[Đam Mỹ] Trói Buộc

Chương 52: Suy nghĩ đáng sợ


trướctiếp

“cậu mang cái này ra cho khách”. Lạc Dương nói với cậu Alpha trước mặt

“vâng” cậu Alpha bưng ly nước ra ngoài bàn

Lãnh Dực từ bên ngoài mở cửa đi vào, Lãnh Dực nhìn thấy Alpha khoảng 20 tuổi đang mang tạp dề trên người và phục vụ khách thì nhíu mày

“sao em lại thuê Alpha?” Lãnh Dực nhìn Lạc Dương đang bận rộn pha đồ uống cho khách

“cậu ta là sinh viên nói là đang cần tiền đóng học phí, nên vừa hay em cũng thiếu nhân viên nên đã thuê cậu ta”

Lãnh Dực nhìn cậu ta sau đó nhìn khách trong quán trầm tư “em cho cậu ta nghỉ việc đi”

“em lại đây pha đồ cho khách giúp anh”. Lạc Dương gọi nhân viên đang đứng gần đó nói

Lạc Dương nắm lấy tay Lãnh Dực kéo đi ra ngoài

bên ngoài quán cà phê Lạc Dương và Lãnh Dực lại đang cãi nhau vì một chuyện nhỏ nhặt không đáng

“anh sẽ đưa Omega tới làm việc cho em, nên em cho cậu ta nghỉ việc đi”. Lãnh Dực đứng tựa vào tường kiên quyết nhìn Lạc Dương

“không thích, thật sự không thể hiểu nổi anh đang nghĩ gì nữa” Lạc Dương giận dỗi bỏ đi

Lãnh Dực nhìn bóng lưng Lạc Dương thở dài một hơi sau đó lấy thuốc lá trong túi ra, châm lửa sao đó hút một hơi rồi nhả khói ra

và sau lần cãi nhau đó Lãnh Dực cứ như biến quán cà phê của Lạc Dương thành nơi làm việc thứ hai của bản thân vậy, mỗi ngày đều có mặt từ sáng cho đến đóng cửa



Lạc Dương bưng tách cà phê đi đến để xuống bàn “anh thật sự định làm việc ở đây mỗi ngày luôn à”

“em không thích anh ở đây à?” Lãnh Dực rời mắt khỏi sắp tài liệu trên bàn nhìn Lạc Dương hỏi ngược lại

“không phải”

Lãnh Dực đột ngột choàng tay qua ôm lấy eo Lạc Dương sau đó nắm lấy tay Lạc Dương khẽ hôn xuống

Lạc Dương ngại ngùng hơi xấu hổ lúng túng nói “khách và nhân viên vẫn đang nhìn chúng ta”

“thì sao? tôi ôm Omega của mình không được sao?” nếu em đã không muốn đuổi việc tên Alpha kia, thì tôi không còn cách nào khác phải đến đây mỗi ngày từ sáng đến tối

những nhân viên và khách quen của quán đều biết mối quan hệ của hai người, nên việc họ nhìn thấy Lãnh Dực thân mật với Lạc Dương cũng không còn quá xa lạ, những món trán miệng đồ ngọt và cả thức uống ở đây đều do Lạc Dương tự sáng tạo mà ra nên sẽ không có ở những nơi khác, menu thức uống và những món trán miệng đều rất đa dạng và mới mẻ rất hợp khẩu vị với rất nhiều khách hàng trẻ tuổi ưa chuộng

“em đi làm việc” Lạc Dương đỏ mặt vội vàng rời đi

Lãnh Dực nhìn Lạc Dương đỏ mặt xấu hổ vội vàng rời đi, trong lòng dâng lên cảm giác độc chiếm với Lạc Dương

Lãnh Dực nhìn vào bàn tay vừa ôm lấy Lạc Dương, sắc mặt đột nhiên trầm xuống trong lòng chợt lóe lên một suy nghĩ đáng sợ. em ấy đáng yêu như vậy hay mình bắt nhốt em ấy lại nhỉ, để không một ai có thể nhìn thấy em ấy, để trong mắt em ấy chỉ có thể duy nhất nhìn mình, hay mình đánh gãy chân em ấy rồi đánh dấu cầm tù cướp đi sự tự do và trói buộc em ấy ở bên cạnh

Lãnh Dực chợt bừng tỉnh với suy nghĩ của bản thân. không được nếu mình làm như vậy em ấy chắc chắn sẽ rất hận mình, xem ra sao này phải từ từ tìm cách khác mới được

Lạc Dương nào biết phía sau gương mặt mặt thanh tú và ánh mắt dịu dàng ôn nhu đó là con người tàn nhẫn máu lạnh, và sâu trong nội tâm của Lãnh Dực lúc này luôn suy nghĩ làm sao để có thể kiểm soát Lạc Dương một cách triệt để

trướctiếp