Nam Phụ Bị Cưỡng Chế Yêu

Chương 41


trướctiếp

Ánh sáng từ cửa sổ chiếu vào làm tôi tỉnh giấc.

Tôi lờ mờ nhìn khung cảnh xa lạ xung quanh.

Đây là đâu đây?

Gian phòng này được trang trí rất đơn giản, phong cách vintage đơn điệu. Người thiết kế căn phòng quả thực có mắt thẩm mỹ không tồi.

Tôi đang định xuống giường thì cảm thấy cả cơ thể như mềm nhũn ra tí thì ngã.

Cơ thể tôi bị làm sao vậy chứ?

“Ha … nóng quá.”

Cứ như là đang phát tình vậy.

Phát tình? Phải rồi tôi đang đến kỳ mà.

Hơn nữa lại còn phát tình trước mặt đại hoàng tử. Sao lại thế này chứ?

Còn đại hoàng tử ngài ấy đâu rồi.

Đúng lúc này cửa phòng mở ra, Yến Phong vẻ mặt trông có vẻ không vui lắm nhìn tôi.

“Sao anh lại—“

“Cậu tỉnh rồi. Nếu tình rồi thì mau uống thuốc đi. Xong tôi nói chuyện với cậu.”

Thuốc?

Tôi liếc nhìn sang bên cạnh. Trên bàn có đặt một lọ thuốc cho kỳ phát tình và một ly sữa.

Uống xong, tôi đưa mắt đánh giá người trước mặt.



Vốn biết Yến Phong buổi sáng tính tình không được tốt. Nhưng hôm nay hắn trông có vẻ cực kỳ cực kỳ tệ.

Yến Phong ở đây vậy đại hoàng tử có phải là bị hắn bắt rồi không.

“Yến… Thiếu tướng Yến hôm qua ngài có thấy một người mặc áo choàng đen ở cạnh tôi không?”

Yến Phong sắc mặt trầm xuống, giọng nói không nhẹ không nặng nói.

“Ồ, ý cậu là tình nhân bé nhỏ của cậu à?”

“Cái gì?!! Khụ khụ…”

Tên này nói cái gì thế tình nhân bé nhỏ gì chứ?

“Ngài nói gì vậy thiếu tướng. Tôi và anh ấy đều là alpha có thể xảy ra chuyện gì được. Tôi cũng kết hôn rồi.”

“Không xảy ra chuyện gì? Có thật không?”

Yến Phong nhướng mày, nhìn tôi một cách khó hiểu.

Hắn ta tiến tới chỗ tôi, mùi pheromone hương trúc càng nồng hơn.

“Yến Phong anh muốn làm gì? Anh đừng có qua đây.”

Hắn càng tiến tới cả người tôi liền mềm nhũn như bông.

Đặc biệt là thứ pheromone chết tiệt kia.

Cả cơ thể tôi đau đớn, khó chịu. Nhưng lại không có sức để phản kháng. Tôi quay đầu về phía giường bên kia tính chạy trốn.

Tay tôi mới chạm tới mép giường, mắt cá chân đã bị một lực mạnh kéo lùi lại. Một bóng ma to lớn bao trùm lấy cả người tôi từ phía sau.



“Cậu muốn chạy đi đâu. Hứa Thần, cậu không nên tâm sự với tôi một chút về tình nhân nhỏ của cậu cùng với mấy vết muỗi đốt này à.”

Tôi phản bác lại, Yến Phong là cái thá gì mà dám chất vấn tôi.

“Tình nhân nhỏ cái quái gì chứ? Anh tưởng ai cũng thích đi cặp kè với người đã kết hôn như anh à. Tôi và ngài ấy hoàn toàn trong sạch. Chí ít anh ta còn không biến thái như anh. Mau buông tôi ra!!”

Tôi đạp thật mạnh một cái vào đùi của người phía sau.

Yến Phong như pho tượng không nhúc nhích một tí nào.

Hắn túm lấy hai cái tay đang vùng vẫy của tôi, hắn dùng cà vạt trói tôi lại.

Đến lúc này, tiếng chuông cảnh báo trong đầu tôi kêu loạn lên. Trực giác mách bảo tôi phải chạy khỏi đây ngay lập tức.

Không, không ổn. Nếu còn ở lại đây ai biết được Yến Phong còn muốn làm gì tôi.

“Yến Phong thả tôi ra!!”

Yến Phong trong bộ dạng này thực sự rất đáng sợ.

Tôi dơ chân muốn đá vào chỗ đó của hắn lại bị hắn nắm lấy.

Sau đó hắn túm chặt chân tôi rồi hôn hít lên cổ chân.

Gã như con thú điên cuồng lao vào người tôi. Dù tôi có vùng vẫy la hét như nào hắn cũng không dừng lại.

Thật đáng sợ, tôi sợ quá. Vừa sợ vừa tức giận.

Không chỉ bị người mình ghét làm nhục mà còn không thể phản kháng lại hắn.

Nếu không phải vì đang đến kì phát tình thì tôi đã cho Yến Phong một trận rồi. Sao hắn dám sỉ nhục tôi như này chứ.

“CMN!!! Yến Phong mau cút ra cho ông đây!! Anh coi tôi là omega à?!! Tên t*ng trùng thượng não này dù có phát tình thì cũng phải có ý thức nhận biết được đối tượng mình phát dục. Bộ anh là súc vật hay sao mà cứ n*ng bừa bãi như này!! Mau cút khỏi người ông mau!!”

trướctiếp