“Hai đứa chắc cũng mệt rồi đúng không, cứ gọi món
mà mình thích đi. Tự nhiên như ở nhà xem nào, chị cũng đâu có để ý hình
tượng gì không cần ngại.” Hách Liên Thuần Dung biết ngay là Mạc Uyển
Kinh và Lạc Hương Mẫn vẫn đang rất hoang mang, vì bọn họ nào ngờ được có một ngày bản thân lại được ngồi chung bàn ăn với ca sĩ nổi tiếng mà cứ
ngỡ như minh tinh thế này đâu.
Cùng lúc đó Vương Mặc Bắc và Hách
Liên Tử Mục đi đến, hai người cũng chẳng mấy vui vẻ gì mà cứ thế mang
theo tâm trạng khó tả, bực dọc kéo ghế ngồi xuống cạnh người phụ nữ của
mình.
“Có chuyện gì sao?” Mạc Uyển Kinh hỏi nhỏ Hách Liên Tử Mục vì thấy anh khá khó chịu.
Nhưng Hách Liên Tử Mục không trả lời cô mà chỉ cười cho qua lệ, không chỉ thế mà Vương Mặc Bắc cũng không màng đến Lạc Hương Mẫn là bao.
“Này, hai đứa đừng mang theo cái mặt ủ rủ đó đến đây. Không cười lên được thì mỗi đứa môi đường mà về đi, để bọn chị còn ăn cho ngon miệng nữa.” Hách Liên Thuần Dung vừa dứt câu thì Hách Liên Tử Mục và Vương Mặc Bắc đã
đứng phát dậy, tay nắm lấy tay của hai người phụ nữ mà rời đi không chút cảm xúc.
Để lại Hách Liên Thuần Dung với khuôn mặt ngơ ngác, bất chợt chẳng hiểu gì mà quát lên nhưng bọn họ đã dần đi khuất tầm mắt từ
lúc nào.
………
Cả chặng đường về đến biệt thự, Hách Liên Tử
Mục đã nhìn vào đôi mắt của Mạc Uyển Kinh mấy lần một hồi lâu nhưng vẫn
chỉ thấy một màu đen tuyền và không có sắc xanh như Khiêm Lăng Hoành và
Hách Liên Tuấn đã nói trước đó.
‘Không lẽ cảm giác của mình sai? Lỡ như
cô ấy là tiểu công chúa đó thì phải làm sao, mình thật sự…haiz.’ Nghĩ
rồi Hách Liên Tử Mục liền ngã người về sau xe, đôi mắt nhắm chặt lại
trông có vẻ rất mệt mỏi khiến cho Mạc Uyển Kinh không khỏi tò mò.
Rõ rành rành một điều là cô không làm gì sai nhưng lại có chút bất an, lo lắng.
Vừa về đến nhà thì cả hết đã thấy quản gia Hàn Phong đứng trước cửa với vẻ
mặt toát đầy mồ hôi, ông như muốn nói điều gì đó nhưng lại không mở
miệng được “Cậu chủ, phu nhân…”
Hách Liên Tử Mục cũng không hỏi han gì mà đi thẳng vào nhà nhưng lại bất ngờ bị ôm chầm lấy “Anh Tử Mục, em về rồi đây.”
Giọng nói này quả thực có chút quen tai khiến Hách Liên Tử Mục nhanh chóng
đẩy cô ra mà giương mắt nhìn xem. Bất ngờ chán ghét nhưng lại không mở
miệng, một màn này lại khiến cho Mạc Uyển Kinh hiểu lầm, lòng ngực cô tự dưng có cảm giác nói lên bất an.
“Sao cô lại ở đây, ai cho cô
bước chân vào nhà tôi? Cút! Hàn Phong, ông không quản được cô ta sao?”
Hách Liên Tử Mục điên tiết mà hét lớn khiến đám người làm cũng hoảng hồn theo, quản gia Hàn Phong cũng không dám động chạm vào vị tiểu thư nhà
họ Chước này.
Dù gì hai người cũng từng là thanh mai trúc mã lại
thêm anh và cô từng có quan hệ yêu đương mấy năm cho đến khi cô bỏ anh
theo người khác rồi bay ra nước ngoài sống. Giờ lại về đây không biết có mục đích gì.
Chước Ánh Nguyệt làm sao cũng không nghĩ rằng Hách
Liên Tử Mục sẽ mắng mình như vậy, cô bắt đầu ôm lấy anh mà khóc lóc tỏ
vẻ đáng thương “Anh Tử Mục, không lẽ anh lại nỡ đuổi em sao? Lần này em
về nước cũng là vì anh mà, em biết lúc trước em ra nước ngoài bỏ anh lại là em sai nhưng rõ ràng bây giờ em về đây rồi mà. Anh có thể tha thứ
cho em không?”
Mạc Uyển Kinh thấy thái độ chán ghét Chước Ánh
Nguyệt của Hách Liên Tử Mục rõ ràng như thế thì liền tiến đến đẩy người
phụ nữ đang ôm lấy chồng mình ra rồi đắc ý mà buông lời đánh dấu chủ
quyền “Làm phiền vị tiểu thư này buông tay của mình ra khỏi người chồng
tôi, cô là ai mà lại tự dưng xông vào nhà tôi mà làm điên làm khùng như
này?”
“Làm điên làm khùng? Cô lại là cái thá gì, tôi là người yêu của Tử Mục…khoan đã cô vừa nói cái gì? Chồng tôi sao?” Chước Ánh Nguyệt hú hồn mà vơ vất ngã ngửa trước câu nói của Mạc Uyển Kinh.
Không để mất thời gian quá nhiều, Mạc Uyển Kinh cũng nói thẳng “Đúng vậy! Tôi và Tử Mục của cô cũng đã kết hôn được gần năm tháng rồi, có gì bất ngờ
không? Nếu không còn gì thì mời cô về cho, quản gia Hàn Phong mời cô ta
ra ngoài đi.”
“Tử Mục của cô? Em nói gì vậy?” Chước Ánh Nguyệt bị mấy người vệ sĩ mà Trương Quốc gọi vào kéo ra ngoài, đồng thời đó Mạc
Uyển Kinh cũng rút tay ra khỏi tay của Hách Liên Tử Mục mà đi lên phòng. Người đàn ông cũng theo đó mà chạy theo hỏi dò.
Rầm!
Mạc
Uyển Kinh ngó lơ mà đi thẳng vào phòng, cô không khỏi có phần tức giận
mà đóng sầm cửa. Mấy người giúp việc cũng được một phen thấy bà chủ của
mình ngầu lắm, đánh đuổi tiểu tam mà cứ như đi đập ruồi.Trái lại nhìn
dáng vẻ tức giận vừa nãy của Hách Liên Tử Mục thì bọn họ cũng chẳng dám
bàn tàn gì nhiều mà dọn dẹp cho xong rồi còn tắt đèn.