Bất kể thế nào thì cũng không có
chuyện hắn thừa nhận, cho nên cần nói Hằng Thời vẫn sẽ nói: "Đó là do em phỏng đoán, tôi chưa từng nói gì."
"..."
Được rồi, cô đã diện kiến đủ sự vô sĩ của người này.
Nhưng cần nói rõ ràng thì cô vẫn phải nói. Chứ cứ dở dở ương ương thế này cô không chịu được.
"Cho nên anh là muốn tay trong tay ngoài? Một bên yêu đương với chính chủ, một bên nuôi tình nhân?"
Hạ Quý Linh nghiêm mặt thẳng thừng đối diện với hắn.
Hằng Thời cũng nhìn cô, không hề né tránh. Nhưng hắn cũng không nói liền.
Hạ Quý Linh vô thức cười mỉa mai trong lòng, ánh mắt vẫn không chút yếu thế cùng hắn trừng mắt nhìn nhau một lúc lâu.
Không phải cô muốn như vậy. Cô cũng hết cách rồi.
Cô là thức thời, chứ không phải không biết đau khổ hay khó chịu.
Nếu hắn dám bảo "phải" thì cô nhất định sẽ không ngồi yên chấp nhận.
Sau đó cô nghe thấy người đàn ông kia dùng một loại ánh mắt chú mục nghiêm
túc nhìn cô hé đôi môi cao quý nói: "Em là em, Lục Tư Nhiên là Lục Tư
Nhiên."
Cô cứ ngỡ mình nghe nhầm.
Cô là cô? Lục Tư Nhiên là Lục Tư Nhiên?
Hằng Thời phân biệt được ư?
Không, không phải. Cứ cho là hắn phân biệt được, nhưng bây giờ vấn đề chẳng phải ở đó được không.
Hạ Quý Linh nhíu mày lắc đầu: "Anh muốn nghĩ thế nào cũng được, Hằng Thời."
Cô nghiêm nghị không chút né tránh nhìn thẳng vào người đàn ông kia nói
từng chữ rõ ràng rành mạch: "Tôi chỉ muốn biết anh muốn xử sự thế nào
đối với hai chúng tôi."
"Em muốn thế nào?"
Hạ Quý Linh ngây ra.
Sao vấn đề lại lọt lên người cô chứ? Hạ Quý Linh nhất thời cảm thấy khó hiểu không chịu nổi đưa đôi mắt ngờ vực nhìn hắn.
Nhưng người đàn ông kia cứ như muốn đợi câu trả lời của cô mà chẳng hề nói lời nào, im lặng nhìn cô chăm chú.
Hạ Quý Linh khẽ lắc đầu quét bay lộn xộn trong lòng, bất chấp nói: "Bất kể thế nào, tôi không muốn làm tình nhân của anh nữa."
"Mặc dù trong hợp đồng không có nói tôi được phép đơn phương chấm dứt hợp
đồng. Nhưng điều kiện để duy trì hợp đồng là đôi bên tình nguyện, cũng
là được thành lập dựa trên nhu cầu của đôi bên. Anh cần... Thân thể tôi. Tôi cần anh giúp tôi trả nợ. Tôi cho rằng bốn năm đã đủ để đôi bên giải quyết sòng phẳng với nhau."
Hạ Quý Linh chưa từng nghiêm túc như vậy cùng người đàn ông này ngồi xuống nói chuyện, lần đầu tiên lại là lúc muốn chấm dứt mối quan hệ không
bình đẳng này. Cô không chút e sợ nhìn hắn: "Tuy rằng ban đầu không có
nói rõ, nhưng mà điều kiện để tôi chấp nhận ký hợp đồng là anh chưa kết
giao chính thức với ai."
"Hiện
tại người anh nhớ thương nhiều năm nay đã trở về, ở bên ngoài đều biết
Lục Tư Nhiên mới là chính chủ, cho nên tôi sẽ không làm người thứ ba."
Đúng vậy, mấu chốt quan trọng nhất là đó, cũng không phải vấn đề gì phức tạp.
Cô lại không phải loại phụ nữ muốn sống cả đời bằng cách ăn bám đàn ông.
Ngày trước cắn răng ký hợp đồng là vì thân bất do kỉ, không phải vì thèm muốn tiền tài và địa vị của người đàn ông này. Hơn hết là, nếu ban đầu
không phải hắn chủ động tới tìm cô trước, cho dù có phải làm việc chật
vật cô cũng sẽ không chủ động leo lên giường bất cứ ai.
Đến hiện tại cô không còn nhớ rõ tình huống lúc đó, nhưng cô chắc chắn rằng nếu lúc đó cô biết người đàn ông này đã có vợ cô sẽ không ký hợp đồng
với hắn.
Quả thật Hằng Thời chưa có vợ. Sau này lúc biết được mình chỉ là thế thân
của một người khác nhưng người đó vì một lý do nào đó mà hiện tại không
phải là người yêu của Hằng Thời, cho nên không hề đối chọi với mấu chốt
kia. Mà cô từng loáng thoáng nghe được một chuyện, Hằng gia lúc đó cũng
không chấp nhận mối quan hệ của Hằng Thời và Lục Tư Nhiên.
Bất kể vì lý do gì, tóm lại cô sẽ không làm người thứ ba.
Sau khi cô nói những lời đó xong, một lúc lâu trong phòng vẫn không có âm thanh nào vang lên.
Người đàn ông kia là đang cân nhắc hay có lý do gì khác mà chậm chạp không
phản ứng cô cũng không rõ. Nhưng mà theo thời gian dần trôi qua, chút
mong đợi trong lòng cô lại dần dần lắng xuống. Hạ Quý Linh à, hi vọng
vào một điều không thực tế là hành vi tự mình hại mình, không có một
miếng lợi lộc gì.
Có lẽ năm năm mười năm sau, sau khi giữa cô và hắn không còn sự ràng buộc không bình
đẳng kia nữa, mà hắn vẫn chưa có bạn đời, có thể cô còn có hi vọng cùng
hắn nghiêm túc bắt đầu lại. Nhưng không phải bây giờ.
Không phải đem trái tim của mình ra đánh cuộc.
Một ván cược hên xui may rủi.
Chẳng biết qua bao lâu, âm thanh trầm thấp từ tính của người đàn ông kia mới vang lên bên tai cô: "Được."
Hả?
Hạ Quý Linh ngây ra.
Được cái gì?
"Em không muốn làm người thứ ba."
Giống như nhìn ra thắc mắc của cô, người đàn ông kia nghiêm túc thẳng thắn
nói rõ ràng lần nữa. Nhưng câu thứ hai lại khiến Hạ Quý Linh mém hộc máu trong lúc còn đang kinh ngạc: "Dù sao tôi cũng chưa từng có ý nghĩ đó."
Sặc!
Hạ Quý Linh không kìm được một trận ho khan vì bị sặc nước miếng. Bởi vì
vậy mà khuôn mặt cũng có chút đỏ lên, đôi mắt cũng lóng lánh nước, trông đặc biệt ghẹo người.
Ấy thế mà người đàn ông nào đó vẫn ung dung đẩy ly nước đến trước mặt cô, thái độ săn sóc cỡ nào cũng không chống đỡ nổi sự vô sĩ của hắn.