An Thính Miên không từ chối nữa, dù sao thì cô cũng đói bụng, đồ ăn lần lượt được mang lên bàn.
Vân Ngạn đưa cho cô một chén cơm, An Thính Miên nhíu mày, cô nhìn chén cơm
đầy trước mặt mình. Anh xem cô là gì vậy, heo hay sao mà ăn nhiều thế?
Vân Ngạn thấy cô nhóc vểnh đôi môi nhỏ hồng hồng biểu thị sự bất mãn của
mình thì đôi tay cầm đũa của anh khựng lại: “Ăn thêm chút đi, em gầy
quá.”
An Thính Miên trợn to mắt nhìn xuống eo mình. Tuy rằng vẫn là vòng eo 56, nhưng sáng nay lúc đo cân nặng thì cô phát hiện mình vậy mà lại tăng thêm một cân.
Còn ăn! Ăn nữa là không mặc được những bộ váy xinh đẹp mất.
An Thính Miên chẳng nói gì, cô lặng lẽ đẩy chén cơm đến trước mặt anh.
“Không muốn.”
“Ừm?” Vân Ngạn nghiêm mặt, trong giọng nói có sự sắc bén không cho phép cô từ chối.
Dù An Thính Miên sợ anh nhưng cô cũng biết anh sẽ chẳng làm gì cô.
“Nhiều quá, em ăn không hết đâu.” Nghĩ một lúc, cô lại nói thêm một câu: “Em béo lên hai cân rồi.”
Nghe vậy, Vân Ngạn nhìn lướt qua bộ ngực no tròn của An Thính Miên, sau đó chuyển tầm mắt đi.
Anh trầm ngâm: “Có béo đâu, vậy là vừa rồi.”
Thấy cô bất mãn với câu trả lời của mình, anh đảo món canh súp trong tay,
rồi bổ sung một câu: “Ăn được thêm chút nào thì ăn, không ăn hết cũng
không sao cả.”
An Thính Miên không nói gì nữa, cô lấy lại chén cơm của mình rồi bắt đầu ăn, nhưng cảm thấy nhạt như nước lã.
Cô thầm nghĩ xem một lúc phải diễn giải ý của mình như thế nào. Tuy rằng
khi ấy cô đã nói anh không cần chịu trách nhiệm, hai người họ cứ xem như chưa xảy ra chuyện gì, nhưng phản ứng của anh sau khi nghe cô nói vào
ngày hôm đó vẫn khiến cô nhớ mãi.
Ôi, kinh khủng thật sự.
Thấy An Thính Miên không tập trung ăn, Vân Ngạn chủ động gắp đồ ăn cho cô.
Chắc là do nhìn ra nỗi bất an của cô, Vân Ngạn thở dài một hơi, dịu dàng
nói: “Tập trung ăn đi, ăn xong lại bàn tiếp.” Anh ngắt một hơi, rồi lại
nói: “Chỉ cần em ngoan ngoãn, thì anh không làm gì em đâu.”
Thôi được rồi, câu nói chẳng mang tính an ủi chút nào.
An Thính Miên vừa ăn vừa nghĩ, không cẩn thận ăn đến căng bụng, nhưng cơm
trong chén cũng chẳng vơi được bao nhiêu, vì Vân Ngạn cứ luôn tay gắp đồ ăn cho cô.
“Hức.” An Thính Miên nấc một cái, cô xấu hổ nhìn Vân Ngạn.
Vân Ngạn mỉm cười, khẽ thở dài: “Đừng vội, không ai tranh với em đâu.”
An Thính Miên ăn cũng không được mà không ăn cũng không được.
Sao Vân Ngạn có thể không nhận ra cô đã no căng bụng chứ, tuy nói vậy,
nhưng anh vẫn cầm chén lên, rồi đưa cho An Thính Miên một chén canh đầy.
“Cảm ơn anh.” An Thính Miên cẩn thận đón lấy, cô nhấp môi, chẳng ngon bằng canh gà hầm nước dừa mà đầu bếp nhà họ Vân làm.
Có điều cô vẫn uống một ngụm nhỏ xem như nể tình, bỗng nghĩ đến chuyện gì
đó, An Thính Miên nhìn Vân Ngạn rồi nhìn chén canh, cô đang định uống
thêm mấy ngụm thì bị Vân Ngạn cản lại.
“Uống ít thôi, còn chưa đủ no à?”
An Thính Miên vất vả đặt chén canh chỉ mới húp một xíu xuống, nhỏ giọng, chầm chậm nói: “Ài ~”
Nhìn nhóc con ngọt ngào trước mặt, tự nhiên Vân Ngạn nổi lên ý định muốn xoa mái tóc mềm mại của cô.
Sau đó, An Thính Miên thấy bàn tay trắng trẻo đầy gân xanh trông rất có lực của anh tiến tới, lấy mất chén canh còn thừa của cô, sau đó chậm rãi
đưa lên môi. Ấy vậy mà anh còn làm một cách rất tỉnh táo nữa chứ.
An Thính Miên sững sờ như bị bỏ bùa, sau đó cô lập tức cúi đầu xuống, giả vờ như chưa hề xảy ra chuyện gì.
Nhưng lỗ tai đỏ ửng đã bán đứng cô. Gần đây anh ấy làm sao vậy, cứ phạm quy suốt! Không thể nào…
Người chậm hiểu như An Thính Miên cũng nhận ra gì đó, nhưng mà sao có thể như vậy được.
“Sao thế?” Người đàn ông nhìn cái đầu cúi gằm xuống bàn của cô, lại để ý đôi tai của cô. Đáy mắt anh hiện lên ý cười, khoé miệng hơi cong lên nhưng
cũng nhanh chóng biến mất. Anh biết rõ rồi mà còn cố hỏi: “Sao tai em đỏ thế?”
An Thính Miên thầm mắng anh lưu manh giả danh tri thức, ồ? “Lưu manh”? Đúng rồi, chính là anh đấy.
“Ừ thì… điều hoà nóng quá.” Đang giữa mùa hè, điều hoà trong phòng để 18 độ, là nóng dữ chưa?
Vân Ngạn nhướn mày, buồn cười hùa theo cô: “À, điều hoà nóng quá…”
Cái con người này, phiền quá. An Thính Miên muốn nhanh chóng kết thúc cuộc
trò chuyện này, cô gượng gạo nói sang chuyện khác: “Anh ăn xong chưa?
Xong rồi thì nhanh chóng giải quyết chuyện này thôi.”
Vừa dứt lời, chính An Thính Miên cũng muốn đánh đầu mình một cái, cô toàn nói cái không nên nói.
May quá, cô gái nhỏ tự mở lời về đề tài này rồi. Vân Ngạn ung dung cầm khăn giấy ăn lên, cẩn thận ấn ấn khoé môi, rồi gấp khăn giấy ăn đặt gọn gàng xuống bàn.
Anh ra vẻ suy tư, một lát sau mới nói: “Em có ý kiến gì không?”
Như nghĩ đến chuyện gì, anh liếc cô một cái, nói tiếp: “Đừng nói mấy chuyện như, sau này xem như chưa xảy ra chuyện gì, không thể nào đâu.” Anh còn nhấn mạnh câu cuối nữa.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
“Thế, em chịu.” An Thính Miên cũng không biết ngoài phương án đó thì còn
phương án nào nữa, chẳng lẽ muốn cô rời khỏi Ngô thành?
Vân Ngạn và An Nguyên quen nhau trong một buổi tụ tập lúc còn ở Đức. Khi ấy Vân
Ngạn và An Nguyên đều hai mươi tuổi. Hai người được người ở buổi tụ tập
giới thiệu làm quen với nhau, sau đó hai người phát hiện đối phương đều
là người làm ăn nên nói chuyện phiếm cũng tâm đầu ý hợp.
Sau vài lần tiếp xúc và hợp tác, hai người trở thành bạn bè tương đối thân của nhau.
Sau khi biết gia cảnh nhà An Nguyên, Vân Ngạn còn thường xuyên chủ động hợp tác với An Nguyên.
Lần đầu An Thính Miên gặp Vân Ngạn là vào đợt nghỉ hè năm mười hai tuổi.
Vừa kết thúc năm học trong nước, là An Thính Miên đã được An Nguyên đưa
sang Mỹ nghỉ hè, sau đó cùng anh trai đi Đức công tác.
An Thính
Miên còn nhớ rõ ngày hôm đó cô mặc một chiếc váy hoa nhí hai dây màu
xanh da trời. Cô bé còn chưa bắt đầu dậy thì, nhưng quanh năm học khiêu
vũ cũng có chút tác dụng giúp dáng người cô cao hơn một mét lăm. Ở một
đất nước xa lạ, cô bé có thói quen thích theo đuôi anh trai.
Cửa mở ra, trong phòng rất yên ắng, chỉ có tiếng mấy người đàn ông đang nói chuyện với nhau. Họ nghe có người gọi tên anh trai, thấy cổ tay áo anh
bị một bàn tay trắng nõn tóm lấy còn hỏi đùa rằng anh lừa ở đâu ra bạn
nhỏ này thế.
An Thính Miên mềm mại như nhung ló đầu ra từ sau
lưng An Nguyên, An Nguyên cũng nắm lấy vai cô đem người từ sau lưng ra,
rồi hơi cúi người, khẽ khàng nói: “Miên Miên đừng sợ. Bọn họ đều là bạn
của anh, Miên Miên chào các anh đi.”
An Thính Miên rất nghe lời. Thấy mọi người đều mỉm cười, nhìn hoà ái dễ gần, cô bé nghiêng đầu
thoáng qua người An Nguyên, sau đó lấy hết can đảm nhỏ nhẹ chào hỏi:
“Chào các anh ạ.”
Người mở miệng đầu tiên là một chàng trai tầm
mười bảy, mười tám tuổi: “Em gái nhà người ta có khác, gọi “anh” mà cũng thuận tai như vậy nữa. Chào em gái nhỏ nhé.”
Sau đó các chàng
trai khác mới lần lượt chào cô. Thật ra người An Thính Miên chú ý đầu
tiên là anh trai ở cách xa cô nhất. Anh nâng mắt nhìn cô một cái, cũng
là người cuối cùng nói chuyện. Trong đôi mắt có hồn của anh là một đôi
con ngươi đen nhánh, sâu thăm thẳm. Mắt anh hơi rủ xuống, giống như giấu cả một đầm sâu lạnh giá.
Vừa chạm mắt người đó, An Thính Miên cắn môi ngượng ngùng nhìn lại anh trai mình.
Anh Nguyên xoa xoa đầu cô, khen cô ngoan, sau đó để cô ngồi xuống ghế, ngồi sát vào mình.
An Thính Miên phát hiện trong phòng có mùi thuốc lá nhàn nhạt, nhưng trên bàn lại không có bao thuốc hay gạt tàn thuốc nào.
Sau này An Thính Miên mới biết chàng trai đầu tiên chào cô là người nhỏ
nhất trong số bọn họ, là con út trong một gia tộc thuộc ba gia tộc lớn
tại Ngô Thành, theo họ mẹ.
Còn người khiến cô vừa liếc mắt đã
chú ý tới lại bằng tuổi anh trai An Nguyên, là con thứ hai của nhà họ
Vân - cũng thuộc một trong ba gia tộc lớn kia, đứng thứ năm trong nhóm
bọn họ. Lúc An Nguyên đi đón cô, chính anh là người dặn bọn họ dập thuốc lá đi, anh vô cùng cẩn thận.
* * *
An Thính Miên hồi phục lại tinh thần, khẽ hỏi ý anh: “Vậy anh thấy nên làm gì đây?”
Trong lòng Vân Ngạn đã rung động, chỉ nghĩ làm sao mới có thể thuyết phục cô
nên không trả lời luôn, anh còn hỏi ngược lại cô: “Em biết anh trai em
đang ở nước ngoài làm gì không?”
An Thính Miên ngờ vực, không
biết được lý do anh hỏi chuyện này nhưng vẫn thành thật trả lời: “Anh
trai bảo bên đối tác gặp chút vấn đề nhỏ, anh ấy giải quyết xong thì về
ngay.”
Vân Ngạn mỉm cười, lắc đầu: “Thật đúng là.”
An Thính Miên khó hiểu: “Có chuyện gì sao?”
“Chắc hẳn anh trai không nói em biết, rằng vấn đề anh ấy đang lo quả thật rất khó giải quyết.” Mặc kệ An Thính Miên nghe vậy thì lập tức tái mặt, anh tiếp tục vô tâm nói: “Mấy năm nay anh trai em một mình ra ngoài cày
cuốc mới có được công ty như bây giờ. Chắc em cũng từng nghĩ đến, dù An
Nguyên có là thiên tài thương nghiệp đi chăng nữa, nhưng chỉ dựa vào đấy thôi, em thấy có đủ không? Nếu không dùng chút thủ đoạn, liệu anh ấy có thể chịu đựng tới bây giờ không?”
An Thính Miên nghe anh nói
anh trai mình như thế thì lập tức cảm thấy không vui, lá gan cũng tự
nhiên to ra, cô cãi lại: “Anh em không có. Đừng tưởng anh là kiểu người
như vậy, thì người khác cũng phải thế.” Vừa dứt lời, cô lại hối hận.
Nhưng lời nói ra như bát nước đổ đi, cô cũng không muốn cúi đầu. Đó là anh trai cô, là người thân duy nhất của cô.
Vân Ngạn không để bụng nhưng cũng chẳng giải thích. Đúng là thủ đoạn của
anh tàn nhẫn hơn An Nguyên rất nhiều, anh cũng thừa nhận là như thế.
“Được, anh không nói nữa, nhưng mà tình huống hiện tại của anh em là vậy.” Anh cũng chẳng muốn nói rõ sự tình ra, mất công khiến cô lo lắng, ann lại
nói thêm: “Làm ăn buôn bán, dù sao cũng phải đắc tội vài người, chẳng ít thì nhiều.”
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Điều này An Thính Miên công nhận. Sau đó, cô lại nghe anh nói tiếp: “Nếu em
cảm thấy anh đang nói dối, thì có thể đi hỏi anh trai em.”
Không cần hỏi thì An Thính Miên cũng biết, vậy nên mấy năm nay cô vẫn luôn
nghe lời anh trai, cô rất hiểu chuyện, cố gắng không để anh mệt lòng. An Thính Miên trầm mặc.
Vân Ngạn giả vờ suy tư, rồi đủng đỉnh nói: “Sau cái đêm vào một tháng trước đó, tuy rằng anh về Đức xử lý chút
chuyện, nhưng từ đó đến nay, anh vẫn trăn trở mãi, xem nên giải quyết
chuyện này như thế nào.”
Anh tiếp tục nói: “Anh cảm thấy, chúng mình có thể kết hôn.”
Nghe thấy “kết hôn”, An Thính Miên bỗng hoảng hồn, như thể đang xác nhận là anh nói sai hay là cô nghe sai: “Kết hôn sao?”
“Đúng vậy.” Vân Ngạn trả lời dứt khoát: “Anh biết anh nói vậy là đường đột,
hơn nữa em cũng chưa đến tuổi kết hôn. Nhưng mà tuần sau là sinh nhật
hai mươi tuổi của em, đủ tuổi kết hôn rồi.”
Vân Ngạn cũng lo
rằng mình có hơi vội quá không, nhưng nếu bỏ lỡ cơ hội lần này, anh sợ
rằng về sau rất khó tìm dịp bàn chuyện cưới xin với cô gái nhỏ này nữa.
Chỉ sợ nếu không thành, thì cô gái nhỏ sẽ đổi ý, trốn khỏi anh thật xa.
Vân Ngạn nghĩ đến chuyện nếu bỏ lỡ cơ hội này, thì có khả năng anh vĩnh
viễn không có được cô. Mặc dù trong lòng nặng nề, nhưng giọng nói vẫn ôn hòa như cũ.
“Sao lại là em chứ?” An Thính Miên lẩm bẩm.
Vì sao ư? Vân Ngạn nghĩ,
chắc là vì đi Đức hai năm cũng không quên được cô, ngược lại càng thêm nhớ,
càng muốn có được. Nhưng anh không thể nói vậy được.
“Thính
Miên, em cũng biết, năm nay anh đã 28 tuổi mà chưa từng có người phụ nữ
nào bên cạnh, dù ba mẹ anh không nói gì nhưng cũng sốt ruột lắm. Hơn
nữa, gần đây họ còn đưa anh đi xem đối tượng liên hôn cùng nữa.”
An Thính Miên không đáp, để cho anh nói hết lời.
“Ba mẹ anh cũng xem như là chứng kiến em trưởng thành, cả nhà anh đều rất
thích em. Hơn nữa, nếu chúng ta kết hôn rồi, thì anh sẽ có cớ giúp đỡ
anh trai em.”
An Thính Miên ngắt lời anh: “Bây giờ anh cũng có
thể giúp mà…” Nhưng cô nghĩ lại, anh em ruột còn tính kế nhau, huống hồ
chỉ là bạn bè.
Vân Ngạn không phản bác cô, anh tiếp tục nói:
“Lần này có thể giúp được, nhưng lần sau thì sao, nếu anh cũng không
giúp được thì sao?”
“Nhưng mà, nếu chúng mình kết hôn, em sẽ là
bà Vân. Nếu người khác không nhìn mặt mũi bà Vân là em, thì cũng phải
nhìn mặt anh. Huống hồ, sau lưng anh lại là một trong ba gia tộc lớn của Ngô thành.”
An Thính Miên hiểu rõ, nếu anh trai cô muốn tạo ra
một vùng trời ở Ngô Thành thì chỉ dựa vào sức mình là không đủ. Nếu có
thể đồng hành cùng một trong số ba gia tộc lớn đó, thì con đường này sẽ
dễ đi hơn rất nhiều.
An Thính Miên là người thân duy nhất của anh trai, cũng là người duy nhất có thể giúp anh trai.
Vân Ngạn biết mình rất đê tiện, nhân lúc người khác gặp khó khăn mà tấn
công, lấy được lợi ích cho bản thân mình. Nhưng nếu làm vậy có thể giúp
anh có được cô, thì cũng không phải là không thể.
An Thính Miên biết, trên đời làm gì có chuyện miếng bánh ngon từ trên trời rơi xuống như thế: “Làm vậy có lợi gì cho anh chứ?”
“Đương nhiên, tính riêng cuộc hôn nhân của chúng mình thôi, anh sẽ giúp đỡ anh trai em, còn em chỉ cần hoàn thành trọn vẹn nghĩa vụ mình nên làm.”
An Thính Miên còn chưa hiểu. Vân Ngạn giải thích với cô: “Em giúp anh ứng
phó với chuyện người nhà anh giục cưới, và cả chuyện sinh hoạt vợ chồng
nữa.”
Mặc cho An Thính Miên đỏ bừng mặt, Vân Ngạn vẫn tiếp tục
nói: “Thính Miên, anh là một người đàn ông bình thường, có nhu cầu về
mặt này cũng rất là bình thường.”
“Vậy anh…”
Vân Ngạn
nghe là hiểu, anh bình tĩnh tiếp lời: “Dù rằng anh có đòi hỏi về chuyện
đó, nhưng em biết anh đấy, anh cũng chẳng phải kiểu người tuỳ tiện phát
sinh quan hệ với người khác. Mặc dù anh lớn lên ở Đức, được hưởng nền
giáo dục cởi mở của phương Tây, nhưng mà Thính Miên à, anh là một người
truyền thống. Vả lại, em cũng biết gia pháp nhà anh rồi mà.”
An
Thính Miên đương nhiên không tin, cô khẽ cười giễu. Vân Ngạn dở khóc dở
cười, nhưng vẫn nói mà không hề thấy xấu hổ với lương tâm: “Chuyện đó là ngoài ý muốn thật mà. Với cả, chắc em cũng biết đó là lần đầu của anh.”
Nói vậy càng khiến An Thính Miên xấu hổ. Sao cái người này lại…
“Em cần anh dẫn đường giúp anh trai em, anh cần em giúp anh đối phó với
việc giục cưới của người nhà. Hơn nữa trong chuyện này, em được lời
nhiều hơn là anh đấy.”
“Vì sao anh lại chọn em chứ?”
“Thính Miên, ba mẹ anh đã chứng kiến em trưởng thành, người nhà anh đều rất
thích em. Em là ứng cử viên tốt nhất của anh, mà anh cũng là ứng cử viên tốt nhất của em.”