Sủng Phi Cự Liêu (Giới Giải Trí)

Chương 152: Gặp Chuyện


trướctiếp

“Xem ra em rất thích đóng phim với bọn họ.” Lạc Hoa thấy Dương Quỳnh gật đầu, nói tiếp: “Dạo này Lư Tự nhận được ít nhất ba lời mời mời em tham gia diễn xuất, anh đã hoãn lại giúp em. Nếu em chỉ muốn đóng phim cho vui vậy thì không sao nhưng nếu em thật sự muốn phát triển ở Hollywood thì phải chọn một bộ để đóng.”

Phát triển ở Hollywood? Dương Quỳnh hoàn toàn không nghĩ đến việc này, thậm chí cô còn không nghĩ đến việc trở thành diễn viên. Trong lòng cô chỉ nghĩ đến chuyện ở bên Thẩm Thu Hoa.

“Nói thật, anh cũng không ngờ em có thể phát triển đến mức này. Tuy em diễn cảnh hành động tốt nhưng em có biết ở Hollywood có bao nhiêu diễn viên võ thuật không? Ở Hollywood không thiếu gương mặt Châu Á hay Trung Quốc.” Lạc Hoa cũng không rõ sao lại nhiều người mời Dương Quỳnh đóng phim. Đây không phải là vì mặt mũi của anh, dù sao mặt mũi của anh cũng không quá lớn ở Hollywood.

Dương Quỳnh cũng chẳng hiểu. Một kẻ không tham vọng, không lý tưởng như cô, đóng phim chỉ để thỏa mãn cơn nghiện, không ngờ lại nhận nhiều lời mời hợp tác.

“Anh hai, em không muốn rời xa Thu Hoa.” Dương Quỳnh nói.

Lạc Hoa bật cười nhìn hai người: “Xem tiền đồ của em kìa!”

“Anh hai......” Thẩm Thu Hoa không muốn Dương Quỳnh vừa về đã bị mắng.

“Em nhìn em đi, anh còn chưa nói Dương Quỳnh tiếng nào.” Lạc Hoa yêu thương mắng.

“Anh sẽ giúp em chọn phim nào quay ở phim trường, còn mấy cảnh phải diễn bên ngoài thì hoãn lại. Vậy có được không?”

Dương Quỳnh vội gật đầu: “Cảm ơn anh hai.”

“Người nhà với nhau em không cần khách sáo.” Lạc Hoa nói xong chuyện của Dương Quỳnh, quay đầu nhìn em mình: “Anh biết em cũng không có tham vọng. Nhưng với lợi thế hiện tại của em, anh mong em có thể hot lên vượt bậc.” Lạc Hoa nói vậy báo trước sắp đến Thẩm Thu Hoa khá bận rộn.

Thẩm Thu Hoa gật đầu: “Dạ em hiểu.”

Lạc Hoa cảm thấy nói chuyện với em mình thật sự quá đơn giản, không cần nói nhiều hai anh em đã hiểu ý nhau: “Lư Tự sẽ báo lịch trình sắp tới cho em. Anh nghe nói em muốn nhận phim của Lương Vân Thanh, anh thấy phim ấy cũng được. Đóng nhiều thể loại cũng tốt cho nghiệp diễn của em.”

Nói xong, Lạc Hoa rời đi. Thẩm Thu Hoa nhìn bóng anh, kéo Dương Quỳnh vào phòng bếp. Đầu bếp thấy hai người, vội hỏi muốn các nàng muốn dùng gì.

“Phiền anh nấu giúp tôi hai chén cháo tổ yến.” Thẩm Thu Hoa hay ăn nên biết phòng bếp chắc chắn có.

Đầu bếp nghe vậy, bắt đầu nấu.

“Anh nấu xong thì gọi tôi.” Thẩm Thu Hoa nói rồi cùng Dương Quỳnh về.

“Em muốn ăn cháo tổ yến hả?” Dương Quỳnh hỏi.

“Không, là cho chị và anh hai.” Đây là hai người nàng quan tâm nhất, nàng mong cả hai sẽ luôn khỏe mạnh.

Dương Quỳnh xoa đầu: “Em nấu cho anh hai là được rồi. Chị không cần đâu.”

“Không cần cũng phải ăn.” Thẩm Thu Hoa hiếm khi ngang bướng. Nàng vừa dứt lời, đã bị Dương Quỳnh đẩy vào phòng.

“Em không biết chị nhớ em thế nào đâu.” Dương Quỳnh nhiệt tình hôn.



Thẩm Thu Hoa có cảm giác mình như bị Dương Quỳnh ăn sạch. Cơ thể nàng bị Dương Quỳnh đè lên cửa, bất động.

“Dương Quỳnh.....” Giọng Thẩm Thu Hoa run rẩy: “Chị chờ em tắm đã.”

Sao mà chờ đợi? Hai người đã hơn một tháng không thân mật, lại cách xa nhau một tuần, hiện tại cô thấy mình như hóa thành sói đói.

Cô đè nàng lên giường, kéo màn, vội vã cởi quần áo. Thẩm Thu Hoa thấy cô gấp gáp, bật cười: “Chị có cần gấp vậy không?”

“Gấp chứ! Đương nhiên gấp rồi!” Dương Quỳnh quay phim bên ngoài một tuần, da cô đen hẳn đi. Da cô vốn không trắng như Thẩm Thu Hoa, bây giờ nó theo hướng bánh mật trông khỏe khoắn. Hai màu da khác biệt nhau làm Thẩm Thu Hoa trông càng thêm yếu ớt.

Khi đầu bếp gọi cho Thẩm Thu Hoa báo đã có cháo tổ yến, hai người vừa tắm xong. Thẩm Thu Hoa chỉ muốn nằm trên giường nhưng nghĩ đến phải đưa cháo cho anh hai, nàng lại gồng mình đứng lên.

Dương Quỳnh vẫn còn đói, không ngừng theo sau nàng sờ sờ chạm chạm.

“Chị có thể ngừng chút không.” Thẩm Thu Hoa bước xuống giường, nhíu mày nói. Lần này Dương Quỳnh nhịn lâu có hơi quá mức.

Dương Quỳnh thấy dáng đi khó khăn của nàng, cũng biết mình làm mạnh tay. Cô lập tức bế Thẩm Thu Hoa thoa thuốc cho nàng: “Như vậy em sẽ thấy khá hơn. Thu Hoa, về sau.... chị sẽ không như vậy nữa.” Dương Quỳnh chưa bao giờ sĩ diện trước mặt Thẩm Thu Hoa.

“Chị biết vậy là được.” Thẩm Thu Hoa đương nhiên không trách cô. Nàng mặc quần áo xong, dùng trăm cài trên bàn trang điểm quấn tóc rồi ra ngoài cùng Dương Quỳnh.

Cả hai đến phòng bếp bưng hai chén tổ yến, Thẩm Thu Hoa bảo Dương Quỳnh về phòng ăn trước nhưng cô không chịu, muốn cùng Thẩm Thu Hoa đưa cháo cho Lạc Hoa.

Văn phòng của Lạc Hoa nằm ở cuối hành lang. Thẩm Thu Hoa gõ cửa bước vào, Dương Quỳnh không muốn quầy rầy hai anh em trò chuyện nên đến phòng bên cạnh. Phòng này của nhân viên công ty cho nên không khóa. Trong phòng có sô pha, bàn trà. Trên bàn có vài món trang trí. Dương Quỳnh ngồi xuống, mở nắp chén, dùng cháo.

Tay nghề của đầu bếp rất tốt, cháo hầm mềm nhuyễn, ngon miệng.

Trong phòng khác, Thẩm Thu Hoa đặt chén cháo lên bàn làm việc của Lạc Hoa: “Anh hai, có phải em lại tạo thêm gánh nặng cho anh không?” Thẩm Thu Hoa thông minh, Lạc Hoa vừa về đã mang theo rất nhiều tài nguyên, sao nàng không biết chúng đến từ đâu? Đó đều là Lạc Hoa dùng tài nguyên và quan hệ của mình tìm kiếm giúp nàng. Nếu không có mình, người công thành danh toại như Lạc Hoa không cần làm vậy.

Lạc Hoa buông tài liệu xuống, ngẩng đầu nhìn em gái: “Phải, nếu không có em, anh sẽ không làm mấy chuyện này.” Anh cười, chỉ vào ghế dựa, bảo Thẩm Thu Hoa ngồi cạnh mình.

Thẩm Thu Hoa kéo ghế, ngoan ngoãn ngồi xuống. Nàng biết anh hai có lời muốn nói.

“Em đó!” Lạc Hoa quẹt mũi nàng: “Có phải em nghĩ anh một thân một mình thành công vậy rồi còn tranh đùa gì nữa? Cũng vì em, anh mới có thêm động lực làm việc. Thu Hoa, em là hy vọng của anh.”

Thẩm Thu Hoa gật đầu: “Cho nên anh phải cố gắng, phải chăm sóc sức khỏe của mình như vậy anh mới có thể thương em, chiều em mãi.” Nàng đẩy chung cháo đến: “Đây là cháo tổ yến mà kiếp trước khi còn ở nhà, nương hay hầm cho anh.”

Lạc Hoa dịu dàng cười. Anh có vóc dáng cao lớn, anh tuấn, phong độ nên rất ít phụ nữ không xiêu lòng trước anh.

“Em yên tâm, anh sẽ giữ gìn sức khỏe, còn em, béo lên trông đẹp lắm. Về sau cũng phải tiếp tục cố gắng.” Lạc Hoa ăn cháo xong, hai anh em trò chuyện những chuyện kiếp trước. Khi Thẩm Thu Hoa bưng chén ra, Dương Quỳnh cũng đã ăn xong. Cô nhận khay của nàng, hai người cùng xuống lầu.

Đến phòng bếp, Dương Quỳnh đưa khay vào, thấy có bánh ngọt vừa ra lò, canh gà vừa hầm, cô múc một ít tính mang về phòng.



Chờ cô múc đầy mâm cơm, ngẩng đầu không thấy Thẩm Thu Hoa. Cô gọi tên nàng, cũng không ai đáp lại. Khi Thẩm Thu Hoa rời khỏi phòng không mang theo điện thoại, bây giờ phải làm sao?

Lúc này có một diễn viên nước ngoài đi ngang qua, cô hỏi người nọ có thấy Thẩm Thu Hoa không?

Anh diễn viên chỉ về phía hành lang bên trái bảo Thẩm Thu Hoa vừa đi đến đó.

Dương Quỳnh bỏ khay ở phòng bếp, đi tìm Thẩm Thu Hoa. Cuối hành lang trái là nhà vệ sinh, có lẽ Thẩm Thu Hoa đi vệ sinh.

Dương Quỳnh vừa đến cửa nhà vệ sinh đã nghe thấy bên cạnh có tiếng động. Cô lập tức cảnh giác, tay chân nhẹ nhàng đi đến. Khi đến gần cô nghe thấy có tiếng đánh nhau.

Cô mở cửa nhưng thấy cửa khóa nên lui về sau, đá mạnh vào cửa.

Trong phòng có rất nhiều mãnh vỡ, giữa phòng là Thẩm Thu Hoa cầm đèn bàn đang giằng co với một người đàn ông nước ngoài.

Dương Quỳnh vừa thấy đã hiểu chuyện gì đang diễn ra. Cô từng thấy nam diễn viên này, là một diễn viên có kỹ năng lái xe siêu hạng. Cô bước lên dùng toàn lực đá hắn vào tường. Cú đá này nếu đá trúng chỗ hiểm có thể sẽ chết người.

Thẩm Thu Hoa nhào vào lòng Dương Quỳnh, Dương Quỳnh ôm lấy nàng, thấy người nàng đang run.

“Không sao, không sao đâu em. Chị xin lỗi, chị đến muộn.” Dương Quỳnh vỗ về, an ủi.

Người nọ phun máu, hắn từ từ đứng lên. Hắn biết Dương Quỳnh lợi hại nên lảo đảo đi đến cửa. Vừa muốn kêu cứu, cửa đã bị người bên ngoài chặn, sau đó hắn lại bị đá vào trong.

Dương Quỳnh quay đầu, thấy người ngoài cửa là Lạc Hoa. Sắc mặt anh còn khó coi hơn Thẩm Thu Hoa.

“Em đưa Thu Hoa về đi, ở đây cứ giao cho anh.” Giọng anh sắc bén khiến Dương Quỳnh ớn lạnh, cô thầm nghĩ lẽ nào anh hai tính giết người?

Nhưng cô không rảnh bận tâm, Dương Quỳnh ôm Thẩm Thu Hoa về phòng. Vào vửa, Dương Quỳnh đặt nàng lên giường, ôm chặt nàng hỏi: “Em có bị thương không, Thu Hoa?”

Thẩm Thu Hoa đã bình tĩnh. Nàng không khóc không la, đáp: “Em không sao. Chắc là anh ta uống say, em vừa ra khỏi nhà vệ sinh đã bị anh ta kéo vào phòng. May mắn chị đến đúng lúc nên em không sao.” Lúc trước vừa cùng Dương Quỳnh vận động, bây giờ lại bị dọa, tinh thần và thể xác của nàng mệt mỏi, đầu đau nhức.

Dương Quỳnh đốt nến thơm, bảo nàng yên tâm ngủ.

“Chị đi xem anh hai đi, đừng để anh ấy làm chuyện dại dột.” Thẩm Thu Hoa không yên tâm dặn.

Dương Quỳnh gật đầu, chờ nàng ngủ, cô gọi Liễu Du đến phòng trông nàng mới yên tâm rời đi.

Dưới lầu, Lạc Hoa thấy Dương Quỳnh rời đi, anh đóng cửa, phẫn nộ ngồi ở cạnh giường. Anh gọi cho trợ lý của mình.

“Anh Hoa.” Chưa đến một phút, trợ lý của anh xuất hiện. Hắn dẫn theo hai anh em tên Cao Dật, Cao Thăng. Người anh Cao Dật là võ sư hiện là bảo vệ của Lạc Hoa. Người em Cao Thăng phụ trách những việc khác.

“Cậu mang người về, tỉnh rượu rồi báo tôi.” Anh đứng lên, rời khỏi phòng.

Cao Dật xách người nọ lên, rời khỏi khách sạn.

trướctiếp