"Này, Hách Liên Tử Mục...anh có thể ngồi yên cho tôi nhờ được không?" Mạc
Uyển Kinh cắn răng cắn lợi không nhanh không chậm mà nói.
Cô thật sự hết chịu nổi cái con người bên cạnh này rồi, nếu không vì nể
tình anh nhận uống thay cả rượu phần của cô thì giờ này anh cũng đừng mơ mà ngồi bên cạnh cô như thế này rồi. Lại còn ôm ấp không chịu buông
nữa.
Về đến biệt thự, cô liền
vứt anh trong xe còn mình thì bước xuống trước. Thấy thế anh liền quay
nhanh thái độ "Mạc Uyển Kinh, cô thử bước thêm một bước nữa xem."
"Anh...anh đừng có mà hở tí lại giở cái giọng dọa nạt người khác ra." Bực hết cả
mình, Mạc Uyển Kinh chẳng màng dè chừng mà hét thẳng ngay vào mặt của
Hách Liên Tử Mục mấy câu.
Hừ,
mấy lời này coi như làm anh tỉnh ra rồi. Nói cho đúng thì chỉ mấy ly
rượu kia làm sao đốn gục được người đàn ông này, chỉ đôi khi anh làm sĩ
anh phải lấy cái cớ say bí tỉ để được cô vợ của mình quan tâm ít nhiều.
Trương Quốc ngồi ở phía trước chỉ dám cười thầm chứ không dám hé nửa chữ. Đổi
lại vị quản gia già Hàn Phong cũng có chút lấy làm lạ trước thái độ của
cậu chủ nhà mình.
Đúng là ông chưa từng thấy anh níu kéo ai như thế này bao giờ, mà đây lại là phu nhân của chính anh.
Nói qua nói lại rồi cuối cùng Hách Liên Tử Mục vẫn phải tự lực mà vào nhà
thôi. Mặc dù Mạc Uyển Kinh không sợ anh nhưng anh cũng không cảm thấy
khó chịu hay tức giận như đối với mấy người khác. Có lẽ đây là cảm giác
đặc biệt mà anh đối với cô từ trước đến nay chưa từng có với bất kì ai.
Hách Liên Tử Mục tắm gội xong thì liền đi thẳng vào phòng làm việc, trước
đấy không lâu anh vừa nhận được một tập tin lớn liên quan về thị trường
bên ngoài nước gặp trục trặc nên vấn đề này không thể không giải quyết
ngay.
"Chú Hàn, Hách Liên Tử
Mục đâu rồi?" Mạc Uyển Kinh đi xuống sảnh chính nhìn ngang nhìn dọc một
lượt nhưng không thấy Hách Liên Tử đâu nên liền quay qua hỏi quản gia
Hàn Phong đứng cách đó không xa.
Hàn Phong thấy phu nhân hỏi thì cũng nhanh chóng trả lời "Cậu chủ chắc đang ở phòng làm việc, lúc nãy tôi đi qua có thấy phòng đó sáng đèn. Nếu phu nhân tìm cậu ây thì có thể qua phòng đó xem sao."
"À, không! Cháu chỉ hỏi thế thôi, chú cũng nghỉ ngơi sớm đi." Mạc Uyển Kinh nói xong thì liền rời đi, chì thấy cô cứ thế theo lối mà tiến đến phòng bếp.
Mạc Uyển Kinh ăn uống
xong xuôi cô đang tính về phòng ngủ một giấc nhưng bỗng dưng lại nhớ đến lúc nãy Hách Liên Tử Mục đã uống không ít rượu. Lại vì nể tình mà nấu
cho anh một ít canh giải rượu.
Theo lời của Hàn Phong, cô chầm chậm nâng bước đến căn phòng đang sáng đèn
kia rồi gõ cửa. Chỉ nghe Hách Liên Tử Mục nói "Vào đi."
Cạch!
"Nè, anh nhanh uống đi rồi lại làm việc tiếp." Đặt bát canh giải rượu lên
bàn, Mạc Uyển Kinh mặt không chút cảm xúc mà nói với khuôn mặt quay
ngoắt đi.
Hách Liên Tử Mục
không nhịn được mà bất giác kéo cong khóe môi, anh nắm lấy tay cô rồi
kéo về phía mình. Để ý thấy tóc cô sấy còn chưa khô hẳn mà đã búi lên
làm anh thấy khó chịu.
"Anh lại muốn làm gì?" Mạc Uyển Kinh vùng vẫy nghiêm mặt hỏi.
"Ngồi yên đi, đừng nói gì cả." Hách Liên Tử Mục khó ở mà buông lời.
Rồi sau đó cô mới biết là anh chỉ muốn sấy tóc cho cô nên con thỏ nhỏ mới
chịu ngoan ngoãn ngồi yên không kháng cự nữa. Nhìn anh uống hết canh
giải rượu xong thì cô mới chịu về phòng ngủ, chỉ để lại anh một mình
chăm chú làm việc.
…………
Sáng ngày hôm sau.
Mạc Uyển Kinh thức dậy nhưng lại cảm thấy có vật gì rất nặng đặt trên eo
mình. Cô cứ thế theo quán tính hướng mắt nhìn xuống thì thấy tay của
Hách Liên Tử Mục đang đặt trên cơ thể mình. Cô lại nhìn sang anh, trông
có vẻ người đàn ông này rất mệt mỏi nên thôi cô cũng không cần gì phải
đánh thức anh.
Lò mò đi dậy
khỏi giường, sau khi vệ sinh cá nhân xong thì cô lại đi xuống phòng ăn
sáng. Hàn Phong thấy cũng lạ, rõ là thường ngày ông thầy cậu chủ dậy rất sớm nhưng hôm nay lại có vẻ muộn hơn hẳn.
Hàn Phong tò mò nên ngõ ý hỏi Mạc Uyển Kinh "Phu nhân, cô có biết cậu chủ đang làm gì trên tầng không?"
Đang ăn ngon miệng thì nghe thấy tiếng của Hàn Phong đang lo lắng cho người
đàn ông kia, cô liền ngừng gắp thức ăn rồi quay qua nhẹ nhành nói với
Hàn Phong "Chú không cần lo đâu, Hách Liên Tử Mục làm việc đến gần sáng
nên giờ đang ngủ. Phiền bác dặn dò người giúp việc chưa cần dọn dẹp
phòng của cháu đâu."
'Haiz, cậu chủ của tôi. Cậu đúng là...haiz.' Hàn Phong chỉ biết thầm thở dài mà
lắc đầu không thôi. Ông nghe thấy Mạc Uyển Kinh nói thế thì cũng hiểu
được ngọn ngành chuyện này phần nào đó rồi.
Hôm nay Hách Liên Tử Mục không thông báo nghỉ nhưng anh lại không đến công
ty nên Trương Quốc cũng thấy tò mò. Cậu ta liền gọi vào số máy của boss
mình.
"Alo, chủ tịch. Sao giờ này rồi mà anh còn chưa đến công ty vậy?" Trương Quốc gấp gáp hỏi.
Nhưng đầu dây bên kia lại truyền đến giọng của một người phụ nữ làm anh giật
thót tim mà nhanh chóng nhìn chằm chằm vào điện thoại dò xét từng con số và tên hiệu mình đặt cho boss.
"Phu...phu nhân, là cô sao? Cô làm tôi lầm tưởng là gọi nhầm số đây." Trương Quốc vội nói.
"Tôi xin lỗi. Mà công ty có việc gì quan trọng sao?" Mạc Uyển Kinh vừa đi
ngang phòng làm việc của Hách Liên Tử Mục thì nghe thấy chuông điện
thoại phát ra từ bên trong nên cô liền đi vào rồi cầm máy mà trả lời.
Cũng vì thấy tên ghi chú trên màn hình là Trương Quốc nên cô mới nghe máy
chứ không là cô cũng cầm máy qua phòng mình đưa cho người đàn ông kia
rồi.
"Không có gì, chỉ là
thường ngày anh ấy rất kỉ luật không thông báo nghỉ thì anh ấy sẽ không
tự dưng mà chưa đến công ty như hôm nay. Vậy nếu anh ấy đang ở biệt thự
thì thôi vậy, too còn việc nên xin cup máy trước đây." Trương Quốc kiệm
lời quá, anh ta chẳng dám nói quá nhiều với Mạc Uyển Kinh đâu. Chỉ sợ
sau Hách Liên Tử Mục mà chất vấn thì lại khổ.