Làm Thế Nào Để Tránh Xa Nhân Vật Chính Vạn Nhân Mê

Chương 20: Mạc Lưu Nguyệt


trướctiếp

Edit: Nhiên Nhiên

Beta: Wine

Khi nhìn thấy các đối thủ xung quanh, trong lòng Lâm Kỳ run sợ, ai nấy đều to lớn vạm vỡ, chỉ riêng về thể hình đã gấp đôi y. Khi quản gia nhìn sang, y cảm thấy mình bị coi thường đến mức không còn gì nữa.

Nhưng cuối cùng y vẫn được chọn. Một người đàn ông lực lưỡng bị loại tức giận chỉ tay vào y: “Tại sao chỉ có kẻ yếu đuối này được chọn, còn ta thì không? Ta có thể đánh bại mười người như hắn!”

Lâm Kỳ kéo khóe miệng. Đúng là hổ xuống đồng bằng bị chó khinh, anh bạn, người như ngươi ở Thương Trạch đại lục, một mình ta có thể đánh cả ngàn tên.

Quản gia cười lạnh: “Tiểu thư thích người đẹp, trách ngươi lớn lên không đẹp như người ta đi.”

Tên đàn ông lực lưỡng tức giận đến mức mặt méo mó muốn đánh người, lập tức bị quản gia gọi hai gia nhân đuổi hắn ra khỏi phủ.

Đây là lần đầu tiên trong đời Lâm Kỳ được hưởng lợi nhờ ngoại hình, trong lòng có đủ thứ cảm xúc lẫn lộn.

Quản gia chậm rãi nói: “Ta thấy thân thể ngươi thế này, chắc cũng không làm được việc nặng. Trong phủ có một vườn linh dược, ngươi chỉ cần tưới nước mỗi ngày là được.”

“Được.” Nhẹ nhàng vậy?

Quản gia thấy y không để ý, châm chọc: “Vườn linh dược đó không nhỏ đâu.”

Lâm Kỳ khiêm tốn gật đầu.

Khi quản gia dẫn y đến vườn linh dược, y mới nhận ra mình vẫn còn chưa khiêm tốn đủ. Nhìn cỏ linh gần như phủ kín cả sườn đồi, y thầm chửi thề trong lòng. Vườn linh dược? Các người chắc chắn không đặt nhầm tên chứ? Đây đáng lẽ phải gọi là núi linh dược mới đúng.

Nghĩ đến việc sau này mỗi ngày phải gánh nước tưới khắp núi, y cảm thấy chân đau, tay đau, vai cũng đau.

Thấy vẻ mặt y như ăn phải phân, quản gia chán ghét nói: “Nếu ngươi không muốn thì bây giờ cút đi, ngoài kia có nhiều người muốn lắm.”

Lâm Kỳ vừa trách mình quá yếu đuối vừa cười nói: “Làm gì có chuyện đó, có việc là ta cảm ơn trời đất rồi.”

Quản gia lại dặn thêm vài câu về giờ ăn, chỗ ở và tiền công hàng tháng. Thực ra đối với Lâm Kỳ đều không quan trọng, y chỉ gật đầu qua loa.

Ngày đầu tiên nhận nhiệm vụ, y được một nữ quản sự dẫn đi khắp núi giới thiệu từng loại thảo dược, đặc biệt nhấn mạnh giá trị của chúng. Ý của nữ quản sự rất rõ ràng, ở đây bất kỳ cây cỏ nào cũng quý hơn y nhiều, dẫm chết một cây thì y không cần sống nữa, chỉ có thể lấy cái chết tạ tội.

Lâm Kỳ nói: “Ta sẽ chú ý.”

Vốn dĩ y rất ngạc nhiên, làm sao một gia tộc tu tiên nửa vời như Mạc phủ lại có thể bố trí cả một núi linh dược, sau khi được nữ quản gia giới thiệu, y đã hiểu ra. Phần lớn linh thảo ở đây đều bị giả mạo bởi cỏ dại có hình dáng tương tự, không hề có linh khí, chỉ dùng để lừa gạt.

Lâm Kỳ thở dài chán nản.

Sau này y phải dốc lòng tưới nước cho đống cỏ dại này.

Màn đêm buông xuống.

Nơi y ở ngay cạnh vườn linh dược, một căn nhà tranh nhỏ chỉ có một cái bàn và một chiếc giường.

Lâm Kỳ ngồi xếp bằng trên giường, nhắm mắt, thần thức trải rộng khắp căn nhà. Bên trong có linh lực lơ lửng trong không khí, những điểm sáng trắng dày đặc, nhưng xung quanh điểm sáng lại có một lớp màu đen, chắc là nguyên tố hắc ám.

Y nhớ tới lời ông lão nói, thế nhưng vẫn muốn thử, dẫn một luồng linh lực vào kinh mạch, phát hiện khi hòa vào máu thì cảm giác đau rát, máu sôi trào, nóng bỏng, như thể mạch máu sắp nổ tung.

Sự bài xích của nguyên tố hắc ám mạnh đến vậy sao?!

Trong lòng y run lên, vội vàng rút dấu vết nguyên tố hắc ám còn chưa hoàn toàn hòa nhập vào máu ra.

Lâm Kỳ hít một hơi lạnh: “Quả nhiên không thể.”

Tu vi của y bị áp chế, việc tìm Ân Vấn Thủy như mò kim đáy biển, không biết sẽ tốn bao nhiêu thời gian, nếu cứ bỏ bê tu luyện thì chính y cũng thấy lãng phí.

Không thể nâng cao tu vi, vậy thì...

Luồng kiếm ý cổ xưa trong Sơn Thủy cảnh chợt hiện lên trong đầu y.



Lâm Kỳ thì thầm: “Hay cứ thử ngộ kiếm ý đi.”

......

Nữ quản sự ngáp dài, khi trời vừa hửng sáng, mệt mỏi kéo thân thể đến vườn linh dược, mắt nhắm mắt mở, nhìn thấy có người đang múa kiếm loạn xạ giữa đám cỏ.

Mẹ ơi!

Lập tức kinh hãi hét to: “Người đâu! Người đâu! Có kẻ muốn phá hoại vườn linh dược!”

Lâm Kỳ bị tiếng hét của người đó làm giật mình rơi cả kiếm, vội vàng gọi: “Ai, cô cô đừng hét, là ta! Là ta!”

Nữ quản sự nghe rõ tiếng, nhìn rõ người, giận dữ: “Sáng sớm mà giả thần giả quỷ dọa ai chứ! Không muốn làm nữa phải không?! Không muốn làm thì cút ngay cho bà!”

Sao người trong phủ này ai cũng nói chuyện kiểu đó, Lâm Kỳ nhẹ nhàng nói: “Ta chỉ buồn chán, muốn luyện kiếm thôi.”

Nữ quản sự hừ mũi: “Còn luyện kiếm?! Ngươi nghĩ mình là ai, tiên nhân bay trên trời kia sao? Mơ mộng hão huyền!”

Lâm Kỳ: “Phải phải phải.”

Bị nữ quản sự quấy rầy như vậy, từ đó mỗi ngày Lâm Kỳ đều dậy trước lúc bình minh. Y không cần ngủ, thời gian trên giường thường để ngộ đạo.

Tu thành kiếm ý, luyện và ngộ đều cần thiết.

Ban đầu, kiếm tu thường dồn hết sức nâng cao tu vi, thời gian luyện kiếm gần như không có. Với Lâm Kỳ cũng vậy, ngoài thời kỳ đầu nhập đạo, mỗi sáng sớm luyện kiếm trên đỉnh Thanh Sương, từ khi đột phá căn cơ, y không còn luyện kiếm đơn thuần như vậy nữa.

Bây giờ cầm kiếm lại, không có linh lực hỗ trợ, đơn thuần chém ngang, chém dọc, đâm, chọc, quét, mồ hôi nhễ nhại, y lại có niềm vui giản đơn của việc trở về ngày xưa.

Đến giữa trưa, Lâm Kỳ đặt Lăng Vân kiếm vào một cái rãnh nhỏ mà y đã đào cả đêm rồi vội vã đi đến nơi các người hầu của Mạc phủ dùng bữa.

Y không cần ăn, nhưng một là để che giấu, hai là có thể nghe ngóng tin tức.

Trong sân sau của Mạc phủ, y bưng một bát cơm chan canh thịt với rau xanh, ngồi vào một góc.

Về cơ bản là y ăn một ít đổ một ít.

Đối với người tu tiên, ngũ cốc, lương thực và khói lửa nhân gian đều có hại cho cơ thể.

Y nghe được nhiều thông tin, nhưng không có gì hữu ích.

Người được nhắc tới nhiều nhất chính là tam tiểu thư của phủ này, Mạc Lưu Nguyệt.

Bọn hạ nhân đều nói tam tiểu thư gặp đại vận.

Tam tiểu thư Mạc Lưu Nguyệt là con vợ lẽ, là con gái của nhị thiếu gia Mạc gia và một nữ tỳ phàm nhân sau một đêm ân ái.

Trong một thế gia tu chân như Mạc gia, nàng không có linh căn, lại ốm yếu, nằm liệt giường, ngay cả người phàm cũng không bằng. Trong Mạc phủ, không cha mẹ thương yêu, tổ tiên không thừa nhận, thực sự là một đứa trẻ tội nghiệp.

Bước ngoặt xảy ra vào tháng trước, khi một tu sĩ Trúc Cơ vân du tứ hải nghỉ chân tại Mạc phủ, vô tình gặp Mạc Lưu Nguyệt. Hạ nhân miêu tả Mạc Lưu Nguyệt đẹp như tiên nữ, quốc sắc thiên hương, dù sao tu sĩ Trúc Cơ đó cũng đã nhất kiến chung tình, còn đưa ra một vạn linh thạch để đổi lấy Mạc Lưu Nguyệt. Gia chủ Mạc gia đương nhiên muốn gả một tiểu thư không được thương yêu để kết giao với tu sĩ Trúc Cơ, vui mừng đồng ý.

Khổ nỗi, Mạc Lưu Nguyệt không muốn đi theo tu sĩ Trúc Cơ đó.

Bọn hạ nhân đều không thể hiểu được, tại sao nàng lại từ chối một cuộc sống tươi sáng mà cứ phải bám vào nơi không ai coi trọng mình làm gì.

Câu trả lời của Mặc tiểu thư rất thẳng thắn và ngây thơ, nàng không thích tu sĩ Trúc Cơ đó.

Gia chủ Mạc gia sao có thể chấp nhận được. Lúc này sự phản kháng của nàng đã vô dụng, may mà tu sĩ Trúc Cơ đó có việc rời đi, hẹn một tháng sau quay lại, mới cho Mạc tiểu thư một chút thời gian để thở.

Bây giờ trong phủ, ai cũng coi tam tiểu thư như tổ tông, mặc dù nàng khóc lóc, không muốn đi, nhưng mọi người vẫn ghen tỵ.

“......”



Tổng hợp lại những lời nói của vị nữ tử nghĩ quẩn trong lòng kia và hành động của mọi người xung quanh trong mấy ngày nay, y càng cảm thấy, Ma Vực thật sự là nơi sùng bái người tu chân một cách cực đoan, gần như cuồng tín, là nơi kẻ mạnh làm vua.

......

Lại một đêm, Lâm Kỳ ngộ đạo hai canh giờ, rồi rời khỏi nhà tranh luyện kiếm.

*Hai canh giờ = 4 tiếng

Ban đêm ở Ma Vực, trăng rất lớn, lớn như một chiếc đĩa treo trên trời, ánh trăng vàng đục soi rõ từng tấc cỏ.

Lăng Vân kiếm trong tay y ẩn ẩn phát nhiệt, mồ hôi rơi trên cỏ, bóng y múa kiếm dưới trăng vừa thoải mái vừa sắc bén, ánh sáng lạnh lóe lên theo mũi kiếm, khí kiếm quét qua, cỏ rạp xuống.

Lâm Kỳ có cảm giác lạ, vừa thu kiếm lại thì nghe thấy có tiếng bước chân giẫm lên cỏ.

“Ai?!”

Lâm Kỳ quay phắt lại, cách đó không xa, dưới ánh trăng vàng, là một cô gái mặc váy dài màu xanh nước biển.

Tóc nàng được búi lên, chỉ cài một cây trâm ngọc, tóc đen xõa xuống eo, lấp lánh trong ánh trăng, chiếc váy xanh tinh xảo, viền trắng, tầng tầng lớp lớp như sóng nước, toàn thân nàng toát lên vẻ cao quý.

Điều khiến Lâm Kỳ kinh ngạc là đôi mắt của nàng.

Nữ tử áo xanh không đẹp như lời đồn, dung mạo không đủ nghiêng nước nghiêng thành, chỉ có vài phần thanh tú, nhưng đôi mắt kia, như chứa đựng sóng nước lung linh.

Lông mi dày, khóe mắt hơi cong lên.

...... Một đôi mắt đào hoa.

Một đôi mắt đào hoa gần như giống hệt Ân Vấn Thủy.

......

“Cô là ai?”

Lâm Kỳ nén lại sự chấn động, lạnh giọng hỏi.

Cô gái áo xanh mặt tái nhợt, trong mắt nàng hiện lên vẻ hoảng sợ, nhưng nhiều hơn là sự quyết tâm.

Lâm Kỳ đoán rằng, người có thể mặc như vậy lại còn xuất hiện giữa đêm ở Mạc phủ, chắc chắn là một tiểu thư nào đó.

Y còn chưa kịp suy đoán, vị tiểu thư kia đã quỳ xuống.

Trực tiếp quỳ xuống!

Lâm Kỳ giật mình.

Cô gái áo xanh quỳ trên đất, chưa mở miệng, mắt đã đỏ: “Xin công tử giúp đỡ Lưu Nguyệt! Cầu xin công tử!”

Nàng dập đầu ba lần.

Được rồi, Lâm Kỳ không thể không thừa nhận độ may mắn của mình, vừa nghe xong lời đồn, nhân vật chính đã xuất hiện trước mặt.

Y thực sự không có cách nào đối phó với con gái, cũng không dám đỡ, lúng túng nói: “Lưu Nguyệt tiểu thư, cô mau đứng dậy đi, nếu có thể giúp được gì ta nhất định sẽ giúp.”

Mạc Lưu Nguyệt nghe được lời hứa của y, từ từ đứng dậy, vừa đứng vững, nước mắt đã chảy xuống.

“.......”

Khóc rồi?

Khóc rồi!

Da đầu Lâm Kỳ muốn nổ tung.

trướctiếp