Sủng Phi Cự Liêu (Giới Giải Trí)

Chương 123: Nhận Thân


trướctiếp

Dựa vào những tài liệu Tề Duyệt cung cấp, Thẩm Thu Hoa biết năm nay Lạc Hoa 41 tuổi. Độ tuổi này với diễn viên nữ thì có chút lớn nhưng đối diễn viên nam thì đang là độ tuổi có những tác phẩm nổi bật nhất. Anh vào giới giải trí năm 20 tuổi, vào năm debut đã nhận giải người mới xuất sắc nhất nhất. Năm thứ hai nhận giải nam phụ xuất sắc nhất, Trong vòng 20 năm, anh đã diễn hơn trăm bộ phim, nhận được vô số lời khen. Bốn năm trước, anh có cơ hội phát triển ở Hollywood nhưng không biết vì sao anh lại từ chối.

Mấy năm gần đây, Lạc Hoa không tham dự nhiều tác phẩm nhưng mỗi một bộ đều là tinh hoa. Anh dành nhiều thời gian cho việc từ thiện, bồi dưỡng người mới. Đạo diễn Lương Vân Thanh của phim “Thanh Sơn” có sự góp mặt của Thẩm Thu Hoa cũng được quỹ bên Lạc Hoa đầu tư.

Có thể nói, hiện tại Lạc Hoa công thành danh toại, tài đức vẹn toàn. Dù nổi tiếng khắp trong ngoài nước nhưng anh vẫn chưa có mối tình vắt vai, không có bất kỳ tin đồn tình cảm nào.

“Chị Thu Hoa, sao chị tự nhiên có hứng thú với Lạc Hoa vậy? Chẳng lẽ.... hai bên sẽ có cơ hội hợp tác sao?” Tề Duyệt nghĩ đến khả năng này, hai mắt hưng phấn đến phát sáng.

“Không đâu, chị chỉ muốn để biết thôi. Dù sao cũng là đàn anh, cũng có chỗ cho chị học tập.”

Hai mắt Tề Duyệt ảm đạm. “Chị Thu Hoa, không phải em đả kích chị. Fan bọn em luôn nói Lạc Hoa là do ông trời phái xuống, chuyện gì làm cũng giỏi. Những gì anh trải qua đều rất thần kỳ, rất khó có thể làm theo được.”

Thẩm Thu Hoa nghe thấy bật cười. Nàng quyết định, sau khi gặp anh hai sẽ kể cho anh nghe.

“Em nói thật đó!” Tề Duyệt nghiêm túc nói.

“Chị biết rồi.” Thẩm Thu Hoa xua tay, bảo mọi người ăn nhanh rồi về nghỉ ngơi, ngày mai còn hoạt động phải tham gia.

Về phòng, Dương Quỳnh vẫn lo sợ bất an. Cô khá sợ người nhà của Thẩm Thu Hoa. Người nhà ở đây là kiếp trước. Thẩm Thu Hoa đã tài sắc vẹn toàn thì người nhà của nàng còn đỉnh đến cỡ nào? Dương Quỳnh cảm thấy cô có chút tự ti khi đối mặt với người nhà Thẩm Thu Hoa.

“Sao vậy chị?” Thẩm Thu Hoa ôm lấy Dương Quỳnh đang thất thần.

Dương Quỳnh xoay người: “Thu Hoa, chị... chị lo anh em....” Dương Quỳnh chưa nói xong đã bị Thẩm Thu Hoa che môi.

“Mọi việc chị cứ giao cho em.” Lời của Thẩm Thu Hoa làm Dương Quỳnh cảm thấy yên tâm.

Hai người tẩy trang, tắm rửa xong, nằm trên giường nghỉ ngơi. Dương Quỳnh bắt đầu sờ xoạng Thẩm Thu Hoa nhưng bị nàng đè lại.

“Chị lại muốn làm bậy.” Dương Quỳnh ngồi dậy nhìn Thẩm Thu Hoa: “Hôm nay chị bị tin anh hai em xuất hiện dọa sợ. Cho chút an ủi đi nha.”

Thẩm Thu Hoa mới không tin lời cô, đẩy cô ra xoay người tiếp tục ngủ.

“Thu Hoa ơi......” Giọng Dương Quỳnh từ sau lưng truyền đến, rất lâu sau vẫn không nói câu tiếp theo.

Thẩm Thu Hoa buồn bực quay đầu, thấy Dương Quỳnh đang cười nhìn mình, nàng đáp: “Tối qua mình đã ở trên máy bay suốt, chị mau nghỉ ngơi đi.”

Đến lượt Thẩm Thu Hoa thấy lạ. Người này sao nay thành thật như vậy? Nhưng kỹ thuật lạt mềm buộc chặt đối với nương nương là hoàn toàn vô dụng. Thẩm Thu Hoa rất nhanh đã ngủ.

Sau khi nàng ngủ, Dương Quỳnh ngồi dậy, nhìn Thẩm Thu Hoa đang ngủ. Cô khẽ vuốt tóc nàng, im lặng nhìn Thu Hoa của mình: “Người nhà của em cuối cùng cũng xuất hiện, em chắc chắn đã rất vui.”



Hai ngày tiếp theo, liên hoan phim tổ chức rất nhiều buổi bàn về điện ảnh. Thẩm Thu Hoa lại không có nhiều hứng thú. Nàng chỉ tham gia những diễn đàn mang tính giao lưu. Phương Ngải Kỳ cũng tham gia những diễn đàn đó. Chỉ là hai người không ngồi cùng nhau nên trò chuyện rất ít. Trưa nay diễn đàn vừa kết thúc, bốn người Thẩm Thu Hoa lên xe chạy về phía ngoại thành.

“Mình đi đâu vậy?” Tề Duyệt, Liễu Du tò mò hỏi.

“Lát nữa bọn em sẽ biết.” Dương Quỳnh nói. Hôm qua cô nhận được điện thoại của người tự xưng là trợ lý của Lạc Hoa, nói trưa nay sẽ phái xe đến đón, Lạc Học mời Thẩm Thu Hoa ăn cơm trưa.

Xe chạy vào trang viên, dừng lại trước tòa biệt thự bốn tầng. Nhóm Thẩm Thu Hoa được một quản gia người Đức dẫn vào. Trong phòng khách lầu hai, các nàng gặp được chủ của trang viên - ông Leo. Ông hơn 50 tuổi, tiếp đón các nàng rất nồng nhiệt.

Ông Leo nói rất nhiều, cả nhóm Thẩm Thu Hoa đều nhìn về phía Dương Quỳnh.

“Ông ta nói mình là bạn thân của Lạc Hoa, lần này là Lạc Hoa mời chúng ta.” Dương Quỳnh nhỏ giọng nói.

Một người Trung Quốc bước vào, tự nhận là trợ lý của Lạc Hoa, hắn cũng là người hôm qua gọi đến: “Lạc tiên sinh muốn gặp Thẩm tiểu thư.”

Dương Quỳnh bảo Tề Duyệt và Liễu Du ở lại còn mình thì theo Thẩm Thu Hoa đi gặp Lạc Hoa.

Trong thư phòng cùng lầu, Thẩm Thu Hoa gặp lại ảnh đế Lạc Hoa. Lạc Hoa đứng ở cạnh bàn, nghe thấy tiếng cửa mở, anh xoay người nhìn thấy Thẩm Thu Hoa và Dương Quỳnh cùng vào, không khỏi nhíu mày.

“Thu Hoa, anh chỉ muốn gặp riêng em.” Anh nói câu này khiến người ta không khỏi hoài nghi đây liệu có phải lần đầu gặp mặt của hai người xa lạ?

“Anh hai, chị ấy là Thanh Diệp.” Giọng Thẩm Thu Hoa run rẩy. Cảm giác hai anh em gặp nhau rất khác lúc chưa gặp.

Lạc Hoa càng nhíu mày. Hắn bảo trợ lý đóng cửa: “Ngồi đi.”

Ba người ngồi xuống, Lạc Hoa nhìn về phía Thẩm Thu Hoa: “Anh không ngờ chỉ nhìn lướt qua mà em đã nhận ra anh.”

“Ánh mắt anh hai nhìn em, dù bao nhiêu kiếp em vẫn sẽ nhận ra.” Thẩm Thu Hoa khẽ cắn môi, lộ ra biểu cảm ỷ lại.

“Em đó....” Lạc Hoa lắc đầu. Anh vừa bất đắc dĩ vừa cưng chiều cô em gái này: “Rốt cuộc là chuyện thế nào? Năm đó sao em lại nhảy xuống hồ? Chuyện này Thẩm gia tra xét thật lâu vẫn không tra được kết quả. Đến lúc chết phụ thân vẫn còn nghĩ đến chuyện này, phụ thân dặn anh nhất định phải tra rõ không thể để con gái Thẩm gia chết không minh bạch.”

Thẩm Thu Hoa cúi đầu tựa như bé con làm sai chuyện: “Anh, thật ra khi đó... là em nhất thời... nghĩ không thông nên....” Nàng không dám nói mình vì Dương Quỳnh nên nhảy theo, nàng sợ anh sẽ giận chó đánh mèo Dương Quỳnh.

Lạc Hoa im lặng nhìn Thẩm Thu Hoa như đang xem xét tính chân thật trong lời nàng: “Thu Hoa, em có giấu anh gì không? Thật sự không ai hại em?”

Thẩm Thu Hoa lắc đầu: “Anh, tuy em sống trong cung không quá như ý nhưng những người đó muốn hại em cũng không dễ.”

Lúc này anh mới gật đầu: “Thế bây giờ là chuyện gì?”

Thẩm Thu Hoa kể lại việc mình xuyên qua. Lạc Hoa nghe xong, hướng mắt nhìn Dương Quỳnh. Dương Quỳnh cảm giác toàn thân nóng rát như bị nướng.



“Thanh Diệp, nhờ em bảo vệ Thu Hoa suốt từ đó đến giờ, em là ân nhân của Thẩm gia. Anh thay Thẩm gia cảm ơn em.” Lạc Hoa đứng lên, quỳ xuống lạy cô.

Dương Quỳnh luống cuống, vội đứng lên, không biết làm sao, cuối cùng đành chắp tay nói: “Anh... anh hai.... đừng như vậy, đó.... đó là việc em nên làm.” Cô vừa chắp tay vừa ra hiệu với Thẩm Thu Hoa, chị nên làm gì đây?

Thẩm Thu Hoa cũng đứng lên: “Anh hai, Thanh Diệp là người nhà mình, anh cần gì phải đa lễ?” Nàng đến đỡ Lạc Hoa lên.

Anh đứng lên nói. “Đây là việc anh nên làm. Em là bấu vật quý giá nhất của nhà ta, có người bảo vệ em, đa lễ thế nào cũng được.”

Sau khi ngồi xuống, Lạc Hoa kể về chuyện của mình. Anh giống với Ngô Đồng, đều là đầu thai mà không phải xuyên không. Năm hai mươi tuổi, sau một cơn bạo bệnh suýt chết, anh nhớ lại kiếp trước.

“Lần đầu nhìn thấy em trên TV anh thật sự bị em dọa.” Lạc Hoa cười nói: “Tên, ngoại hình, ánh mắt đều giống, anh tin chắc chắn đó là em.” Giọng anh nghẹn ngào: “Anh đã luân hồi mười mấy kiếp chỉ vì hoàn thành tâm nguyện tìm được em của phụ thân.”

“Anh....” Thẩm Thu Hoa bật khóc: “Là do em không tốt liên lụy đến phụ thân và anh.”

Lạc Hoa lại dịu dàng nói: “Thu Hoa, chúng ta là người một nhà, sao em lại nói là liên lụy.”

Dương Quỳnh ở bên nhìn, cảm thấy anh vợ rất thương Thu Hoa, lại là người có tình nghĩa, có trách nhiệm khi gánh vác trọng trách của gia tộc.

Thẩm Thu Hoa lau nước mắt, bỗng nghĩ đến một việc hỏi: “Anh hai, em vào giới giải trí, có phải anh cũng giúp đỡ em hay không?”

Lạc Hoa thoáng do dự rồi nói: “Anh chỉ giúp em chút ít. Còn lại là do sự cố gắng của em. Em còn không ký với công ty, không ai dẫn em đi, em như vậy thời gian đầu làm sao có thể nhận vai diễn?”

Lúc này Thẩm Thu Hoa mới biết, sở dĩ mình có thể nhận được vai là vì có anh hai ở sau hỗ trợ.

“Còn cả chuyện em không nể mặt người ta trên bàn tiệc nữa.” Lạc Hoa lắc đầu: “Em thật sự vẫn còn quá trẻ, không nên ra ngoài ăn cơm với người ta. Giới này có quy tắc của riêng nó, có lẽ là bất công nhưng mọi người luôn dựa luật mà chơi. Em có thể tự chối người ta trên bàn tiệc nhưng không nên làm họ mất mặt. Em làm vậy cũng khó trách bị người ta phong sát em.”

Dương Quỳnh nghe vậy không phục. Chẳng lẽ bị bắt nạt thì chỉ có thể kiềm nén? Nhưng trước mặt anh Thẩm Thu Hoa, cô không dám nhiều lời.

Thẩm Thu Hoa cũng không phục, phản bác: “Em biết chuyện này em không xử lý nổi. Nhưng người kia thật quá vô lễ.”

“Ông ta vô lễ nhưng vẫn phải cho ông ta mặt mũi. Không phải phụ thân đã dạy, cho mặt mũi rồi tước đi áo trong mới là phương pháp ổn thỏa sao.” Lạc Hoa nhìn thấy Thẩm Thu Hoa im lặng, ho khan nói: “Đương nhiên,Thu Hoa nhà ta sao có thể bị người khác tùy ý bắt nạt?”

Thẩm Thu Hoa lập tức cười tít mắt. Đúng là anh hai, khi còn nhỏ vừa dạy nàng rất nghiêm túc vừa thay nàng chịu phạt.

“Anh, có phải tất cả vai diễn của em luôn có sự tham dự của anh không?”

Lạc Hoa lắc đầu: “Thu Hoa, em đừng nghĩ nhiều. Anh chỉ giúp em vài bộ đầu. Lúc sau khi em đảm nhiệm vai chính đều là do bản thân em cố gắng, được khán giả đón nhận, không liên quan đến anh.” Anh nói rồi cười: “Em phải có lòng tin ở mình.”

Dương Quỳnh vừa nghe đã cảm thấy ba chấm. Anh em này đang nói gì vậy? Anh vợ bảo Thu Hoa phải có lòng tin ở mình? Thu Hoa còn chưa đủ tự tin sao? Lẽ nào phải diễn cấp nữ hoàng thì trong mắt Lạc Hoa mới là niềm tin sao?

trướctiếp