Mê Muội - Ngung Cửu

Chương 7


trướctiếp

Ánh mặt trời xuyên qua tấm rèm trắng, những vệt nắng lờ mờ lay đưa, đọng thành từng vệt sáng loang lổ trên tấm thảm.

Vân Ngạn nhìn qua đồng hồ, còn chưa đến 9 giờ, bây giờ ra ngoài vừa hay không bị nóng quá.

Mùa hè ở Ngô Thành rất dài, mấy ngày nay lại vào đúng đợt nắng gay gắt nhất.

Tầm nhìn Vân Ngạn vẫn luôn dừng trên người An Thính Miên, chợt nhớ ra một chuyện, anh cất giọng chậm rãi, dịu dàng: “Trong nhà không có mấy thứ mà em cần, bây giờ còn sớm, chúng mình đi trung tâm thương mại ở phía đối diện xem thử em có muốn mua gì không nhé.”

An Thính Miên hơi khó hiểu. Từng chữ cô đều cắt nghĩa được, nhưng sao ghép lại với nhau thì dường như cô không hiểu anh đang nói gì cả. Cô nhìn Vân Ngạn, chỉ vào bản thân, trong mắt đầy hoang mang: “Em? Em cần gì á?”

“Sống riêng thì sao yêu đương được?”

“Có thể tính chuyện yêu đương, nhưng mà đâu cần ở chung chỗ đâu? Hơn nữa, em vẫn còn phải đi học”. “Phải đi học”, chung quy thì chuyện này cũng có thay đổi được đâu.

“Từ thứ hai đến thứ sáu không sống chung cũng được, nhưng dù sao cuối tuần cũng có thể ở cùng nhau mà, phải không?” Tuy là dò hỏi nhưng biểu cảm của Vân Ngạn lại chẳng có ý muốn thương lượng chút nào.

Thấy cô còn do dự, Vân Ngạn “tốt bụng” nhắc nhở: “Thuỵ Thuỵ, nếu đã cưới nhau thì cả hai chúng ta cũng nên cùng nhau cố gắng vì cuộc hôn nhân này.”

“Cho dù là một cuộc tình hay một cuộc hôn nhân ngắn ngủi, chúng ta đều phải có trách nhiệm với nhau, chẳng phải sao?” Vân Ngạn đặt hai tay lên đầu gối, anh nghiêm túc cùng cô thảo luận vấn đề này.

Những lý lẽ ấy cô đều hiểu, dù đã nói rằng nếu một năm sau cô muốn kết thúc cuộc hôn nhân này là có thể kết thúc ngay. Nhưng mà dễ thế thôi sao? Bọn họ kết hôn vì điều gì chứ? Nếu chỉ như vậy thì có khác gì liên hôn không?

Tối hôm qua cô đã nghĩ kĩ rồi, sau này không thể muốn chạy trốn là chạy trốn được. Nhưng vì sao vẫn phải cưới, thì cô đã có cho mình một đáp án.

“Em hiểu. Chỉ là, Vân Ngạn à.” Đây là lần đầu tiên cô gọi hẳn tên anh sau nhiều năm.

Vân Ngạn chỉnh lại tư thế thoải mái hơn, chờ cô nói tiếp.

Ánh mắt An Thính Miên sáng lấp lánh, giọng điệu lại chân thành: “Chỉ là em, tạm thời không biết nên làm thế nào. Ngoại trừ anh trai ra, em chưa từng tiếp xúc với nam giới, cũng chưa từng yêu đương. Em không biết nên bắt đầu chuyện của chúng ta như thế nào, dù sao thì, từ trước đến nay, đối với em, anh vẫn chỉ là anh Vân Ngạn, là bạn của anh trai em thôi.”

“Chưa từng yêu đương”, mấy chữ này rất được lòng Vân Ngạn, đôi mắt anh hiện lên vẻ vui mừng, lúc nhìn sang phía An Thính Miên cũng sâu hơn vài phần. Anh đứng dậy rồi chuyển sang ngồi xổm trước mặt cô, đặt đôi tay đang đan lấy nhau của cô vào lòng bàn tay to lớn của mình, âm thầm thu lại nụ cười.

Vân Ngạn quan sát biểu cảm của cô, anh rất vui vì thái độ suy tính nghiêm túc của cô. Ít ra cô cũng đã nghĩ kĩ, nhìn nhận chuyện này một cách nghiêm túc.

Niềm vui trong tim ngày càng lớn, anh càng mong rằng cô đừng chưa gì đã thấy sợ mối hôn sự này hơn. Nhưng dù có hứa hẹn nhiều thế nào cũng bằng thừa: “Thính Miên, em đang sợ, có phải không?”

An Thính Miên có hơi không chịu nổi ánh nhìn chăm chú của anh, cô không trả lời, chỉ gật gật đầu.

“Thính Miên, anh rất vui.”

“Hả?” An Thính Miên chạm phải đôi mắt đen láy đang mỉm cười của anh.

Sự đáng yêu của cô khiến Vân Ngạn không chịu nổi, sao cô lại ngọt ngào thế này chứ. Anh thử vòng tay trái bên dưới eo cô, đẩy cô về phía trước. Người con gái trước mặt anh không hề cự tuyệt.

Bàn tay Vân Ngạn lại tiến thêm bước nữa, xoa cái gáy của An Thính Miên, một tay khác lại vòng ra sau lưng cô. Bàn tay anh ấn vào gáy An Thính Miên, ôm cả người cô vào lòng.

“Mặc dù hiện tại anh chẳng hứa hẹn được gì nhiều cho em, nhưng bây giờ anh có thể hứa với em rằng, Thính Miên, ở chỗ anh, em muốn làm gì cũng được. Còn về phần anh ra sao, sau này em sẽ hiểu.”

“Thừa nhận với em, anh cũng đang rất sợ.”

An Thính Miên vốn đang úp mặt vào bờ vai anh, lại ngẩng đầu lên, tò mò hỏi: “Sợ gì ạ?”

Cô bé này thật đáng yêu quá đi mất, Vân Ngạn bật cười: “Sợ rằng… có thể anh sẽ đối xử không tốt với em.”

“Vậy anh sẽ đối xử tệ với em ư?”

“Không đâu.” Sao anh có thể đối xử tệ bạc với cô được, dù cô có muốn mạng anh đi chăng nữa thì anh cũng cam tâm tình nguyện dâng lên cho cô bằng cả hai tay.

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

“Vậy thì đừng sợ nữa.” Cô nàng ngốc nghếch lại an ủi ngược lại anh.

Vân Ngạn thu lại nụ cười. Anh rất muốn hôn cô và anh xin phép thật. Anh nghiêm túc hỏi những lời khiến người khác phải đỏ mặt: “Bây giờ anh hôn em được không?”



Bàn tay An Thính Miên nhanh hơn cả não, cô dùng hai tay che miệng lại, đôi mắt mở to, ú ớ đáp: “Không được.”

Vân Ngạn nhịn không cười thành tiếng. Lời đã hỏi, không thể từ chối được đâu: “Nhưng mà anh muốn hôn thì làm sao bây giờ?”

“Anh đang bắt đầu đối xử không tốt với em đấy?”

Vân Ngạn nhướn mày: “Cái này thì không tính.”

“Không được.” An Thính Miên kiên định lắc đầu.

“Được rồi, anh cũng không muốn làm khó em.” Vân Ngạn giả vờ từ bỏ, biểu cảm rất là tiếc nuối.

“Thật ạ!” An Thính Miên mặc kệ anh tiếc hay không tiếc, chuyện anh bỏ cuộc sớm vậy còn đáng ngạc nhiên hơn, bàn tay cô hơi dời đi.

Nào ngờ anh chỉ chờ như thế rồi nhanh chóng kéo tay cô ra, sau đó đặt một nụ hôn nhẹ nhàng lên đôi môi thơm ngọt, mềm mại của cô gái.

Lúc An Thính Miên phản ứng lại thì Vân Ngạn đã đứng dậy đi đến phòng ngủ chỉ để lại một bóng lưng cao lớn, rắn rỏi.

Đầu ngón tay cô sờ sờ lên khoé môi theo bản năng, nơi đó vẫn còn vương hơi ấm của người đàn ông. Cô cắn nhẹ vào vị trí mà anh hôn.

Còn chưa kịp đỏ mặt, ai đó đã xoay người lại cười như không cười mà nhìn cô: “Sửa soạn tí đi, lát nữa chúng ta đi trung tâm thương mại.”

“A~” Động tác của cô chắc hẳn anh đều thấy hết rồi: “A a a a a, điên mất điên mất.” An Thính Miên ôm đầu, đụng vào chỗ tựa lưng trên sofa.

Anh vẫn còn đứng ở cửa, im lặng đưa ngón trỏ lên che miệng, cười cực kì cưng chiều.

Lúc đứng chờ thang máy, Vân Ngạn ghé vào tai cô, anh hỏi: “Anh nắm tay em được không?”

An Thính Miên dáo dác nhìn xung quanh, không có ai mà, chẳng hiểu sao anh cứ phải nói bên tai cô như thế. Cho đến khi cô đối mắt với cái nhìn sâu thẳm của anh. Người đàn ông này thật là, khiến cô muốn đổi ý mọi lúc mọi nơi.

Bên tai An Thính Miên nóng lên, cô hắng giọng, ra vẻ trấn định: “Tuỳ anh.”

Vân Ngạn thẳng lưng, bàn tay đặt bên người nắm lấy bàn tay mềm mại của An Thính Miên. Tay cô nhỏ quá, một tay của anh cũng có thể nắm trọn cả bàn tay của cô. Tay cô ấm thật, so ra thì tay anh có hơi lạnh hơn. Bàn tay Vân Ngạn cứ không thành thật mà xoa xoa ngón tay cô. Anh nói vu vơ: “Sao lại nhỏ thế này.”

“Em không có nhỏ.” Giấy kết hôn còn chưa lấy, An Thính Miên đã bắt đầu học được cách cãi lại anh.

“Không nhỏ à? Để anh xem một tay anh có thể nắm trọn không nào.”

An Thính Miên nghi ngờ anh đang nói chuyện đen tối. Nhưng lời nói mà, làm gì có chứng cứ.

Không được tiếp tục nói chuyện nữa, nếu không từ miệng anh lại xuất hiện câu gì đó mất. Lão già này, già mà đổ đốn.

An Thính Miên không dám nói thành lời, chỉ dám thầm mắng anh, hừ ( >^<)

Hai người bước đến trước một cửa hàng quần áo để mua cho An Thính Miên thêm mấy bộ mặc ở nhà. Hôm qua cô mua toàn đồ để mặc ra ngoài, nếu ở nhà thì chắc chắn mặc quần áo ở nhà vẫn thoải mái hơn.

Đến cửa hàng nội y, Vân Ngạn nhìn sang khuôn mặt nhỏ nhăn nhó vì bối rối của An Thính Miên, rồi vỗ vai cô: “Em tự đi nhé.”

An Thính Miên rốt cuộc cũng cảm nhận được sự tâm lý của anh. Cô buông tay anh ra, dứt khoát bước vào cửa hàng.

Vân Ngạn có hơi dở khóc dở cười. Anh ngồi xuống ghế dựa ngoài cửa, cũng không xem lung tung mà yên lặng nhìn điện thoại, chờ An Thính Miên mua nội y xong.

Vân Ngạn đang trả lời mail, đột nhiên trước mặt xuất hiện một đôi cao gót hận trời cao (*).

(*) Hận trời cao 恨天高: là từ ngữ mạng, dùng để chỉ những đôi giày cao từ 10cm trở lên.

Vân Ngạn khẽ nhíu mày, anh ngẩng đầu lên thì thấy trước mặt là một cô gái trang điểm rất đậm, không biết đã dặm bao nhiêu lớp phấn nhưng vẫn không che được màu xanh nhạt ở bọng mắt. Giọng điệu Vân Ngạn không vui: “Cô chắn đường tôi rồi.”

Cô ta ưỡn ẹo tạo dáng ngực tấn công mông phòng thủ rồi nói: “Anh đẹp trai, cho xin phương thức liên lạc nhé.”

Vân Ngạn mất kiên nhẫn đứng lên: “Nghe không hiểu tiếng người?”



Cô ta vẫn cố gắng toả ra mị lực của mình, nói lảng đi: “Đừng có vậy mà~” Cái chất giọng điệu đà chảy nước khiến người khác nghe thấy mà buồn nôn.

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

Cô ta đánh mắt sang cửa hàng nội y: “Bạn gái của anh đẹp trai không được hiểu chuyện lắm nhỉ, sao lại bắt anh đi chung với cô ấy để mua loại đồ dùng này chứ? Không biết ngại hay sao.”

Vân Ngạn cười như không cười, quét mắt nhìn cô ta từ trên xuống dưới.

Cô ta cứ nghĩ anh vì lời nói của cô ta mà thả lỏng. Mặc dù anh chàng này mặc loại quần áo thoải mái phổ biến nhất, nhưng chỉ cần nhìn đồng hồ trên tay anh là có thể đoán được anh chẳng phú thì cũng quý, nếu có thể đi theo anh trong một tháng, à không, một tuần thôi là đủ để cô ta đào mỏ rồi.

Vân Ngạn nhướn mày. Loại phụ nữ này anh đã thấy nhiều, chỉ là chưa một ai đụng chạm đến người của anh.

Trong nháy mắt, ánh nhìn của anh trở nên lạnh lẽo: “Chỉ bằng cô mà cũng xứng nhắc tới cô ấy à?” Anh tiếp tục cười nhạo: “Bộ ngực này của cô chắc là tốn không ít tiền nhỉ, nhìn phát sợ; khuôn mặt cô chắc phải trát cả tấn phấn, nhìn thấy gớm; dáng người chẳng ra sao mà dám ở trước mặt tôi õng ẹo, cút!”

“Anh…!” Cô ta còn chưa từng gặp ai sỉ nhục cô ta đến thế. Vốn dĩ điều kiện bản thân cô ta không tốt nên cô ta phải tốn rất nhiều tiền để phẫu thuật thẩm mỹ và bảo dưỡng, không ngờ hôm nay lại bị anh nói trực tiếp ra như vậy.

An Thính Miên dùng tốc độ nhanh nhất để mua nội y rồi ra tìm Vân Ngạn đang chờ mình, nào ngờ vừa ra ngoài lại thấy được cảnh này.

Thế mà cô lại không biết bộ dạng Vân Ngạn mỉa mai người khác là như vậy đấy. Nhưng cô lại cảm thấy lúc anh bảo vệ cô trông cực kỳ đẹp trai. Cô xách theo túi mua hàng, đôi tay đan trước ngực, đầu hơi ngẩng lên: “Dì chắn đường cháu ạ.”

Người phụ nữa kia thấy có người lại dám gọi cô ta là “dì”, vốn đã rất bực mình nên xoay người lại, giận đùng đùng: “Mẹ nó, mày gọi ai là dì đấy!”

“Ai xoay người thì là người đó.” An Thính Miên cũng học theo Vân Ngạn, nhướn mày lên, hứ, ở đây làm gì có ai ngoài cô ta.

“À, dì ơi, tôi là cái người “không biết xấu hổ” mà dì nhắc lúc nãy đấy.” Cô làm bộ tự hỏi: “Ủa mà, dì có biết xấu hổ không? Chắc là không đâu ha!”

“Mày mày mày…”

“Mày cái gì mà mày!” An Thính Miên cực kỳ ghét kiểu người này. Rõ ràng cô cũng chỉ là một nữ sinh thôi, làm sao để một người con trai đi mua chung loại đồ này với mình mà không thấy ngại cho được: “Thế sao cô biết xấu hổ mà lại ở đây ưỡn ẹo quyến rũ đàn ông đã có vợ vậy!”

Những người xung quanh đều nhìn qua. Vốn dĩ An Thính Miên cũng không định làm lớn chuyện, ừ thì, hình như chơi hơi lớn. Nhưng cô cũng đâu có sai.

Cô gái kia tức không nói nên lời. Xung quanh có mấy người dừng lại nhìn cô ta mà chỉ chỉ trỏ trỏ, cuối cùng cô ta chỉ có thể mặt xám mày tro rời đi.

An Thính Miên nhìn sang Vân Ngạn vẫn luôn đứng nhìn cô, có hơi ngượng ngùng. Vân Ngạn nghĩ cho cảm giác thẹn thùng của cô gái nhỏ nên anh chủ động bước tới: “Thuỵ Thuỵ giỏi quá!”

“Khen em à?” An Thính Miên nghĩ một đằng nói một nẻo.

“Chẳng lẽ lại không khen em?” Vân Ngạn thuận theo cô: “Hôm nay cô nhỏ này đỉnh quá!”

“Há há, chứ sao, sao mà để người khác leo lên đầu mình ngồi được chứ!”

Chủ yếu là vì thấy anh cố gắng kiềm chế bản thân, sắc mặt sầm xuống nên An Thính Miên mới muốn xông lên đấm cho bà dì kia mấy phát. Haiz, nào ngờ Vân Ngạn lại là người mỉa mai người khác lợi hại như vậy.

“Ừm, đúng đúng đúng, em đỉnh nhất.” Vân Ngạn cũng không vạch trần cô, thật ra anh đã thấy cô nàng từ lâu rồi. Cô cứ nghĩ là mình đã trốn ở chỗ anh không nhìn tới được, nhưng thật ra biểu cảm gì của cô anh cũng chứng kiến rất rõ, đặc biệt là lúc cô từ sau lưng người ta lao ra nổi trận lôi đình mà gọi người ta là “dì”.

“Em còn muốn mua gì nữa không?”

Mỹ phẩm dưỡng da và đồ trang điểm Vân Ngạn đều mua hết cho cô rồi, sáng nay lúc đi rửa mặt cô có thấy.

“Hết rồi ạ.”

“Vậy bây giờ, chúng mình đi siêu thị mua chút đồ ăn nhé, trưa nay mình tự nấu ăn.”

“Vâng.” An Thính Miên từng ăn món do Vân Ngạn nấu vài lần lúc ở Vân gia, anh nấu rất ngon. Trong Vân gia thì tài nấu nướng của Vân Ngạn là đỉnh nhất, tiếp đến là ba Vân, còn mẹ Vân thì không nấu.

Vân Ngạn đã thành thói quen, dắt tay An Thính Miên rồi đi vào trung tâm thương mại.

— — —

Tác giả có lời muốn nói:

Đàn ông, nhất là đàn ông có tuổi, rành nhất là dỗ các bé gái.

trướctiếp