Bữa ăn này Lâm Phong chủ động thanh toán. Sau đó, anh nhin Đàm Hào Kiện, lên tiếng: “Bác có muốn đến thăm cha cháu không? Ông ấy đang nằm ở Bệnh viện Quân y 101.”
“Hừ, đến sao không? Tôi phải đến mới cười vào mặt lão già đó chứ.”
Lâm Phong mỉm cười, sau đó lái xe đưa gia đình đến đó. Đàm Hào Kiện giành
ghế phó lái, để con gái ngồi cùng vợ mình, bảo rằng cô nên dành thời
gian tâm sự với mẹ.
Với hành động trẻ con này, Đàm Vân Hi chỉ dám cười thầm trong bụng, nào dám thể hiện ra ngoài như Tịnh Sương. Tính
cách cha cô thất thường, nhất là trong giai đoạn nhạy cảm này, cô không
thể để ông phật lòng. Nếu không, Lâm Phong có kéo cả đoàn đội đến nhà
chắc chắn cũng chẳng xi nhê gì.
Bệnh viện Quân y 101 được xây khá gần Bộ Tư lệnh, nghe nói nó xuất hiện trong giai đoạn chiến tranh. Y
học ở đây phát triển và hiện đại hơn những nơi khác, một địa điểm mơ ước của hàng triệu người.
Mọi người ở đây đều biết Lâm Phong, chi có những vị bác sĩ quân y lớn tuổi mới nhận ra Đàm Hào Kiện. Họ là những
người đồng đội lâu ngày không gặp, vì thế khó tránh khỏi cảm giác phấn
khích. Ba người còn lại cũng không gấp lắm, vì thế đứng ở một bên đợi
họ.
Mặc dù lời nói đều chê bai vẻ già nua và nếp nhăn, nhưng
gương mặt ai nấy đều nở một nụ cười rạng rỡ. Giống như những gì họ đã
hứa với bao đồng đội đã ngã xuống: hãy sống thật tốt, thật lâu để chứng
kiến một thời đại hòa bình và tràn ngập lạc quan.
Một người chú ý đến Đàm Vân Hi, lên tiếng: “Con gái ông đấy hả? Con bé lớn lên xinh đẹp thật đấy. Nhớ hồi đó tôi đến thăm ông, con bé có chút xíu thôi.”
Đàm Vân Hi đang vui vẻ khi được người lớn thì ông ấy chêm vào một câu: “Nếu ông không chê, con trai tôi sắp tốt nghiệp Học viện Quân y, thằng bé
cũng cao ráo và đẹp trai lắm…”
“…” Lại là một bài diễn văn quen thuộc.
Vì bản thân vừa chấp nhận Lâm Phong nên Đàm Hào Kiện chỉ đành từ chối
khéo: “Vân Hi đang nhập ngũ, có yêu đương được đâu. Để sau này con bé
xuất ngũ thì chúng ta tính tiếp.”
Vị bác sĩ cười ha hả, gật đầu.
Lâm Phong không nói gì, nhưng gương mặt anh không còn căng thẳng như khi
nãy. Thật mừng khi ông ấy chấp nhận mối quan hệ này, có công khai hay
không cũng không quan trọng. Chỉ cần mọi chuyện kết thúc, anh thề sẽ lập tức đưa người và lễ vật đến hỏi cưới Đàm Vân Hi.
“Mà sao ông lại đến đây?”
“Thăm Lâm Tịnh.”
“À.” Vị bác sĩ thở dài, ánh mắt lại liếc sang Lâm Phong. Mặc dù ông ấy không nói gì nhưng mọi người đều ngầm hiểu tình trạng của đối phương không
được khả quan.
“Tôi đi trước, mấy ngày tới ông có rảnh thì uống một chén.”
“Ừ.”. Truyện hay?
Sau khi những người đó rời đi, Lâm Phong dẫn đường đến phòng nằm của cha
mình. Tần Lan đang gọt táo, khi thấy con trai và người quen đến bèn dừng động tác, ánh mắt nhìn thẳng vào từng người một, tựa như không tin họ
lại xuất hiện ở đây.
“Lâu ngày không gặp mà bà quên bọn này rồi à?” Tịnh Sương mỉm cười lên tiếng.
Bao nhiêu năm mới gặp lại, ai nấy đều thay đổi quá nhiều. Bà nhớ năm đó bà
và Tần Lan đảm nhận nhiệm vụ trinh sát, thấy bom nổ thì lấp hố, còn
không nổ thì đếm xem số lượng bao nhiêu, và nếu cần thiết thì phá bom
luôn. Mấy người trong đơn vị đặt cho họ biệt danh “Điệu Đà”, bởi vì hai
người lúc nào cũng thích làm đẹp. Hết chải tóc rồi lại tết tóc, lại hay
bắt chước mấy cô gái khác ưỡn ngực mà đi, thậm chí mặc dù làm nhiệm vụ
nhưng hai người vẫn cố gắng thể hiện vẻ đẹp của mình.
Nhớ có lần
bom nổ, chạy không kịp, cát văng tứ tung trên mặt, trên người, chỉ để
lại mỗi hàm răng và đôi mắt. Ấy thế mà vẫn lạc quan cười hì hì vào mặt
đồng đội, hất tóc ra sau tỏ vẻ mình vẫn còn đẹp chán.
Khi gặp mấy anh lính lái xe, miệng quen nũng nịu, nhưng họ hỏi tên lại chẳng chịu
trả lời. Thế là mấy anh phải đi hỏi đội trưởng, rồi bắt đầu gọi hai
người là Điệu Đà 1 và Điệu Đà 2.
Có mấy người còn bày đặt hứa
hẹn: hết chiến tranh để họ cưới, họ cho điệu đà thoải mái. Chỉ có điều,
họ mất cả rồi, bà nghe nói bị sốt rét rừng không cứu được.
Hết
chiến tranh, ai về nhà nấy dựng vợ gả chồng. Bà gặp Đàm Hào Kiện, chốt
luôn; còn Tần Lan thì bắt đầu một cuộc sống chung chăn với anh chàng mà
bả thích từ lúc còn nhỏ xíu.
Chỉ có điều, sau chuyện đó, Đàm Hào Kiện chuyển đến quân khu làm Tư lệnh, còn hai người họ vẫn ở thủ đô.
Ai mà có ngờ trong tương lai hai đứa nhóc này lại hẹn hò với nhau, có khi sau này hai nhà trở thành thông gia không chừng.
Làm sao Tần Lan không nhận ra người bạn thân của mình, bà chạy lại ôm chặt
Tịnh Sương, thỏ thẻ: “Bà đó, nhìn phát biết liền chứ gì, vết sẹo đó có
nhầm lẫn với ai được đâu.”
Ngày hôm đó, Tần Lan không cẩn thận bị địch phát hiện, không nhờ Tịnh Sương chạy ra cứu thì bà làm gì còn mạng mà đứng ở đây. Chỉ có điều, vết đạn sượt qua gò má phải của bà ấy, để
lại một vết sẹo xấu xí trên gương mặt đẹp tuyệt kia.