Bơi Đêm

Chương 38: Đừng cảm động quá


trướctiếp

Hồ Già thực sự chỉ để Điền Tư ôm một lúc rồi đi.

Đợi khi cô quay lại lớp, bỗng nhiên ngửi thấy mùi hoa quế mơ hồ phảng phất dưới sân trường. Mùa thu đến rồi.

Ba giờ chiều, trời nhiều mây rồi chuyển âm u, ánh sáng trong phòng lập tức trở nên xám xịt, bạn học hàng trước bật đèn, Hồ Già đối diện với tấm bảng trắng, chép kiến thức trên slide. Tiếng bạn học bên cạnh lật sách, tiếng ma sát cót két của bàn ghế, còn có tiếng thì thầm hạ giọng của đám nam sinh, những thứ này đều là những tạp âm mang mùi vị của lớp 12.

Bụp một tiếng.

Máy chiếu tắt ngóm, đèn cũng nhảy, lớp học là một mảng tối mờ.

Giáo viên chỉnh chỉnh kính, dùng thước tam giác chọc chọc nút nguồn máy chiếu, rồi lại bấm bấm đèn điện nhưng đều vô dụng. Đây là mất điện rồi.

“Đi gọi thầy Vương tìm người xem thử.”

Giáo viên tùy tiện chỉ một bạn học nam ngồi hàng đầu, đối phương vừa nghe có thể đi liền bụp một tiếng, đặt sách xuống rồi vọt ra ngoài.

Những người còn lại vẫn đang nghe giảng trong lớp, chưa được chốc lát, bạn học nam kia hào hứng quay lại, trên mặt mang theo niềm vui khó giấu.

“Thầy ơi, cả trường đều mất điện cả rồi! Tắt hết rồi!” Giọng nói mang theo chút hân hoan.

Lớp 12 mà, học sinh gặp chút chuyện cũng có thể vui mừng một chút.

Mọi người bên dưới lập tức xôn xao, tiếng bàn tán rôm rả.

Giáo viên hừ một tiếng: “Trường học mất điện mà còn vui à? Ngồi xuống!”

Nói xong lại lại thắt chặt thêm chiếc thắt lưng hình con ong nhỏ quanh eo: “Chúng ta tiếp tục nói về chuyện mất điện này... ờ, liên kết ion là sự tương tác giữa các ion mang điện tích trái dấu...”

Mọi người bên dưới cười ồ lên một tràng vì lỗi nói sai này, giáo viên dùng thước tam giác gõ bịch bịch bịch lên bục giảng.

“Trật tự, trật tự, lớp 12 rồi mà còn hi hi ha ha!”

Gần lúc tan học vẫn chưa có điện.

Năm giờ là lúc ánh mặt trời chuyển nhạt, một đám người trong lớp mò mẫm mà tự học.

Tự học luôn là chuyện của mỗi người. Nữ sinh ngồi bên cạnh Hồ Già lấy ra một quyển tiểu thuyết đam mỹ bọc bìa “Sự trỗi dậy của đại quốc Venezuela” ra đọc. Hồ Già viết đến thuộc xong phương trình hóa học, thuận tay chụp rồi gửi cho Điền Tư. Cô không để ý đến ý nghĩa tình cảm đằng sau hành động này, chỉ coi như đang ghi lại cuộc sống.

Điền Tư trả lời cô ngay lập tức.

Điền Tư: Rất tuyệt

Điền Tư: Nhưng f là gì vậy

Hồ Già: fire, viết tắt của đốt cháy

Điền Tư: Thi mà viết vậy sẽ bị trừ điểm đấy

Hồ Già: Cậu tưởng tôi ngốc à

Điền Tư: Ừ

Hồ Già vừa định chửi anh thì Vương Phú Xuân đã bước vào.

Ông ho hai tiếng rồi nói: “Trường vẫn đang khẩn cấp sửa chữa cáp điện, tiết tự học tối nay bị hủy.”

Cả lớp lập tức vui mừng, Từ Duệ ở phía sau thổi còi, những người bình thường ghét cậu ta bây giờ cũng không chán ghét cậu ta nữa.

“Im lặng!” Vương Phú Xuân đập một cái lên bục giảng, “Bây giờ vẫn chưa tan học! Một đám cười cái gì mà cười, Từ Duệ đứng ra ngoài cho tôi!”

“Đm?” Từ Duệ nghiêng cổ, đôi mắt ti hí khẽ chớp chớp.

Đợi khi Vương Phú Xuân quay lưng bước đi, Hồ Già nhắn tin cho Điền Tư.

Hồ Già: Tiết tự học tối bị hủy rồi

Điền Tư: Tôi biết

Màn hình điện thoại hiển thị Điền Tư đang nhập, Hồ Già đợi khá lâu mới thấy Điền Tư gõ ra chuỗi chữ đó.

Điền Tư: Lát nữa cùng về nhà

Hồ Già: Mấy chữ này cậu cũng phải suy nghĩ lâu vậy à



Điền Tư: Ừ, vì quan trọng

Tan học, Hồ Già thong thả bước đến gốc cây hương trà đã hẹn.

Điền Tư đợi Hồ Già đã một lúc, thấy cô đến, anh theo bản năng muốn nắm lấy tay cô, nhưng thấy ánh mắt của Hồ Già lại lạnh nhạt như nước, xung quanh đông người và tấp nập, khó tránh khỏi bị các bạn học khác nhìn ra quan hệ của bọn họ, không tốt cho cả cô lẫn cô ruột anh.

Tay Điền Tư bên hông khẽ siết lại rồi lại buông ra.

Hai người cùng bước đi không xa cũng không gần.

Họ hòa vào dòng người mà đi.

Bước được vài bước, phía sau truyền đến tiếng còi inh ỏi, gần như muốn xé toạc màng nhĩ.

Chủ nhiệm giáo dục buông chiếc còi trong miệng xuống, lớn tiếng gọi: “Có điện rồi, tất cả cho tôi quay lại học!”

Đám học sinh này đều ngây người tại chỗ vài giây rồi chủ nhiệm giáo dục lại thổi một hồi còi: “Nghe thấy chưa? Quay lại tự học!”

Một số bạn đi trước đã nằm ở nhà chơi game rồi, những người khác sao nỡ quay lại tự học buổi tối? Thời điểm lưng chừng này, có một nam sinh lanh lợi gào lên: “Đồ ngốc, chạy mau đi...” Rồi tung chân chạy ra cổng trường, dây ba lô đen quật trong gió, đồng phục bị gió thổi phồng lên như một chiếc thuyền con.

Mấy người phía sau cũng bắt đầu chạy theo.

Tiếng bước chân hi hi ha ha.

Người đẩy người, tất cả mọi người đều chạy, ùa ra ngoài như thủy triều.

Chủ nhiệm giáo dục đuổi không kịp họ, giọng gấp đến như sắp vỡ: “Tất cả quay lại cho tôi!”

Đợi đợt thủy triều đánh đến chỗ Điền Tư, Hồ Già nắm chặt tay anh, kéo anh chạy về phía trước, miệng còn tươi cười nói anh: “Nghĩ gì đến phát ngốc vậy?”

Khoảnh khắc Hồ Già giơ tay về phía anh, mái tóc đen tung bay tựa như một ống kính chậm của phim ảnh.

Trong cuộc đời vô nghĩa luôn có vài khoảnh khắc rực rỡ như mơ, khiến người ta có thể thở gấp.

Điền Tư biết, bây giờ anh đang ở trong khoảnh khắc đó. Anh siết chặt lấy tay Hồ Già, rất muốn thuận theo bàn tay đó mà hôn lên cô.

Hồ Già và Điền Tư chạy đến bên cầu.

Hồ Già chạy không nổi nữa, cô đổi thành dắt Điền Tư đi.

Khu phố này gần nhà cô, mỗi bậc thang, mỗi góc đều mang theo ký ức, trong đó có Lý Huệ Quân, cũng có cả Hồ Hải Văn và càng có chính cô.

Hồ Già dừng trước một quán ăn nhỏ, giọng điệu tùy ý, kéo kéo Điền Tư: “Đi, mời cậu ăn cơm.”

Thời gian còn sớm, trong quán không có mấy người, Hồ Già và Điền Tư chọn một cái bàn gần đó rồi ngồi xuống, Hồ Già lật lật thực đơn.

Hồ Già: “Cậu có muốn ăn món gì không?”

Điền Tư: “Cậu gọi gì tôi ăn nấy.”

Hồ Già cười lạnh một tiếng: “Hừ, người nói ăn gì cũng được là người khó chiều nhất.”

Điền Tư cúi mắt cười cười, giúp cô dùng nước nóng tráng bát đũa. Thực ra anh nói thật, anh ăn gì cũng vậy.

Hồ Già gấp thực đơn lại, liếc mắt nhìn Điền Tư, rồi không lạnh không nóng mà nói với bà chủ bên cạnh: “Cá dưa chua hơi cay một chút.”

Điền Tư hơi ngạc nhiên nhìn về phía Hồ Già.

“Đừng cảm động quá.” Hồ Già hừ một tiếng.

“Lúc ăn cơm đừng nhìn chằm chằm vào tôi.”

Hồ Già cắn một miếng sườn, không nhịn được nhíu mày với Điền Tư.

Điền Tư thu lại ánh mắt, cười cười rồi nói xin lỗi. Hồ Già lại nhìn vào bát của anh, đã sạch trơn rồi.

Bốn món ăn được bày đầy đủ, Điền Tư chỉ ăn vài miếng cá, hai ba miếng bắp cải, hai miếng sườn kia còn là Hồ Già ép anh ăn.

“Vậy là no rồi?” Hồ Già hỏi anh.

“Ừ.” Điền Tư uống một ngụm nước.

“Ăn thêm chút nữa.” Hồ Già xới cho anh nửa bát cơm.

Điền Tư vừa định từ chối, cô lại chậm rãi nói thêm: “Ăn xong rồi, tối có thưởng.”



Điền Tư bị cô quyến rũ đến ngẩn người, lập tức nghĩ đến những trải nghiệm khiến anh thẹn thùng. May mà lông mi anh dài, cúi xuống có thể che đi một chút cảm xúc.

“Cũng có thể không phải loại cậu nghĩ đâu.”

Hồ Già cười.

Lúc Điền Tư ăn cơm, Hồ Già ngắm nhìn cảnh tượng bên ngoài cửa kính.

Đèn đường sáng lên, phủ lên mặt người đi đường ánh sáng mang một cảm giác mờ ảo thân mật, cô thích quan sát người đi lại.

Nhưng hôm nay vừa khéo lại để Hồ Già nhìn thấy Vương A Vân. Bà ta rõ ràng đã trang điểm cẩn thận, mái tóc đen xù được buộc sau đầu, bà ta mặc bộ quần áo dài có chất lượng, mỗi bước đi, chỗ gần đầu gối đều nổi lên nếp gấp đẹp như mây trôi. Vương A Vân thân mật khoác tay người đàn ông bên cạnh, người đàn ông đó đeo kính râm nhưng Hồ Già lại thấy có hơi quen mắt.

Nhìn kỹ lại, cô liền nghĩ đến Mạch Á Văn.

“Tôi ra ngoài một chút.”

Hồ Già đẩy cửa bước ra ngoài.

Thật trùng hợp, Hồ Già vừa đuổi theo, dòng xe trên đường liền đông đúc lên.

Đợi Hồ Già cố chen qua đường, Vương A Vân và “Mạch Á Văn” đã sớm không thấy bóng dáng đâu. Chết tiệt, cô thậm chí còn quên chụp ảnh.

Hồ Già lập tức gọi điện cho Lý Huệ Quân, gọi một lần không nhấc máy, cô liền gọi cuộc thứ hai, chuông reo qua hai hồi, Lý Huệ Quân mới nhận máy.

“Mẹ đang ở đâu?” Hồ Già hỏi bà.

Lý Huệ Quân im lặng vài giây mới nói: “Tao ở đâu thì liên quan gì đến mày?”

Hồ Già tức giận trong lòng, cười lạnh: “Ồ, đúng là không liên quan, con chỉ muốn nói cho mẹ biết, con nhìn thấy Á Văn của mẹ ở cùng với Vương A Vân đấy!”

“Mày bịa chuyện có thấy buồn nôn không? Mạch Á Văn đang ở bên cạnh tao.”

Lý Huệ Quân bụp một tiếng cúp điện thoại.

Điện thoại báo bận, Hồ Già hận không thể vung nắm đấm vào không khí.

Hồ Già không chắc là mình nhìn lầm người hay là Lý Huệ Quân đang nói dối? Trong lòng cô càng lúc càng thấy bực bội hơn.

Đợi Hồ Già hầm mặt quay lại quán, Điền Tư đã thanh toán xong rồi.

Hồ Già lạnh lùng liếc Điền Tư một cái, không nói một lời rồi đi thẳng ra ngoài, Điền Tư kéo tay cô, cô liền hất ra.

“Cậu giận rồi?” Điền Tư đi theo sau Hồ Già, kìm nén hỏi một tiếng nhỏ.

“Không có.” Hồ Già nói.

Cô vừa cãi nhau với Lý Huệ Quân xong, anh đúng là đụng vào họng súng rồi.

Điền Tư không hỏi nữa, chỉ cứ đi theo sau cô.

Từ lần citywalk ở Hàng Châu đó, Điền Tư đã biết, Hồ Già hễ tức giận là thích đi bộ.

Đi được khoảng hai ba cây số đã có thể nhìn thấy khu Long Loan, lúc đợi đèn đỏ Hồ Già mới mắng Điền Tư.

Cô mắng anh: “Tôi nói mời khách là mời khách, cậu trả tiền cái gì chứ? Chỉ có cậu có tiền phải không?”

“Tôi xin lỗi. Đừng giận nữa được không?” Giọng Điền Tư chân thành.

“Cậu chỉ toàn biết xin lỗi phải không?” Hồ Già cười lạnh.

Hai người cứ tôi một câu cậu một câu, nói qua nói lại, mỗi lần đều là Hồ Già lạnh nhạt đáp trả.

Điền Tư bị cô bức đến bất đắc dĩ, chỉ có thể nói như đang thỏa hiệp: “Tiền của cậu hữu dụng, ăn uống hàng ngày cứ để tôi trả, được không?”

“Ha ha, vậy tiền của cậu là vô dụng rồi.” Hồ Già cười mỉa mai.

“Cậu cứ hiểu như vậy đi.” Điền Tư cười nói.

Lý lẽ cái quái gì vậy, chỉ có tiền của người chết mới là vô dụng thôi, Hồ Già nghĩ.

_____

Edited by Koko | Wattpad: @biggestkoko

trướctiếp