Hách Liên Phu Nhân Ở Trên Anh Ở Dưới

Chương 94: Rời vân nam trong sự bứt rứt, không nỡ đến khó tả


trướctiếp

Hai giờ sáng.

Cả đêm Mạc Uyển Kinh đã không ngủ mà dành thời gian đó xếp gọn mấy bộ đồ của mình vào vali, đôi mắt ứa lệ nhìn lại căn phòng trước mặt một lượt, cô ngồi xuống trước bàn trang điểm mà gắn lens mắt lên. Từng hồi ức đẹp về nơi đây mơ màng hiện lên trong tiềm thức, có lẽ chỉ những lúc như này nhớ lại Mạc Uyển Kinh mới thấy tiếc nuối vô cùng.

Cả đời này cô đã chịu nhiều tủi nhục cho đến khi gả vào nhà Hách Liên, người nào người nấy đều đối tốt với cô đến không nỡ rời đi mà không có lấy một lời từ biệt. Nhưng thứ cho Mạc Uyển Kinh cô không thể chóng mắt lên nhìn người nhà của mình bị Hách Liên Tử Mục giết được mặc dù họ có từng bỏ rơi cô đi nữa thì đó vẫn là chốn về cuối cùng của cô.

Cạch!.

Nhìn thấy trong nhà không còn một bóng người, chỉ mỗi Hách Liên Tử Mục đã say mèm ngủ thiếp trên ghế. Khuôn mặt anh có chút gầy hơn rồi nhưng tất cả là tại anh tự ép bản thân mình vào bước đường này thôi, Mạc Uyển Kinh đau lòng dứt khoát nhìn mà khắc ghi tất cả các đường nét trên khuôn mặt người đàn ông này rồi mới rời đi.

‘Xin lỗi Tử Mục, nhưng em không thể nhìn anh giết chóc để đôi bàn tay đó dính máu tươi nữa. Chuyện này em sẽ điều tra rồi xử lý giúp anh, cứ coi như đây là lời cảm ơn em dành cho anh vì suốt thời gian qua đã chăm sóc em, đối tốt với em…Anh cứ trở lại cuộc sống bình thường của mình đi tốt nhất là quên luôn cả em đi, xin lỗi.’ Mạc Uyển Kinh lấy tay ôm miệng để tránh phát ra tiếng khóc quá lớn, cô cố nén cảm xúc vào trong nhưng càng như thế cô lại càng cảm thấy đau khổ mà rơi lệ nhiều hơn.

Chiếc xe đặt trước đã đỗ ngay trước cửa từ lâu, Mạc Uyển Kinh lên xe rồi đến thẳng sân bay cho kịp giờ. Đoạn đường đến tận sân bay cũng khá dài gần như là mất tận ba mươi phút hoặc một tiếng đồng hồ gì đấy.

Hai giờ bốn mươi ba.

Sau khi trả tiền xe bằng thẻ của mình, Mạc Uyển Kinh liền kéo vali đến chỗ tiếp viên hàng không để bọn họ cất giùm rồi tới chỗ soát vé cho người kiểm tra đã mới lên máy bay.

Đúng tròn ba giờ sáng, loa thông báo ở điểm bay thông báo “Đã đến giờ cất cánh, chuyến bay S12 đã sẵn sàng vào vị trí chuẩn bị bay, kính mong quý hành khách ngồi đúng vị trị và giữ trật tự…”

Nhìn lại khung cảnh đô thị sầm uất bên dưới mặt đất qua màn kính bên cạnh quả thực khiến Mạc Uyển Kinh có chút không nỡ rồi nhưng cô không thể làm gì hơn. Cắn răng nhắm chặt mắt tự nhủ lòng mình ngủ một giấc dậy sẽ qua thôi nhưng cứ làm mãi sau đó cô mới thiếp đi được.

…………

Sáu tiếng sau.

Tại sân bay nước D.

Mạc Uyển Kinh nhận hành lý xong thì đang định bắt xe tìm đến cung điện hoàng gia nhưng không ngờ đã có người chuẩn bị đón cô từ trước.



“Chị, bên này.” Là giọng của Kim Thúc nhưng không phải cậu đang ở Anh sao.

Mạc Uyển Kinh đi đến, đôi mắt tò mò nhìn Kim Thúc rồi lại nhìn qua Tử Thích cần lời giải đáp “Sao hai người lại ở đây?”

“Em biết chị có ý định đến đây nên liền sắp xếp mọi việc bay từ Anh về đây ngay trong đêm luôn. Còn anh ấy tại sao lại ở đây thì có hơi dài từ từ sẽ kể cho chị sau.” Kim Thúc cất hành lý cho Mạc Uyển Kinh rồi liền mở cửa cho cô, vừa nhanh tay lại nhanh miệng nên một lúc sau họ cũng bắt đầu xuất phát.

Cả đoạn đường Mạc Uyển Kinh vẫn có hơi hồi hộp, lo lắng nhưng sau khi nghe Tử Thích an ủi cô cũng phần nào đỡ hơn. Trên đường đi cô lại cầm điện thoại lên nhìn gì đó mấy lần nhưng rồi lại thất vọng đặt máy xuống, sầu tư.

Nước D quả thực đẹp hơn cô tưởng tượng khi nhìn qua màn hình điện tử nhiều, người dân cũng tấp nập vui vẻ khắp mọi con đường. Điều mà Mạc Uyển Kinh thấy khá đặc biệt sau khi để ý một lúc đó là ở đây rất ít người dùng phương tiện giao thông mà thay vào đó là đi bộ, quả thực đúng là đất nước bình yên, có lối sống tốt có khác.

Đi qua những con đường ngoằn ngoèo cuối cùng cũng đến trước cửa một lâu đài rộng lớn, nguy nga với diện tích phải gọi là gấp mấy lần một thành phố được cho là rộng lớn như Yến thành hay Hải thành rồi. Tử Thích đưa tấm thiệp thông hành cho hai người gác cổng, bọn họ xem xong thì cúi chào rồi nhanh chóng ta lệnh cho đám người bên trong mở cửa cho xe tiến vào.

Đế Diêu Mộc Long đã trực tiếp đến đón Mạc Uyển Kinh, anh đứng ngay trước cửa cung. Sự mong chờ đầy háo hức của anh khiến người ta cảm động lắm nhưng ngay khi nhìn thấy Mạc Uyển Kinh anh lại có chút nghi ngờ khi thấy cô có đôi mắt đen tuyền thay vì màu xanh biếc như Tử Thích đã nói.

“Tiểu thư, mời đi bên này.” Tử Thích lịch sự, kính cẩn nói.

Mạc Uyển Kinh gật đầu đi trước, Tử Thích và Kim Thúc cũng theo sau như hai vệ sĩ trung thành, mạnh mẽ nhất của cô. Đế Diêu Mộc Long đứng đó chờ cô đến gần mới lên tiếng “Em gái, sao em lại mang màu mắt này?”

‘Anh trai mình? Người mà mẹ từng nhắc đến lúc mình còn nhỏ đây sao? Anh ấy giống mẹ quá nhưng tại sao vừa đến đã hỏi về mắt của mình…không lẽ…?’ Mạc Uyển Kinh nhìn kĩ Đế Diêu Mộc Long rõ lâu, cô không ngừng thầm khen gene của mẹ mình rất tốt khi sinh được một người con trai đúng gu bao người phụ nữ như này.

Đế Diêu Mộc Long cứ ngỡ mình hơi gấp gáp rồi nên liền bảo cô đi theo mình vào bên trong “Đi thôi, em cứ từ từ mà thích nghi không cần quá vội đâu.”

“Vâng.” Mạc Uyển Kinh nói.

‘Giọng nói cũng trong trẻo như này, đáng yêu quá rồi. Đúng là em gái mình.’ Quả đúng là người cuồng em gái nhưng anh vẫn cần xác nhận lại đây có phải là người anh cần tìm không đã rồi tính tiếp.

Mấy người đi vào bên trong cung điện đầy uy nghiêm, nơi nào cũng có thị vệ. Cứ hễ Đế Diêu Mộc Long đi tới đầu là cả hết cúi chào tới đó khiến Mạc Uyển Kinh có chút khó chịu vị chưa kịp thích nghi nổi.

trướctiếp