Lần này Hách Liên Tử Mục liền chọn thách, thấy thời cơ chín muồi rồi. Người cháu này cũng đành thể hiện
một chút thành tâm vậy, cậu bắt đầu ra thử thách ''Chú hôn mự nhỏ ba
phút đi?''
''...'' Mạc Uyển Kinh ngớ người mà nhìn Hách Liên Tuấn với vẻ khó hiểu.
Riêng Hách Liên Tử Mục thì vẫn khuôn mặt không cảm xúc kia gương ra cho cả
đám cùng nhìn. Anh cũng không sợ cái thử thách kia của thằng cháu mình
mà trực tiếp bá đạo kéo vợ mình lại gần rồi giữ phần sau cổ cô mà chiếm
lấy bờ môi cô một cách nhanh chóng. Đã làm thì không thể qua loa cho có
được, anh liền bá đạo mà đẩy lưỡi mình vào trong nơi khoang miệng đầy
hương thơm và mật ngọt mà thỏa mãn.
''Tử...Mục...'' Bỗng dưng Hách Liên Tử Mục dừng ngay lại hành động của mình khi nghe
thấy giọng nói yếu ớt phát ra từ miệng cô gái trước mặt. Không ngờ cô
lại gọi anh với tên gọi thường ngày chỉ có mấy người thân của anh mới
gọi như vậy.
Tiếng vỗ tay đánh
tan bầu không khí ngay, bọn họ sống đến tận bây giờ cuối cùng cũng nhìn
thấy được cái cảnh này rồi thì bây giờ cũng chẳng còn điều gì hối hận
nữa rồi.
Lượt mới bắt đầu, lần
này lại là Mạc Uyển Kinh cô chọn thật nhưng lại không trả lời được nên
đành chịu thua thôi. Cô phải tự phạt nhưng Hách Liên Tử Mục uống thay cô nên đành chơi lượt mới.
''Ồ, lão Vương à đến lượt cậu tiếp rồi kìa.'' Tôn Tân Hạo nói nhưng không quên châm chọc.
''Tôi chọn nói thật.'' Vương Mặc Bắc bình thản nói.
''Thật à, lão Khiêm mau hỏi đi.'' Tần Sang Bình và Tôn Tân Hạo liền bắt đầu
dục lấy dục để Khiêm Lăng Hoành đặt câu hỏi cho người nào đó.
Đương nhiên Khiêm Lăng Hoành sẽ hỏi rồi nhưng anh đang suy nghĩ có nên hỏi
câu đó không nhưng rồi chần chờ trước sự gấp gáp của hai người kia thì
anh cũng đành bật miệng nói mấy lời ''Có tình cảm với người ta rồi?''
''...'' Vương Mặc Bắc bị hỏi trúng tim đen thì bất giác không kịp trả lời nhưng đổi lại đó lại là những ánh mắt khó hiểu, thắc mắc. Bọn họ không tinh
mắt như anh nên không hiểu ý ở trong câu nói đó là đúng rồi nhưng người
trong cuộc là Lạc Hương Mẫn lại rất hồi hộp.
Cô cúi mặt mà cầm lấy ly nước trên bàn nhấp nhấp chờ câu trả lời từ người
đàn ông, trong khi đó Hách Liên Tử Mục dường như cũng nhìn ra rồi. Không ngờ thật đấy, anh vốn trầm tính nên điều đương nhiên đó là không vạch
trần sự tình của hai người này rồi.
Ngập ngừng một lúc, Vương Mặc Bắc liền chuyển mắt nhìn qua Khiêm Lăng Hoành
với ánh mắt thản nhiên, đầy điều khó tả mà trả lời chắc chắn ''Ừ.''
Mặc dù không thua nhưng anh vẫn uống hết ly rượu của mình đặt trên bàn, đêm đó bọn họ chơi đến nỗi say bí tỉ xém tí quên đường về. Chỉ riêng Mạc
Uyển Kinh là còn tỉnh thôi vì hầu hết rượu của cô đều do người đàn ông
kia uống hết.
Đến cả Lạc Hương Mẫn cũng có chút men rượu trong người rồi nên cô có chút
buồn ngủ, đầu óc lại quay cuồng nữa nên Mạc Uyển Kinh không yên tâm để
cô lái xe về nhà một mình. Xoay đi xoay lại thấy người nào người nấy
cũng là đàn ông lại thêm việc cô cũng không thể để cô xin xe của bọn họ
cho người bạn này về chung được.
Nam nữ đương nhiên là khác nhau rồi, song cuối cùng cô cũng chỉ đành ra một hạ sách cuối là để cô ngủ tạm tại nhà của Vương Mặc Bắc lần này thôi.
Dù gì nhà anh cũng lớn vậy, không lẽ không có nổi một cái phòng trống
chứ.
''Anh chờ tôi một lát, tôi có chuyện này cần xử lý đã.'' Mạc Uyển Kinh quay qua nhìn Hách LIên Tử
Mục nói rồi lại đi đến trước mặt Vương Mặc Bắc nhưng cô lại ngập ngừng
mà chuyển câu hỏi khác với suy nghĩ ''Anh có thể nhờ tài xế nhà anh đưa
cô ấy về Lạc gia giúp tôi không?''
Vương Mặc Bắc liếc nhìn qua Lạc Hương Mẫn rồi lại quay qua nhìn Mạc Uyển Kinh với vẻ mặt ung dung nói ''Cô và lão Mục về trước đi, lát tôi sẽ sai
người đưa cô ấy về.''
''Tôi cảm ơn anh thay cô ấy trước vậy. Không làm phiền nữa.'' Mạc Uyển Kinh
lòng đầy sự tin tưởng đối với Vương Mặc Bắc mà phó mặc Lạc Hương Mẫn cho anh. Nói chứ cô cũng đang rất phiền với tên họ Hách này đây.
Chờ cho tất thảy mọi người về hết anh mới đến gần Lạc Hương Mẫn, anh của
lúc nãy cũng chỉ nói mấy lời kia để trấn an phần nào Mạc Uyển Kinh thôi
chứ đêm nay chắc gì anh đưa người con gái này nhà chứ. Rõ là chuyện
trong nhà về sinh lúc nãy anh còn đang làm dỡ mà.
Lờ mờ mở mắt nhìn người đàn ông trước mặt, cô bỗng dưng rưng rưng hai ngấn lệ. Không hiểu vì sao mà cô lại muốn khóc nữa, chắc vì tủi thân sao?
"Này, tôi còn chưa làm gì cô mà." Vương Mặc Bắc không hiểu chuyện gì bất mãn mà buông lời.
"Vương...Vương Mặc Bắc...hức...anh là đồ tồi, tên biến thái." Lạc Hương Mẫn ngày một
khóc lớn hơn nhưng cô không quên mắng cho tên đàn ông đang có ý định
tiếp tục chuyện gì đó mấy câu.
Đồ tôi? Tên biến thái ư? Đấy là cô còn chưa biết anh còn có thể biến thái hơn đó, tồi hơn đó mà thôi.
"Cứ chờ đi, sớm thôi cô sẽ biết con người thật của tôi." Vương Mặc Bắc nói
với giọng nham hiểm, đôi môi nhếch lên một đường cong tà mị đầy mê tình.