Chính Chủ Trở Về, Thế Thân Muốn Nghỉ Hưu Sớm

Chương 70: Phiên ngoại - Chứng lo lắng trước khi sinh


trướctiếp

Đã qua ba ngày kể từ lúc Hạ Quý Linh chuyển vào bệnh viện đợt sinh, Hằng tổng vinh quang tiếp tục mất ngủ. Bệnh lý lo lắng trước khi sinh.

Khụ, quả thật là lo lắng trước khi sinh thường có ở mẹ bầu thế nhưng lại xuất hiện trên người Hằng tổng. Ngược lại với anh là mẹ bầu Hạ Quý Linh ăn được ngủ được, tâm lý vô cùng tốt.

Ít nhất như vậy cũng tốt đi. Người mang thai vốn đã rất vất vả, còn phải vất vả chín tháng mười ngày, càng về sau càng vất vả và dễ dàng bị trầm cảm. Hằng tổng ta đặc biệt thương vợ, chỉ hận không đẻ thay vợ, lo lắng cho vợ đến mất ngủ là bình thường thôi.

Là bệnh thường thôi, đúng vậy.

Hằng Thời mở hai mắt tao háo nhìn chằm chằm trần nhà phòng bệnh ở trong bóng tối cũng trắng bệch, nhìn kiểu gì đều khiến người ta tâm thần không yên. Cái sự trắng bệch còn mang theo mùi thuốc sát trùng gây mũi, người không bị bệnh vào đây ở vài ngày nửa tháng cũng đâm ra có bệnh là có thật.

Hắn nằm trên ghế sofa trong phòng bệnh đơn, mặc dù nó chẳng chứa nổi hắn, lần nào muốn thẳng chân đều phải duỗi ra tận bên ngoài cả đoạn ống quyển nhưng giầu gì đều ngủ mấy ngày, hắn không phải vì thế mà mất ngủ. Chính là hắn làm sao cũng không ngủ được. Có lẽ bác sĩ nói đúng, đây chỉ là một triệu chứng bình thường ở người mang thai, việc nó không xuất hiện trên người mẹ bầu mà xuất hiện trên người hắn càng không hiếm lạ chút nào. Trước hắn đã có rất nhiều ví dụ kinh điển, hắn nên tin khoa học. Hơn nữa hắn thật sự bận tâm đến người vợ sắp sinh, không biết sẽ sinh bao giờ cho nên mới mất ngủ.

“Anh lại không ngủ được ư?”

Âm thanh bất chợt này vang lên dọa Hằng Thời giật mình, tâm thần lập tức quy vị. Ánh mắt theo phản xạ hướng về phía giường bệnh duy nhất trong phòng.

Trên giường, Hạ Quý Linh gần đến ngày dự sinh đang nghiêng người nằm ngủ lúc này lại mở to mắt. Ánh sáng trong đôi mắt cô ở trong đêm tối như đang phát ra quang mang rực rỡ khiến người vô pháp bỏ qua. Hằng Thời nhúc nhích yết hầu mấy cái rồi âm thanh trầm thấp nam tính thuộc về người đàn ông mới vang lên: “Anh không sao, em ngủ đi.”

Đặng hắn hỏi giật lại: “Chân lại bị chuột rút à?”

“Không có.”

Hạ Quý Linh cười vội đáp, sợ hắn lại nghĩ nhiều mà nói nhanh: “Giường rộng lắm, anh lên đây ngủ với em đi.”

Từ lúc cô chuyển vào bệnh viện đợi sinh, nói nôm na là để đảm bảo, tránh tình huống bối rối lại không thể chu toàn mà sinh ra kết quả chẳng hề mong muốn thì mỗi đêm sau khi từ công ty về người đàn ông kia đều đến bệnh viện trông cô. Ừm thì cứ trông đi, đối với một người thai phụ sắp sinh có chồng bên cạnh là trấn an tốt nhất, cô cũng muốn anh ở bên mình. Nhưng mà nhìn anh trằn chọc khó ngủ, nằm cũng chẳng thoải mái, cô đau lòng chứ.

Vốn có chút lo âu, cô chỉ mong mau mau sinh đứa bé ra, như vậy cô đỡ chịu nổi khổ bị chuột rút mỗi đêm, da dẻ rạn nứt khô khan, mà anh cũng không cần oằn mình trên ghế sofa kích thước khiêm tốn, cả ngày đi làm mệt mỏi tối về cũng không được nghỉ ngơi đàng hoàng.

Thấy anh mãi không trả lời, cô nài nỉ đáng thương: “Em không ngủ được, bụng thật nặng.”

“…”

Biết rõ cái cớ của mình đã đánh động người đàn ông quá đỗi săn sóc kia, âm thầm cười trộm, Hạ Quý Linh đợi chừng nửa phút thì nghe thấy âm thanh sột soạt phát ra từ phía sofa, sau đó là tiếng người đàn ông thở dài cam chịu.

Hằng Thời từ sau lưng người con gái leo lên giường, từ phía sau ôm lấy cô, chống đỡ hầu hết sức nặng từ thân thể bất tiện, để cô nằm được thoải mái nhất.

Hạ Quý Linh không chút khách khí dựa vào, cả người thật sự thoải mái đến thở dài ra một hơi đầy thỏa mãn.

Thân thể của người mang thai thật sự có rất nhiều bất tiện, gánh nặng cũng chồng chồng tăng theo thời gian. Những tháng cuối cùng đêm nào cũng cần có gối dựa hình người đa năng Hằng Thời cô mới ngủ được, cũng muốn thành thói quen cả rồi. Anh tự biết điều này nên dù hiểu rõ đây chỉ là cái cớ của cô nhưng anh vẫn lựa chọn tin tưởng nó. Bởi Hạ Quý Linh mới đoan chắc có thể lừa gạt được anh lên giường.



Dựa vào lòng ngực rộng rải vững trãi phía sau, Hạ Quý Linh nhẹ nhàng tỏ vẻ: “Bác sĩ nói em gần sinh rồi, anh đừng lo nữa.”

“…”

Hằng tổng im lặng một tí, nửa ôm cái bụng bầu của vợ một đỗi rồi mới lên tiếng: “Cái đó đâu phải anh có thể làm chủ được.”

“Phụt!”

Hạ Quý Linh cười phì ra ngay khi nghe cái giọng điệu bất lực của anh.

Cái chuyện như phản ứng lúc mang thai này xảy ra như thế nào cô quả thật không rõ ràng, bị anh nói ra lại thấy hài hước không chịu được.

Thật đáng thương.

“Ngoan, em thương anh.”

Cô nửa cười toét miệng, nửa an ủi: “Đợi con sinh ra em bảo con hiếu thảo với anh thật là nhiều nhiều!”

“…”

Trong đêm tối có cảm xúc bất đắc dĩ của người đàn ông lan tràn mà không thể há miệng nói được gì, ngoài dung túng thì vẫn chỉ có cưng chiều.

“Ngủ đi.”

Thấy cô cười rắm rức mãi, sợ cô lại bị rút gân, anh dỗ dành mà vỗ về nhè nhẹ cái bụng lớn của cô.

“Ừm…”

Có lẽ Hạ Quý Linh cũng thật mệt mỏi, sau khi vòng tay ra sau ôm cổ hôn lên sườn mặt anh một cái, âm thanh từ trong miệng phát ra đã nhẹ đến không thể nhẹ hơn được nữa rồi dần dần chỉ còn hơi thở đều đều mang theo cảm xúc dày nặng. Mặc dù cô luôn tỏ ra không có gì nhưng anh biết áp lực từ trên thân thể đè ép lên cô vẫn luôn hiện diện ở đó, anh cưng chiều, lại không thể giúp cô chống đỡ gánh nặng mà đau lòng, khẽ dịch người cho cô ngủ ngon hơn, anh ôm cô chậm chạp chìm vào giấc ngủ.

Có lẽ là do được duỗi thẳng thân thể một cách thoải mái nên một giấc ngủ này anh đã ngủ được sâu, cho đến tận khi động tĩnh của người bên cạnh đánh thức anh.

“Hằng… Hằng Thời… Chồng ơi…”

Hằng Thời ngồi bật dậy như một phản xạ, cúi đầu lo lắng nhìn người bên cạnh khi âm thanh đứt quãng nặng nề ấy vang lên bên tai: “Vợ, em làm sao…”

Anh vừa hỏi đến đây đã cảm giác được bên đùi ẩm ướt. Vỡ lẽ ra nước ối của cô bị vỡ rồi, anh vội vã nhảy phốc xuống giường còn không quên nhất chuông gọi người.

“Vợ… Quý Linh, em đừng sợ, anh ở đây.”

Nửa ôm người còn gái bởi vì co thắt ở bụng dưới mà nhăn nhíu hết cả ngũ quan, môi bậm đến trắng bệch, giọng anh cũng bất giác run rẩy theo mà cố gắng trấn định trấn an cô.



“Chồng… Con…”

“Anh biết, không cần nói! Em giữ sức, rất nhanh sẽ không đau nữa.”

Vừa lúc y tá đẩy giường tự động vào, anh vừa trấn an vừa bế cô đặt lên trên đó, lại cùng y tá đẩy cô đến phòng cấp cứu.

“Người nhà bình tĩnh, ở ngoài đợi đi.”

Y tá bất kể nổi lo lắng đến đứng ngồi không yên của anh vẫn tàn nhẫn đem anh nhốt ở bên ngoài.

Cạch.

Cửa phòng cấp cứu đóng lại, cũng đem anh nhốt ở ngoài.

Hằng Thời gần như là dán lên trên cánh cửa, chẳng hề bình tĩnh như anh đã an ủi người con gái kia, chấp nhất muốn xuyên qua tấm kính dày đạn không phá nổi trên cánh cửa nhìn vào bên trong.

Muốn tùy thời tùy khắc đều canh giữ bên cạnh vợ mình.

Anh cứ đứng như vậy cho đến khi ba mẹ Hằng chạy tới theo thường lệ, thế mới biết rạng sáng con dâu đã muốn sinh mà đem anh kéo ra, ép ngồi xuống hàng ghế bên ngoài phòng cấp cứu.

“Nó vào lâu chưa?”

Mẹ Hằng không nhịn được hỏi.

“Vào được một lúc rồi mẹ.”

Hằng Thời đáp như vậy, nhưng chính anh chắc cũng chả rõ.

Mẹ Hằng muốn trách anh sao không gọi cho họ liền, nhưng thấy con trai không tập trung lời đến miệng lại bị ba Hằng nghẹn trở lại.

Hai vợ chồng liếc nhau, cuối cùng đều ngồi xuống bên cạnh anh, cùng nhau nhìn cửa phòng bệnh đến thất thần.

Đến tận khi đèn trên cửa chợt tắt.

Hằng Thời như một phản xạ có điều kiện nhảy dựng lên, chạy ào tới.

Lúc đụng đến cửa cũng là khi cửa được mở ra từ bên trong, Hạ Quý Linh được y tá đẩy ra ngoài cùng một cái bọc nằm bên cạnh.

Hạ Quý Linh chống chọi sinh thường, sau khi bác sĩ kiểm tra sơ bộ thấy đứa bé bình thường đã quyết định cho người nhà mang về, không cần đặt ở trong phòng kính theo dõi ba ngày.

trướctiếp