Một Kiếp Nghiệt Duyên

Chương 45: Giọng Nói Quen Thuộc!


trướctiếp

Hàn Vân Dung sau khi thoái vị đã quyết định một mình rời khỏi kinh thành đi khắp nơi du ngoạn, hắn rời xa ngôi vị đế vương đã khiến hạnh phúc của hắn tan nát, trở thành một thường dân phiêu bạt khắp giang hồ. Trước khi rời đi, hắn vẫn không quên đến thăm mộ phần của nàng, tặng cho nàng một cành hoa bách hợp mà nàng thích nhất.

Hàn Vân Dung mãi mãi cũng không biết được, Dương Khắc Chân mà hắn yêu vẫn còn sống kẻ giữ chặt miếng ngọc bội kia chính là thi thể của Tiểu Hoa đáng thương…

( Ba năm sau)

Hàn Vân Dung sau ba năm phiêu bạt, hắn đã khám được rất nhiều vùng đất mới trên đất nước quê hương mình. Những nơi đầy thơ mộng, những mảnh đất màu mỡ bạt ngàn đến những vùng hoang vu hẻo lánh, hắn đều đã đi qua. Suốt ba năm dài đằng đẵng ấy hắn vẫn chỉ cô độc một mình, không tìm lấy một ai để bầu bạn. Mỗi khi dừng chân hắn lại nhớ đến nàng, để thoả cơn nhớ hắn tự đánh lừa bản thân mình bằng cách tự mình đi tiếp, cái mệt mỏi, cái đói khác sẽ giúp hắn phần nào quên được người mà hắn yêu.

Lần này Hàn Vân Dung đã chọn dừng chân ở một vùng đất khác, vùng đất có thể níu giữ được bước chân của hắn rất xinh đẹp. Vùng thải nguyên mênh mông rộng lớn, trải đầy hoa và cỏ thơm ngát đặc biệt là loài hoa bách hợp, loài hoa gợi lại những ký ức đẹp giữa nàng và hắn, nơi đây cũng chính là nơi ở cũng những người ngoại tộc. Những người ngoại tộc này có lẽ vì chiến tranh mà lánh nạn đến đây, họ sinh sống với nhau thành một ngôi làng nhỏ tất cả đều rất thân thiện khi hắn đến.

Hàn Vân Dung ngồi nghỉ tại một quán trà, hắn gọi một bình trà nóng dự tính uống xong sẽ tìm chỗ để qua đêm. Chén trà thơm ngọt thanh mát này là lần đầu tiên được nếm thử, mùi vị độc đáo này thật sự không thể tìm thấy ở kinh thành. Hàn Vân Dung say mê thưởng thức, cuối cùng vẫn là hết một bình trà, hôm nay tâm trạng hắn vui nên đã hào phóng tặng thêm cho chủ tiệm một văn tiền rồi mới định rời đi.

“ Ông chủ, hôm nay hái trà hơi ít lấy ông năm đồng thôi!”

Hàn Vân Dung vừa đi được vài bước thì sửng sờ dừng lại, giọng nói quen thuộc kia dù đã ba năm không nghe thấy nhưng hắn vẫn nhớ rõ như in trong đầu đây chính là giọng nói của A Chân người mà hắn vẫn luôn sâu đậm nhưng tưởng chừng như âm dương cách biệt…

Hàn Vân Dung ngay lập tức xoay người quay lại tiệm trà vừa nãy, nhưng giọng nói quen thuộc ấy đã biến mất. Hắn không bỏ cuộc, khó khăn lắm mới có manh mối sao có thể dễ dàng từ bỏ. Hàn Vân Dung vào lại quán trà ban nãy, tìm gặp chủ quán trà hỏi rõ.

“ Ông chủ, người buôn trà vừa nói chuyện với ông khi nãy là ai vậy?”



“ À, ý cậu là nha đầu An An à. Cô ấy rất lanh lợi lại tháo vác, nếu cần nguồn trà thì cứ đến tìm An An, nhà ngay phía sau núi ấy!”

“ Tên là An An à… Thì ra là nhận lầm… À, ừ. Cảm ơn ông chủ nhiều lắm!”

Hàn Vân Dung thất vọng, hoá ra những gì hắn hy vọng lại chỉ là ảo tưởng, Dương Khắc Chân của hắn thật sự không còn ở bên cạnh hắn, chỉ là một giọng nói giống với nàng… Tất cả chỉ là viễn vông mộng tưởng, Hàn Vân Dung cười nhạt cúi chào chủ tiệm một lần nữa rồi xoay người rời đi.

Mỗi ngày hắn đều ngồi ở quán trà để chờ đợi người buôn trà quay trở lại, đã một tuần hắn ngồi lì ở quán trà, quen mặt đến mức chủ tiệm trà và hắn cũng dần trở nên thân thiết.

“ Này, cậu từ đâu đến vậy? Sao ngày nào cũng đến đây để đợi An An. An An ấy à, một tháng mới xuống núi một lần, e là cậu phải chờ thêm rồi!

“ Tôi ư, tôi là người từ nơi khác đến không họ hàng không gia đình!”

“ Là lữ khách không quê hương sao? Vậy thì giống An An rồi, khoảng chừng ba năm trước An An cùng với ca ca của mình đã đến đây, lúc đó trên người cô ấy cũng đầy là thương tích. Rất đáng thương…”

Hàn Vân Dung đặt tách trà đang uống dở xuống bàn, hắn không thể tin vào tai mình nữa phải chăng ông trời lần nữa lại cho hắn cơ hội để gặp nàng, toàn bộ thời gian lẫn hoàn cảnh về người buôn trà tên An An đều trùng hợp với khoảng thời gian mà cung Mộc Đình bốc cháy, hơn nữa thi thể mà hắn nhìn thấy ngoài việc trong tay cầm ngọc bội thì không còn chi tiết nào để nhận dạng đó là Dương Khắc Chân. Nhớ lại năm đó, khi nghe tin cung Mộc Đình gặp nạn hắn đã lo lắng đến mức hồ đồ, chưa điều tra kĩ đã vội xác định thi thể đó chính là nàng liệu có phải phán đoán của hắn là sai không? Liệu có khi nào Dương Khắc Chân của hắn thật sự còn sống không?

Hàn Vân Dung vẻ mặt hớn hở, hắn nắm chặt tay chủ tiệm cất giọng đầy khẩn trương.

“ Ông chủ, hướng đi lên núi là hướng nào? Nhà của vị cô nương tên An An kia là ngôi nhà nào trên núi, xin hãy chỉ giúp!”

trướctiếp