Sủng Phi Cự Liêu (Giới Giải Trí)

Chương 129: Tắc Đường


trướctiếp

Hoạt động chủ yếu hôm nay là quay quảng cáo. Ekip chương trình có cái tên rất thú vị, đội ekip bí đỏ sáng tạo. Đạo diễn tên Nam Tư là một cô gái đáng yêu thấp thấp tròn tròn.

“Thẩm tiểu thư, lần đầu hợp tác, hợp tác vui vẻ.” Giọng Nam Tư nhẹ nhàng không hợp với vẻ ngoài của nàng.

“Đạo diễn, chào cô.” Thẩm Thu Hoa giới thiệu đoàn đội của mình.

Nam Tư vừa nghe thấy người phía sau Thẩm Thu Hoa là Dương Quỳnh, đôi mắt sáng rực: “Tôi đã xem “Giang Hồ Lão” của Dương tiểu thư, mấy cảnh hành động của cô xem đã mắt lắm!”

Thẩm Thu Hoa nhướng mày nhìn Dương Quỳnh, chị còn nổi tiếng hơn em.

Dương Quỳnh xấu hổ cười, cô nhớ Thẩm Thu Hoa chào hỏi với fans rất tự nhiên, sao đến lượt cô, bản thân lại lúng túng?

Người bên đạo diễn đưa kịch bản đến, Nam Tư bắt đầu giảng kỹ càng về nội dung quay hôm nay, Thẩm Thu Hoa nghiêm túc nghe. Yêu cầu của quảng cáo rất đơn giản, Thẩm Thu Hoa chỉ cần bày ra vẻ đẹp của mình.

Nam Tư giảng diễn xong, Thẩm Thu Hoa tỏ vẻ đã hiểu. Nàng vào phòng thay đồ bắt đầu thay quần áo. Liễu Du dựa theo yêu cầu của Nam Tư make up cho Thẩm Thu Hoa.

Thẩm Thu Hoa thay quần áo bước ra, toàn bộ ekip kinh ngạc, người này trông như tiên nữ!

Thẩm Thu Hoa mặc một chiếc váy hồng nhạt, tóc được búi thành đuôi, nàng không make up đậm thoạt nhìn trông trẻ trung, ngây thơ, hồn nhiên.

Một người hơn hai mươi tuổi lại có thể trông giống thiếu nữ mười mấy tuổi sao? Nhìn non quá!

Dương Quỳnh nhìn trang phục của Thẩm Thu Hoa, không thể không thừa nhận Thẩm Thu Hoa rất thông minh. Nàng dựa vào ý của đạo diễn biến bản thân thành người mà đạo diễn muốn. Thật ra quảng cáo này không cần nàng phải giống thiếu nữ, nếu không cũng sẽ không tìm nàng quay. Nhưng tạo hình thiếu nữ lại cho đạo diễn nhiều linh cảm hơn.

“Chị Quỳnh, chị Thu Hoa nhìn hấp dẫn quá. Nói là thiếu nữ cũng có người tin. Em thấy chị ấy trông còn nhỏ hơn em.” Tề Duyệt xoa cằm nghiên cứu.

“Có lẽ trong lòng em ấy vẫn là trẻ nhỏ.” Dương Quỳnh biết thời niên thiếu Thẩm Thu Hoa phải trưởng thành sớm. Quá trình trưởng thành cũng không nhiều áp lực nhưng trong hậu cung lắm kế đa mưu nàng buộc phải trưởng thành. Có lẽ người trưởng thành là Khang phi Thẩm thị còn Thẩm Thu Hoa vĩnh viễn là thiếu nữ mười mấy tuổi.

Quảng cáo quay rất thuận lợi, nàng tiếp tục thay quần áo. Lần này là một bộ dạ hội màu đỏ, mái tóc của Thẩm Thu Hoa bị quấn lên lộ ra cần cổ trắng tuyết. Dương Quỳnh ôm tay đứng bên cạnh nói: “Màu đỏ hợp với em lắm.”

“Màu gì mà em không hợp?” Thẩm Thu Hoa cười nhìn Dương Quỳnh, cái nhìn làm cô hoảng hốt, say mê. Dương Quỳnh nhìn xung quanh, tính toán xác suất khiêng người bỏ trốn là mấy phần trăm.

“Chị Thu Hoa, chị nhìn vậy chị Quỳnh sao chịu nổi?” Liễu Du vừa chỉnh trang phục cho Thẩm Thu Hoa vừa cười trêu.

“Khụ!” Dương Quỳnh cố ý ho nhắc nhở.

Thẩm Thu Hoa thấy Liễu Du chỉnh sửa xong, chậm rãi đi đến, nâng cằm Dương Quỳnh: “Chị thật sự không chịu nổi?”

Dương Quỳnh bóp lấy eo nàng, vòng eo thon thon vừa bằng một tay: “Em ỷ bây giờ đang làm việc nên dám trêu chị, xem lát về chị xử em thế nào.”

Thẩm Thu Hoa đặt tay lên vai Dương Quỳnh, bật cười: “Chị không nỡ.”

Dương Quỳnh nhìn Thẩm Thu Hoa rời đi rồi nhìn ánh mắt đồng tình của Liễu Du, xoa mũi nói: “Hôm nay Thu Hoa nghịch ngợm quá.”

Buổi quảng cáo sáng nay quay rất thuận lợi, chưa đến 12 giờ đã xong việc. Nam Tư vui vẻ, không ngừng khen ngợi Thẩm Thu Hoa.

Thẩm Thu Hoa thu dọn xong lập tức rời đi. Hôm nay Lư Tự vốn đi theo các nàng nhưng vì có việc nên rời đi sớm.

Buổi chiều ba giờ mới bắt đầu quay. Mọi người ăn trưa xong thì dừng xe ở hẻm nhỏ gần địa điểm quay. Tề Duyệt và Liễu Du nhìn thấy còn sớm, bắt đầu đi dạo, chủ yếu là không muốn làm bóng đèn.



Thẩm Thu Hoa nhìn hai đứa nhỏ bỏ trốn, lắc đầu: “Dương Quỳnh, lần sau chị nhìn em đừng lộ liễu quá, chị xem chị dọa hai đứa nhỏ rồi kìa.”

Dương Quỳnh mở dây an toàn, nghiêng người, đáp: “Em còn không biết xấu hổ nói? Buổi sáng là ai trêu chị?” Nói rồi đưa tay đến.

“Em sai rồi.” Thẩm Thu Hoa thấy không ổn lập tức nhận sai. Buổi chiều còn có quảng cáo phải quay, nàng không muốn eo đau lưng mỏi đi làm.

“Trêu xong rồi chạy là việc làm không đúng đâu.” Tay Dương Quỳnh nắm lấy tay Thẩm Thu Hoa kéo nàng đến gần mình, hôn cái cho bỏ ghét. “Còn khoảng một tiếng nữa, em ngủ chút đi, đến giờ chị gọi em.” Dương Quỳnh chỉnh ghế cho nàng để nàng nghỉ ngơi thoải mái.

Thẩm Thu Hoa im lặng, nằm xuống, nhắm mắt, chỉ là tay nàng vẫn nắm tay Dương Quỳnh.

Buổi chiều phải quay cho một đại ngôn. Lúc đầu Thẩm Thu Hoa luôn dựa vào mặt quay được hiệu quả mà đạo diễn muốn cho nên đoạn quảng cáo này không quá khó với nàng. Các nàng tan làm, trên đường về khách sạn thì kẹt xe.

“Không ngờ giao thông ở thủ đô cũng kẹt cứng ngắt.” Dương Quỳnh dừng xe trên cầu, hoàn toàn không nhích lên được.

Thẩm Thu Hoa nhìn dáng vẻ kiên nhẫn của cô, nắm tay cô nói: “Chuyện này không gấp được.”

Dương Quỳnh lắc đầu. Cô mở bản đồ vừa xem vừa đáp: “Lát xuống cầu, mình đi đường vòng tránh qua khúc xe kẹt này.”

Tề Duyệt cũng lấy điện thoại ra xem đường, lắc đầu nói: “Chị Quỳnh, giờ này là giờ cao điểm đường nào cũng kẹt. Trừ khi chị đợi thêm hai tiếng nữa về khách sạn thì may ra.”

Lời này như sáng kiến cho mọi người: “Vậy lát mình dừng xe chỗ nào ăn tối trước đi.” Thẩm Thu Hoa quyết định.

Mọi người khó khăn xuống cầu, vội vã tìm nhà hàng nào đó dừng xe.

Lúc này là giờ ăn tối, phòng VIP đã hết chỗ. Mọi người không muốn đổi chỗ đành ngồi góc vắng vẻ ăn cơm.

Lúc gọi món, Liễu Du đứng lên: “Em đi vệ sinh.”

Thẩm Thu Hoa hơi mệt, mắt nàng bị đèn flash lóe làm cho mỏi. Dương Quỳnh nhỏ thuốc cho nàng, bảo nàng nhắm mắt nghỉ ngơi.

Chốc lát sau, Liễu Du trở về nhưng sắc mặt không tốt.

“Xảy ra chuyện gì sao?” Dương Quỳnh hỏi.

Liễu Du ngồi xuống, nhìn phía sau vài lần, thấy không ai chú ý mình mới thì thầm: “Nãy em đi vệ sinh thấy có hai cô gái cầm túi bột màu trắng. Em không biết có phải mình nghĩ nhiều hay không nhưng em không muốn phiền phức nên đã quay lại đây.”

Dương Quỳnh nghe vậy nhướng mày: “Tụi em chăm Thu Hoa giúp chị.” Cô nói rồi đứng dậy đi.

Tề Duyệt lo lắng nhìn Dương Quỳnh. Liễu Du kéo tay nàng hỏi: “Chị Quỳnh đi đâu vậy?”

“Chị ấy đi xác nhận.” Thẩm Thu Hoa vẫn nhắm mắt, khẳng định.

Liễu Du nhìn nàng, lắp bắp hỏi: “Chị... chị ấy xác nhận thế nào?”

“Trước kia, lúc chị Quỳnh còn nhập ngũ, chị ấy từng tham gia nhiệm vụ phòng chống ma túy ở biên giới Vân Nam nên chị ấy biết rõ mấy món đó.” Tề Duyệt nhỏ giọng nói.

Liễu Du ý thức được sự việc nghiêm trọng: “Có phải em... gây họa rồi không?”

Thầm Thu Hoa mở mắt, thuốc còn chưa thấm xong, mắt nàng ngập nước làm người ta thương tiếc.



“Tiểu Du, chuyện này không liên quan đến em. Em đừng lo.” Tuy vậy nhưng nàng vẫn lo cho Dương Quỳnh.

Về phía Dương Quỳnh, sau khi nghe Liễu Du nói, cô đi đến nhà vệ sinh. Bên trong không có vật hay người khả nghi. Cô đi dạo quanh phòng, sau khi không phát hiện được gì mới quay lại.

Trên đường về, cô bắt gặp hai cô gái hơn hai mươi tuổi. Khi đi lướt qua nhau, Dương Quỳnh khẽ nhíu mày. Cô ngửi thấy mùi quen trên người hai cô nàng, đó là mùi hàng cấm. Dương Quỳnh từng ở Vân Nam hơn nửa năm, mỗi ngày tiếp xúc với những thứ đó nên cô rất rõ mùi của nó.

Dương Quỳnh không về vội, cô rời khỏi nhà hàng gọi 110.

Nhìn thấy Dương Quỳnh quay lại, Thẩm Thu Hoa không nói gì. Tề Duyệt đợi cô ngồi xuống mới hỏi: “Chị Quỳnh, chị đi xem chuyện tiểu Du nói hả?”

Dương Quỳnh gật đầu: “Chuyện tiểu Du nói là thật.”

“Cho nên... chị báo cảnh sát?” Tề Duyệt hỏi.

“Đương nhiên.” Dương Quỳnh lơ đãng nhìn về bàn của hai cô gái. Trên bàn có năm người đều là các thanh niên trẻ tuổi.

Năm phút sau, khi món đầu tiên đưa lên bàn các nàng, cảnh sát đến.

Dương Quỳnh là người báo cảnh sát phải ra mặt. Cô không muốn để nhóm Thẩm Thu Hoa lộ diện nên một mình đi vòng ra nhà hàng.

Hai cảnh sát thấy Dương Quỳnh, hoảng sợ hỏi: “Cô là Dương Quỳnh?”

Dương Quỳnh cũng sửng sốt. Tuy cô có đóng phim nhưng không có nhiều người nhận ra cô: “Là tôi.”

“Cô báo cảnh sát?” Cảnh sát tiếp tục hỏi.

Dương Quỳnh gật đầu: “Bên trong có người dùng ma túy, chính là năm cô cậu ngồi bàn kia. Hai cô gái tóc dài đen và tóc ngắn vừa mới hút. Nhưng liều lượng không nhiều, các anh phải đưa về kiểm tra mới có thể phát hiện.”

Cảnh sát lớn tuổi nhíu mày: “Dương tiểu thư, cô là người của công chúng, chúng tôi đương nhiên tin lời cô nhưng làm sao cô biết được?”

Dương Quỳnh nghĩ rồi nói: “Việc này tôi có thể nói với sếp của hai anh không?”

Hai cảnh sát nhìn nhau, đáp: “Vậy cô phải theo chúng tôi về lấy lời khai.”

“Không thành vấn đề.” dương Quỳnh nhìn đám người bên kia đứng lên, vội vã rời đi.

Hai cảnh sát bước vào, nói với phục vụ là kiểm tra bình thường. Nhân viên rất có kinh nghiệm, vừa nghe đã hiểu. Một nhân viên đi nói với chủ nhà hàng, một người khác đứng một bên không ngăn cản.

Hai cảnh sát không chậm trễ đi đến trước bàn năm cô cậu thanh niên.

Năm người lập tức biến sắc. Đây thật sự là không đánh mà khai, Dương Quỳnh nhìn thấy lắc đầu, không cần tra cũng biết có vấn đề.

Cảnh sát yêu cầu mọi người đưa chứng minh thư ra. Hai cô gái muốn đi vệ sinh, nói rồi tính rời đi. Cảnh sát kiên quyết không chịu, các nàng bắt đầu la lối khóc lóc.

Dương Quỳnh nhìn thấy, muốn ra tay nhưng vẫn nhịn xuống. Lúc này cô mới ý thức danh lợi khiến người ta mệt mỏi. Nếu cô vẫn là Dương Quỳnh trước kia, lúc này đã đi đến hỗ trợ. Đáng tiếc hiện tại cô là diễn viên Dương Quỳnh, nếu như chuyện đánh nhau bị phóng viên biết được rồi viết lung tung, hậu quả không cần nghĩ cũng biết.

- -------------------------------------------------------------

Editor: Happy New Year!!!

trướctiếp