Sủng Phi Cự Liêu (Giới Giải Trí)

Chương 138: Sự Cố


trướctiếp

Vì đầu gối và khuỷu tay bị bầm nên những cảnh vũ đạo của Thẩm Thu Hoa phải tạm hoãn. Tuy vậy nàng vẫn không rảnh. Đạo diễn thêm ba cảnh có độ khó cao cho nàng.

Dương Quỳnh có chút ý kiến nói: “Em đã bị thương vậy rồi sao đạo diễn còn tăng thêm cảnh hành động? Hơn nữa mấy động tác này rất nguy hiểm.”

Thẩm Thu Hoa nghe vậy cũng lười phản bác: “Nếu em nhớ không lầm, người diễn cùng em là chị mà? Em nguy hiểm thì chị không nguy hiểm chắc?”

“Nhưng chị khác.” Dương Quỳnh hợp lý đáp: “Chị lăn lộn nhiều năm mấy chuyện này không thành vấn đề. Nhưng em lại được cưng chiều từ bé, sao chịu nổi mấy chuyện cực như này?”

“Sao em thấy chị không giống đang khen em?” Thẩm Thu Hoa nghiêng đầu nhìn cô.

Dương Quỳnh cũng cảm thấy không ổn, cô giống như nói Thẩm Thu Hoa không thể chịu nổi khổ. Cô vội xua tay nói: “Chị không ý có gì, chỉ thương em.”

“Nếu thương em, vậy đến lúc đó có sự cố thì chị nghĩ cách cứu em.” Nàng đùa nhưng Dương Quỳnh lại nghiêm túc gật đầu.

Trên phim trường, hai người được treo lên hơn mười mét, cả hai phải cùng nhau nhanh chóng đánh về phía đối phương. Dương Quỳnh rất nhanh thích nghi với tình huống. Khi cô còn trong quân ngũ cũng từng được huấn luyện nhảy dù, độ cao này dù không có dây thép cô vẫn có thể diễn được.

Nhưng Thẩm Thu Hoa thì khác, nàng hiếm khi lên đến độ cao này. Nhìn về phía dưới, nàng cảm giác chân mình đang run.

“Thu Hoa, em đừng sợ!” Dương Quỳnh cách nàng không xa nói.

“Em nghe chị, hít sâu, em đừng nhìn xuống dưới! Em nhìn chị này!” Dương Quỳnh vừa hướng dẫn vừa từ từ đung đưa đến gần Thẩm Thu Hoa.

Đạo diễn cầm lo hô to: “Dương Quỳnh, cô đừng nhúc nhích, chỗ đó không dễ khống chế.”

Dương Quỳnh đành đứng yên. Thẩm Thu Hoa cũng rất gan dạ, nếu không nàng cũng sẽ không đóng cảnh hành động.

Camera tập trung vào hai người, bắt đầu quay. Dương Quỳnh bắt đầu dốc toàn lực diễn. Ở trên không, cô khống chế rất tốt. Trái với cô, Thẩm Thu Hoa có thể hoàn thành động tác đã không tệ.

Sau vài lần, Đặng Diệp Chu phát hiện Thẩm Thu Hoa rất khó hoàn thành động tác ở độ cao này. Không phải vì nàng nhát gan mà vì thể chất. Sức Thẩm Thu Hoa vốn yếu, ở trên không di chuyển còn được nhưng nếu phải lộn nhào, bay nhảy đòi hỏi eo phải có rất nhiều sức mà Thẩm Thu Hoa lại không đáp ứng được yêu cầu này.

“Động tác này thật sự quá khó với cô. Hay vậy đi, cô không cần hoạt động nhiều, chỉ cần chặn đường kiếm của Dương Quỳnh.” Chỉ đạo võ thuật Từ Bằng sửa lại động tác.

Thẩm Thu Hoa không sợ khổ. Nàng sẵn sàng chịu khổ để động tác diễn đạt được hiệu quả tốt nhất. Nhưng nàng hiểu rõ chính mình, có vài động tác dù nàng cố gắng cũng không được hoặc miễn cưỡng làm sẽ không đẹp nên phải từ bỏ.

Lại lên không trung, lần này hai người vì giảm bớt khó khăn cho Thẩm Thu Hoa mà diễn xuất cũng dễ hơn, bỗng Từ Bằng lại có thêm ý tưởng.

“Bây giờ vậy đi, Dương Quỳnh diễn nhiều, Thu Hoa diễn ít khiến động tác của cả hai không cân đối, tạo hiệu quả không đẹp.” Hắn chỉ vào máy quay nói.



Thật sự, trong video, vì võ của Thẩm Thu Hoa chỉ múa may tạo cảm giác bên Dương Quỳnh đánh rất nhiệt tình, bên Thẩm Thu Hoa thì èo uột.

“Vừa nãy bọn tôi thương lượng, cô không lộn nhào được, đây là sự thật nên chúng ta thêm một động tác xoay tròn, như vậy vừa đẹp lại vừa cân bằng động tác giữa hai người. Nhưng yêu cầu chính là Thu Hoa không thể chóng mặt, nếu được thì mau chóng thực hiện động tác tiếp theo.” Đặng Diệp Chu giải thích.

Thẩm Thu Hoa gật đầu đã hiểu. Nhân viên kéo nàng cách mặt đất nửa thước. Sau khi đến đúng độ cao, bọn họ giật mạnh dây, Thẩm Thu Hoa mau chóng xoay như con quay. Quay xong không chóng mặt là giả nhưng Thẩm Thu Hoa rất nhanh đã ổn, cảm thấy mình có thể làm được. Khi nàng khiêu vũ, xoay mấy chục vòng cũng không thành vấn đề.

Tập vài lần Thẩm Thu Hoa có thể vừa xoay xong lập tức thực hiện động tác kế tiếp.

Đạo diễn và chỉ đạo võ thuật đều gật đầu. Thẩm Thu Hoa quả nhiên không phải bình hoa hoặc là nàng không muốn trở thành bình hoa. Nàng vốn rất đẹp chỉ cần cười lên cũng khiến người đối diện xiêu lòng vì nàng nhưng nàng vẫn muốn thực hiện những động tác nguy hiểm.

Hai người lại lên độ cao hơn mười mét, Dương Quỳnh đau lòng nhìn Thẩm Thu Hoa. Cô biết mang dây thép rất dễ đau eo. Thẩm Thu Hoa lại gầy, không có lớp mỡ bảo vệ, dây thép hoàn toàn siết chặt eo nàng. Nãy giờ quay nhiều lần vậy, eo Thẩm Thu Hoa chắc đã trầy da.

“Chúng ta cố gắng quay một lần là qua nha.” Dương Quỳnh không thể khuyên nàng không đóng, cô chỉ có thể mong cảnh này mau hoàn thành.

“Dạ.” Eo Thẩm Thu Hoa đã chết lặng. Hiện tại nàng không còn thấy đau.

Khi bắt đầu quay, hai người đều thành công thực hiện xong động tác. Khi Thẩm Thu Hoa xoay tròn để làm động tác kế tiếp, một bên dây thép của nàng bất ngờ đứt. Chỉ có một bên chịu trọng lượng, cơ thể Thẩm Thu Hoa bay ra xa.

Mọi người bên dưới bị dọa sợ. Cũng may nhân viên kéo dây rất chuyên nghiệp không buông tay mà từ từ thả lỏng để nàng rơi xuống đất.

Dương Quỳnh thấy vậy không nghĩ ngợi bay đến đón Thẩm Thu Hoa nhưng bên cô lại vướng nhân viên công tác đang kéo dây. Nhân viên cũng đang từ từ thả dây nhưng vẫn không đủ để cô cứu người.

Dương Quỳnh vốn liều, thấy bên này buông dây quá chậm, cô mở chốt an toàn, dọa sợ người bên dưới.

Hiện tại Dương Quỳnh không có đồ bảo hệ, chỉ dựa tay nắm dây thép. Này còn nguy hiểm hơn Thẩm Thu Hoa.

Thẩm Thu Hoa ổn định thấy Dương Quỳnh tìm chết: “Chị đừng manh động!” Nàng chưa kịp dứt lời, một bên dây còn lại cũng đứt. Cả người nàng rơi xuống. Lúc này khoảng cách tiếp đất của nàng là năm mét.

Dương Quỳnh lập tức buông tay, nhân cơ hội mình gần với Thẩm Thu Hoa mà đón được nàng. Nhìn thấy không có thời gian điều chỉnh, Dương Quỳnh che chở Thẩm Thu Hoa trong lòng, sau đó cả người cô cùng trọng lượng của cả hai nện xuống đất.

Thẩm Thu Hoa có cô che chở nên không bị thương. Nàng luống cuống đứng lên đi xem tình trạng của Dương Quỳnh.

“Dương Quỳnh, chị sao rồi?” Nàng run rẩy hỏi.

Dương Quỳnh không đáp. Hiện trường hỗn loạn. Đạo diễn Đặng Diệp Chu vội đến, nhân viên công tác gọi cho xe cấp cứu.

Tất cả mọi người vây quanh Dương Quỳnh đang nằm bất động. Một lát sau, Dương Quỳnh ho, từ từ mở mắt.

Thẩm Thu Hoa nắm lấy tay cô: “Dương Quỳnh, chị nhìn em đi.”



Dương Quỳnh chậm rãi nhìn Thẩm Thu Hoa, sau đó bắt đầu ho mạnh.

“Khụ khụ.... May mắn là đất mềm, nếu là gạch, chắc chị hộc máu rồi....” Dương Quỳnh vừa ho vừa nói. Cô được Thẩm Thu Hoa đỡ, từ từ ngồi dậy.

“Chị rốt cuộc có bị thương ở đâu không?” Thẩm Thu Hoa thấy cô còn đùa được cũng yên tâm hơn nhưng lại sợ cô té trúng chỗ nào nên sờ cơ thể cô.

“Nè Thu Hoa!” Dương Quỳnh ngừng ho, nói nhỏ bên tai Thẩm Thu Hoa: “Ở đây nhiều người, em đừng xàm xỡ chị.”

Nếu không phải cô vừa té, Thẩm Thu Hoa muốn đánh cái tên ngốc này một trận.

Lúc này xe cấp cứu đến. Sau đó.... Dương Quỳnh đứng lên được, cô xua tay không muốn đi bệnh viện nhưng lại bị Thẩm Thu Hoa ép lên xe.

Tề Duyệt và Liễu Du cũng lo lắng, thấy hai người ngồi xe cấp cứu, cả hai cũng vội lái xe đuổi theo sau. Đạo diễn Đặng Diệp Chu phái nhân viên đi theo. Hắn ở lại điều tra nguyên nhân xảy ra sự cố.

Xe cấp cứu đến bệnh viện, nhân viên đoàn phim, Tề Duyệt và Liễu Du cũng chạy đến. Sau khi kiểm tra kĩ càng, ngoại trừ bị thương ngoài da, Dương Quỳnh hoàn toàn bình thường.

Dương Quỳnh tung tăng chạy về khách sạn nghỉ ngơi. Cô nhân cơ hội sai Tề Duyệt và Liễu Du đi siêu thị mua quà vặt cho mình. Nhân viên đoàn phim sau khi nhận kết quả khám bệnh mang về đưa cho đạo diễn.

“Chị để em xem xem.” Vào phòng, Thẩm Thu Hoa vội vã cởi áo Dương Quỳnh kiểm tra.

“Ban ngày ban mặt, em làm vậy là không được đâu.” Dương Quỳnh cợt nhả: “Ít nhất em phải kéo màn đã.” Cô nói rồi đi kéo màn.

“Chị đừng đùa nữa!” Thẩm Thu Hoa bực bội. Gương mặt xinh đẹp bỗng chốc lạnh lùng hiện ra uy nghiêm của Khang phi.

Dương Quỳnh lập tức ngoan ngoãn để Thẩm Thu Hoa cởi áo mình.

Bàn tay lạnh của Thẩm Thu Hoa vuốt sau lưng Dương Quỳnh: “Cả vết bầm cũng không có.” Chỗ nàng bị va chạm hôm trước đến giờ còn chưa lành.

Dương Quỳnh mặc áo ngủ, đáp: “Thu Hoa, chị đã nói rồi, chị từng tập huấn. Chuyện này vốn không là gì với chị. Trước kia làm nhiệm vụ, chị còn nhảy từ tầng ba xuống. Nếu mong manh yếu đuối, nhảy chút bị thương vậy không phải chị đã hy sinh rồi sao?”

Cô thấy Thẩm Thu Hoa muốn nói gì đó bèn hỏi: “Em muốn nói gì?”

“Em mặc kệ trước kia chị thế nào, bây giờ chị có em, em thương chị nên chị phải đối xử tốt với chính mình. Hôm nay là em....” Nàng chưa kịp tự trách đã bị Dương Quỳnh hôn.

Nụ hôn nhẹ nhàng, cẩn thận. Dương Quỳnh không lo lắng cho mình, cô chỉ sợ mình không đón được Thẩm Thu Hoa. Cô không biết kết quả khi đó sẽ là gì, có lẽ Thẩm Thu Hoa sẽ bị trật chân, sẽ va vào đầu, hoặc cũng có lẽ nàng sẽ bị thương phần khác nhưng dù thương nặng hay nhẹ, cô cũng sẽ không tha thứ cho mình. Cô là bảo vệ của Thẩm Thu Hoa, cô không cho phép chuyện đó xảy ra.

“May mà chị cứu được em, nếu không chị sẽ không tha thứ cho mình. Thu Hoa, em đừng tự trách. Em bị thương mới là tổn thương lớn nhất của chị.” Không có những lời hoa mỹ chỉ có những câu đơn giản, thật lòng. Dương Quỳnh thủ thỉ bên tai Thẩm Thu Hoa.

trướctiếp