Bất Chấp Yêu Anh: Ta Đây Trở Thành Nam Phản Diện

Chương 15: Hiểu Lầm


trướctiếp

Bà ta nghe đến đây mà vô cùng tức giận, trong cơn giận dữ của mình, bà ta đã vung tay tát thẳng vào mặt của cậu, mà lên tiếng nói rằng: “Mày đừng có mơ mộng rằng, tao sẽ cho mày bước vào nhà tao, trở thành con dâu của tao nghe rõ chưa? Và kế hoạch âm mưu của mày, sẽ không thực hiện được đâu...”

Cậu đáp trong sự khinh bỉ, với nụ cười nham hiểm trên môi: “Được rồi vậy thì tôi sẽ xem thử, rốt cuộc bà sẽ làm được gì, để ngăn cản được một người mưu mô như tôi...”

Lúc này bà đã cố gắng đánh thức con trai của mình tỉnh dậy: “Này con trai hãy mau dậy đi, con để mau dậy để nhìn thấy tất cả, những gì đang xảy ra tại nơi này...”

Bà ta lay một hồi thì con trai của mình cũng đã tỉnh lại, nó ánh mắt nhìn chăm chăm bà, mang theo một chút men say, mà lên tiếng trong sự khó hiểu: “Mẹ con đang ngủ mà! Có chuyện gì mà mẹ, lại gọi con dậy như vậy?”

Bà ta liền đưa tay chỉ thẳng vào mặt của Long Long, mà quát lớn rằng: “Mẹ cần con phải dậy, để có thể giải quyết việc này, đó chính là người bạn mà con tin tưởng nhất, nó không phải là một người, đàng hoàng giống như con nghỉ đâu, mà nó là một kẻ xảo quyệt, đang âm mưu đó con, để có thể chiếm đoạt gia sản của chúng ta, và chia rẽ gia đình của chúng ta... Và con có biết gì không hả? Nó đã hãm hiếp con đó, để bước được vào nhà của chúng ta...”

Nghe đến đây cậu liền bàng hoàng ngồi dậy, ánh mắt nhìn chăm chăm mẹ mình, rồi nhìn chăm chăm Long Long đang ôm mặt của bản thân, mà lên tiếng hỏi rằng: “Ý mẹ là sao chứ? Và đã có chuyện gì đã xảy ra ở đây?”

Trước sự thắc mắc của cậu bà liền đáp: “Đó con hãy Nhìn đứa bạn của con đi, xem thử nó đã làm gì con hả, nó đã cưỡng bức con đó, Và thậm chí còn có âm mưu, chiếm đoạt gia sản của chúng ta, nên mới tìm mọi cách tiếp cận con, để có thể vào nhà của chúng ta. Và ta nghĩ không nên chơi với loại bạn như này, bởi vì nó sẽ phá hủy cuộc đời của con đấy...”

Nghe đến đây Luân Thanh lại đứng dậy trong sự bối rối chưa hiểu chuyện gì, sau một lát cậu bình tĩnh lại, mà tiếp tục hỏi Long Long: “Chuyện này rốt cuộc là sao chứ? Những gì mẹ tôi nói có phải là sự thật không?”



Luân Thanh lên tiếng tra hỏi Long Long. Cậu giờ đây cố gắng tỏ ra vẻ bi thương, nước mắt dàng dụa trên khuôn mặt, cậu nức nở trả lời: “Không tất cả không như những gì, mà mẹ của cậu đã nói đâu, mà thật ra thì cậu say nên tôi mới đưa cậu đến đây, sau đó bà ấy đã đột nhiên đến mở cửa phòng ra, mà vung tay tát thẳng vào mặt của tôi, thậm chí còn bảo rằng tôi đang âm mưu leo lên giường của cậu, để chiếm đoạt gia sản của bà ấy, tôi cũng không biết giải thích như thế nào, mà chỉ có thể bất lực nhìn bà ấy gọi cậu dậy mà thôi...”

Trước những lời nói từ Long Long. Cậu giờ đây mới nhận ra rằng, mẹ của mình thường hay ảo tưởng về phim ảnh, vậy nên cậu lại có suy nghĩ không hay về bà ấy rằng, mà lên tiếng nói: “Mẹ Không lẽ nào mẹ lại ảo phim nữa? Nên mới bị như vậy sao? Và con nghĩ mẹ nên đến bệnh viện đi, để chữa trị chứng bệnh hoang tưởng đó của mẹ, nếu cứ Như thế này hoài, thì nó sẽ không tốt cho sức khỏe của mẹ đâu, mẹ sẽ trở nên phát điên mất...”

Bà ta nghe những gì con trai của mình nói, thậm chí là bênh vực cho Long Long bà ta trở nên vô cùng tức giận, mà quát lớn rằng: “Mẹ thật sự không có bị mắc bệnh hoang tưởng hay gì hết, Mà mẹ chỉ sợ rằng con và cha con không tin, nên mẹ mới nói như vậy, để tìm thời cơ vạch trần bản mặt thật của kẻ đê tiện này mà thôi, vậy nên con hãy tin tưởng mẹ, mà đừng tin tưởng nó nghe rõ chưa?”

Trước những lời nói của mẹ mình, cậu mặc dù rất muốn tin đó là sự thật, nhưng không thể nào được, bởi cậu nghĩ rằng, bạn của mình tại sao có thể làm được điều đó chứ, thế nên cậu vẫn cố chấp tin tưởng bạn của mình...

Mà nói với bà rằng: “Mẹ à mẹ đừng làm như vậy nữa, mẹ nên đi khám đi, thậm chí mẹ đừng khinh bỉ bạn của con như thế, chỉ vì một chiếc xe thôi, mà mẹ lại làm như vậy sao, mẹ lại đổ oan và vu khống cho một người vô tội...Con thực sự không biết phải nói sao với mẹ nữa? Mẹ càng ngày càng quá quắc lắm rồi, mẹ đừng làm ơn để con ghét mẹ được không?”

Dứt lời cậu đã nắm lấy tay của Long Long, mà bắt đầu rời đi với câu nói: “Thôi con cũng không muốn nói nhiều với mẹ làm gì, còn bây giờ mẹ ở lại đây đi, và rồi hãy suy nghĩ đến những chuyện, mà mẹ đã làm là đúng hay sai, sau đó hãy nói chuyện với con, khi mẹ đã nhận ra lỗi sai của bản thân mình, và con bây giờ cũng chỉ có thể bất lực rồi, và con chỉ mong rằng, mẹ đừng có làm như vậy nữa, khi chỉ vì khinh bỉ bạn của con, mà làm ra những chuyện bỉ lỗi vô liêm sỉ như thế này...”

Nhìn cậu rời đi mà bà bất lực không thể làm được gì, trong sự tức giận của bản thân...

trướctiếp