Cuối cùng, sau hai tuần, Đàm Vân Hi chính thức nhập ngũ.
Vốn dĩ nam và nữ sẽ được tổ chức tập luyện riêng biệt, tuy nhiên, lần này
Lâm Phong không đồng ý. Đầu tiên, bên trên không kịp điều động nữ sĩ
quan đến quân khu. Thứ hai, trong đợt đặc huấn tiếp theo, anh cần mười
tân binh có tiềm năng, không quan trọng là nam hay nữ. Và cuối cùng, anh không muốn cô nhóc nào đó rời khỏi tầm mắt của mình.
Lâm Phong nghe nói từ sau khi xảy ra sự việc bắt cóc kia, Đàm Hào Kiện bắt đầu huấn luyện Đàm Vân Hi.
Sau khi chọn được người cho đợt đặc huấn, anh phải trở về thủ đô. Nếu như
Đàm Vân Hi không đạt chuẩn, sợ rằng hai người không còn gặp nhau. Vì
thế, anh đặt khá nhiều hi vọng vào cô gái.
Trong hơn một trăm người, tính luôn cả Đàm Vân Hi, chỉ có hai nữ. Hai cô gái
nhanh chóng trở thành tâm điểm chú ý của tập thể, hàng loạt lời bàn tán
vang khắp cả khu.
Có lẽ vì họ đang ở trong quân đội nên không dám nói bậy, tuy nhiên lời nói móc cũng cực kỳ chói tai.
“Con gái mà bày đặt vào quân đội làm gì, giờ này phải ra ruộng cấy mới phải.”
“Thấy con nhỏ tóc dài kia không? Nó chỉ được mỗi cái mặt, còn dáng người ốm
yếu như kẻ bệnh. Loại đàn bà này không nên rước về, chỉ biết ăn bám.”
“Trông nó giống mấy đứa nhà giàu chân yếu tay mềm, chẳng biết chui vào đây làm gì.”
“...”
Đàm Vân Hi cùng cô gái còn lại ngồi ở một góc, vui vẻ trò chuyện chẳng thèm quan tâm đến mấy người này. Với cái thời đại mà phần lớn đàn ông có suy nghĩ gia trưởng và xem thường phụ nữ như thế, coi mấy lời nói đó như
nước đổ lá môn là được.
Hỏi ra
mới biết cô gái kia tên là Chu Linh, sống ở một thôn nhỏ cách đây khá
xa. Ba mẹ mất sớm, vì thế cô và người anh trai duy nhất nương tựa vào
nhau mà lớn lên. Ba năm trước, anh ấy nhập ngũ, tuy nhiên, đến khi hết
thời gian quy định, anh ấy vẫn không trở về.
Người trong thôn nói rằng có lẽ Chu Kiệt được thăng chức và điều động đến nơi xa, nhưng làm sao Chu Linh có thể tin được. Anh trai cô yêu thương cô
như thế nào, cô là người rõ nhất, nếu như anh ấy bận việc không thể trở
về, chắc chắn anh ấy sẽ gửi thư.
Đằng này, anh ấy bật âm vô tín, như một người biến mất khỏi thế gian vậy.
Cô từng nghĩ đến trường hợp xấu nhất. Dần dần, nó biến thành cơn ác mộng
quấn lấy Chu Linh mỗi đêm. Cuối cùng, cô không chịu được nữa, rời thôn
nhập ngũ.
Chu Linh là người nhà nông, vì thế mỗi ngày cô đều ra đồng cày cấy từ sớm
đến khuya, cơ bắp theo đó mà phát triển. Dù cách một lớp áo, người khác
vẫn có thể cảm nhận được sự đô con đó.
Nếu đặt Chu Linh vào mấy chục năm sau, những phòng tập thể hình chắc chắn sẽ chào mời.
Quanh đi quẩn lại, chỉ có mỗi Đàm Vân Hi được đánh giá thấp nhất. Mặc dù cô
cao ngang Chu Linh, dáng người mảnh khảnh khiến người khác cho rằng cô
là một người yếu đuối và nhu nhược.
“Tập trung thành mười hàng dọc đi.”
Lâm Phong mặc quân phục tiến vào sân, hô lớn. Tất cả lập tức đứng lên, làm
theo lời anh, tuy nhiên vì đây là lần đầu nên gần một phút rồi mà tình
trạng lộn xộn vẫn chưa kết thúc.
“Cô cậu nghe không hiểu lời tôi nói à? Năm giây nữa mà vẫn còn như thế này thì ra ngoài.”
…
Đàm Vân Hi đứng ở hàng đầu tiên, ánh mắt cô hướng thẳng về phía Lâm Phong, không rõ ý vị.
Tối hôm qua, Đàm Hào Kiện đã kéo cô xuống phòng khách nói chuyện cả đêm,
dặn dò cô về Lâm Phong còn nhiều hơn cả cuộc sống hai năm sắp tới này.
“Con gái, hay là ba giúp con rút khỏi đơn vị nhé? Ba còn chưa về hưu mà, con cứ yên tâm làm một tiểu thư là được.”
Ông từng nhập ngũ, cũng đã từng chinh chiến sa trường, làm sao không biết
hai năm tới Đàm Vân Hi sẽ trải qua những chuyện gì? Vốn ông đã lo lắng
với quyết định của con gái, bây giờ lại lòi ra thêm thằng nhóc trời đánh này…
Thằng nhóc đó là người
thủ đô, sớm muộn cũng phải trở về. Chẳng may nó xin phép bên trên đưa
tân binh đi cùng thì mọi thứ hoàn toàn nằm ngoài tầm kiểm soát của ông,
lúc đó ông chỉ có thể nghe ngóng tình hình chứ chẳng thể chen vào.
Ở thủ đô huấn luyện nghiêm khắc hơn rất nhiều, còn phải tham gia những kỳ đặc huấn, con gái ông sẽ không thể nào chịu nổi. Chẳng may…
Đàm Vân Hi không biết lúc này trong đầu ba mình là vô vàn suy nghĩ chồng
chất lên nhau, cô vỗ vai ông an ủi: “Không sao đâu ba, con suy nghĩ kỹ
càng lắm rồi mới đưa ra quyết định mà. Hơn nữa, bây giờ rút đơn chẳng
khác nào chứng minh con gái của Tư lệnh yếu đuối vô dụng.”
“Ba lo lắng cho con. Nếu như nhập ngũ bình thường thì không có vấn đề gì, nhưng ba chỉ lo con bị chọn vào đợt đặc huấn.”
“Đặc huấn là gì vậy ạ?” Đàm Vân Hi từng nghe về khái niệm này nhưng cô không hiểu ý nghĩa cụ thể của nó.
“Thời gian tham gia huấn luyện đặc biệt, cơ bản là một cuộc thi sinh tồn
không có thời gian cố định. Tiền đề là sống sót, còn bằng cách nào thì
hoàn toàn phụ thuộc năng lực của con. Hơn nữa…” Ông Đàm ngập ngừng một
lát, nói tiếp: “... trong đợt đặc huấn, không ai chịu trách nhiệm về
tính mạng của con.”
Nói trắng
ra, nếu bạn không có năng lực thì bạn bị đào thải, và đó là do bạn chẳng đâu ra đâu chứ không phải lỗi của chúng tôi vì đã chọn bạn.
Đàm Vân Hi hơi nhướng mày, trong đầu cô xoẹt qua một vài cảnh tượng trong
quá khứ, mỉm cười. Tuy nhiên, cô còn chưa kịp lên tiếng thì Tịnh Sương
đã tiếp lời: “Nguy hiểm như thế sao? Vân Hi, rút đơn đi con, ba mẹ còn
đủ nuôi con đến lúc con lấy chồng mà.”
“...” Giờ thì hay rồi, một vị phụ huynh còn chưa trấn an xong thì lại thêm một vị.
Cô hiểu tấm lòng của họ cũng như những gì họ đang lo lắng, tuy nhiên cô
hoàn toàn tự tin về bản thân mình. Có lẽ lần này cô cảm phải cảm ơn đám
người kia đã lựa chọn cô, biến cô thành một cỗ máy kiếm tiền cho họ.
Mất hơn một giờ đồng hồ để Đàm Vân Hi dỗ dành hai vị phụ huynh, sau đó mất
thêm bốn mươi lăm phút để cô thu xếp hành lý. Vốn dĩ quần áo của cô rất
nhiều, nhưng cô chỉ chọn ra những bộ quần áo thoải mái nhất.
À quên mất, nghe nói thỉnh thoảng sẽ có giao lưu văn nghệ, cô phải mang theo một chiếc váy mới được!