Nam Phụ Bị Cưỡng Chế Yêu

Chương 44


trướctiếp

“Sao thẫn thờ vậy.”

Đại hoàng tử hua hua tay trước mặt tôi, nhìn kỹ lại người trước mặt không hề có đặc điểm nào giống với anh mình. Từ màu tóc với đôi mắt cả khuôn mặt hoàn toàn khác nhau.

Rốt cuộc mày bị làm sao vậy chứ Hứa Thần.

“Không có gì, chỉ là tôi cảm thấy ngài rất giống với anh trai tôi thôi.”

Người kế bên nghe vậy thì khựng lại. Bởi vì ở đây rất tối tôi không thể nào nhìn rõ khuôn mặt của đại hoàng tử.

“Vậy sao… thế có nghĩa là ta có nét phu thê giống em đúng không?”

“Hả ngài đang nói gì vậy?”

Tôi trợn tròn mắt nhìn đại hoàng tử, còn ngài ấy như tìm được thú vui khoái trí nhìn tôi.

“Sao vậy ta nói sai sao thì em nói tôi giống anh trai em. Anh em trong nhà hẳn là có nét giống nhau. Ta giống anh trai em tức là ta cũng giống em rồi. Vậy chả phải là tướng phu thê còn gì.”

Cái kiểu suy luận quái gở gì vậy. Nhiều lúc tôi thực sự không hiểu nổi người đang ngồi cạnh mình có thể trở thành vua như nào đây.

“Đại hoàng tử thật biết nói giỡn. Tôi đã kết hôn rồi. Tôi không nói về khuôn mặt mà là phong thái của ngài rất giống với anh trai tôi. Huống hồ cả hai ta đều là alpha.”

Thái độ điềm tĩnh, khí chất đều rất giống với anh ấy. Chỉ có một điều khác biệt, anh trai tôi ảnh không có biến thái như đại hoàng tử.

“Ta không nói giỡn. Kết hôn rồi thì sao chứ, chẳng phải ta chỉ cần đợi em ly hôn với Mục Ý là có thể đến với em được hay sao hửm~?”

Đại hoàng tử bỗng tiến tới làm tôi không kịp phản ứng. Khoảng giữa hai người bọn tôi thực sự rất gần.



Tôi có thể cảm nhận rõ hơi thở của đối phương, nóng bỏng, và có chút dồn dập.

“Ngài nói gì vậy tôi và vợ mình sống rất hạnh phúc. Hai bọn tôi không thể ly hôn được.”

Dù cái đơn ly hôn đang được tôi để trong két sắt.

“Thiệt sao? Em với Mục Ý thực sự hạnh phúc. Tiểu Thần nếu nói dối là phải phạt đó nha ~”

Lời này nghe cứ quái quái thế nào nào. Cả người tôi sởn hết cả gai ốc lên, không biết có phải do bản thân đa nghi không. Tôi lại cảm giác trong lời nói của đại hoàng tử còn có ẩn ý khác.

“Đại hoàng tử ngài đừng trêu tôi nữa, hôm nay ngài gọi tôi tới đây là vì chuyện gì.”

“Em không cần cứ phải giữ lễ nghĩa như vậy với tôi cứ xưng hô như bình thường là được. Tên tôi là Quý Diên, em có thể gọi tôi là Diên Diên cũng được. Gọi vậy thân thiết hơn.”

Đại hoàng tử có vẻ mắc bệnh tự luyến nặng hơn tôi nghĩ. Nghĩ đến sắp tới mình phải hợp tác cùng người như này quả thực không dễ gì cho tôi đây.

“Đại hoàng tử như lần trước tôi đã nói rồi tôi muốn giúp ngài lấy lại danh phận và ngôi vị. Chỉ cần là những gì ngài muốn tôi sẵn sàng phục vụ vì ngài.”

Dẫu có thế nào mình cũng sẽ dốc hết sức để giúp đại hoàng tử. Không chỉ để cứu Hứa Gia mà còn cả tương lai của một đất nước.

Tôi vẫn còn nhớ rõ kết cục của cuốn tiểu thuyết, tuy là Theo Lasper lên ngôi nhưng người trị vị đế quốc lại là Yến Phong. Hắn ta quả thật đã trị vì đế quốc tất tốt, nhưng lại chả thể ngăn được sự xâm lấn của trùng tộc.

Lý do trùng tộc luôn khiêu chiến với đế quốc đó vẫn luôn là một bí ẩn không thể giải đáp. Mà khởi nguồn của vấn đề này lại chính là đại hoàng tử.

“Tôi đã nói rồi em không cần phải giữ lễ nghĩa như vậy huống hồ tôi hiện tại cũng chỉ là một tên phong bạt mà thôi. Còn về phần Hứa gia em không cần phải lo bởi vì anh trai em Hứa Yên Tô đã nói với ta rôi.”

Cái gì? Anh trai và đại hoàng tử biết nhau?

trướctiếp