Tư Dực nhìn cô, cậu bàng hoàng không hiểu sao nhóc tì gây gỗ với mình ngày trước, bây giờ lại 'cám ơn' cậu chỉ vì cậu không đòi tiền nước. Cậu nói nhỏ nhẹ với Mộng Đình:
"Ừm"
Cậu giang tay đưa nước cho Mộng Đình. "Uống đi", trong lời nói ấy đã bớt đi sự đanh thép, nhưng vẻ lạnh lùng của cậu thì vẫn không thay đổi. Cái gương mặt này tuy sắc sảo, đẹp đẽ từng chi tiết trên khuôn mặt. Nhưng lại chẳng có chút cảm xúc nào.
Mặt lạnh như tiền chính là cách miêu tả khuôn mặt của Trương Tư Dực này.
Mộng Đình thấy gương mặt lạnh của cậu thì cũng đã quen thuộc, cô cũng đánh
giá cậu là một người lạnh lùng, nóng nảy trước kia và giờ cũng không
thay đổi. Buồn miệng cô liền hỏi Tư Dực:
"Sao cậu lại thích uống nước sâm này, nó khó uống vậy mà."
Tư Dực nhìn Mộng Đình rồi nói:
"Câu này tôi phải hỏi cậu mới đúng."
Nghe xong...cô nói với giọng trầm trầm, đượm buồn:
"Thì đơn giản thích thì thích thôi."
Cậu chẳng hiểu nổi cô gái đơn giản đầy kì lạ này đang nghĩ gì nữa. Cậu khó hiểu ra mặt, nhưng cũng từ từ suy ngẫm về câu nói ấy:
"Thì ra là vậy."
Tư Dực trong lòng lại nghĩ đến một việc khác liên quan đến lời nói của
Mộng Đình 'Chắc Hàn Lâm cậu ta cũng đơn giản là thích Mộng Đình nhỉ...'
Mộng Đình nhìn Tư Dực đầy nghi vấn và bối rối, cô chẳng biết cậu ta vì điều
gì mà lại ngẩn người đến vậy. 'Cậu ta nghĩ gì mà ngẩn người ra vậy
nhỉ?'. Cô liền đưa tay hua hua trước mặt Tư Dực.
"Không sao chứ?"
Tư Dực đang ngâm mình trong bể suy nghĩ thì bị cô phân tán, cậu liền để ý
bàn tay cô đang hua hua trước mặt mình, cậu bỗng chụp giữ lấy bàn tay
nhỏ bé của Mộng Đình lại, liền dữ dằn nói:
"Tôi không sao, đừng hua tay trước mặt tôi!"
Điều này khiến Mộng Đình bỗng cứng ngắc, đứng im như tượng. Tay cô đang bị
Tư Dực nắm giữ chặt. Làm cô bỗng nhiên cảm thấy nóng lên từ trong mạch
máu, cô ngại ngùng trước ánh mắt lạnh lùng ấy của Tư Dực. Cô thẹn thùng
rút, gỡ tay cô ra khỏi bàn tay to lớn của cậu ta.
Khi thấy cô phản ứng mãnh liệt như vậy, Tư Dực mới nhận thức được hành động của mình là
hơi quá, điều này khiến cậu chìm đắm trong khuôn khổ suy nghĩ của mình,
cậu cảm thấy có lỗi với Đình Đình. Cậu chưa kịp nói lời xin lỗi thì...
"T-tôi x-xin lỗi cậu!"
Giọng nói của cô đầy run rẩy. Cô ngại ngùng với cậu vô cùng, không những thế
mà còn là vì ánh mắt hung dữ của cậu ta đang nhìn cô không rời. Nó tạo
nên bầu không khí ngột ngạt đến khó thở. Cô cứ nghĩ mình đã làm điều gì
sai nên đã xin lỗi Tư Dực không chút do dự.
Ngay sau khi nghe lời
xin lỗi của cô, cậu lại chẳng hiểu bản thân đang làm cái quái gì nữa.
Cậu vô tình nói ra lời không hay, lại còn giữ tay của người khác một
cách hung hăng. Như vậy thì ai mà chẳng thấy phiền phức và hỗn loạn.
Điều làm cậu bất ngờ là cô bỗng nhiên xin lỗi cậu, thường trước đó nếu
cậu nói ra lời không hay thì cô cũng sẽ đáp lại. Cậu thấy xấu hổ không
thôi. Nhưng cái miệng chặt cứng này lại chẳng mở ra để nói lời xin lỗi
với cô. Nó làm cậu đứng hình một lúc lâu, dáng vẻ lẳng lặng của cậu đang đứng đờ người ra đó trước mặt cô.
Mộng Đình thấy dáng vẻ cao lớn
đang đứng sờ sững trước mặt. Làm cô tăng sự ngại ngùng trước đôi mắt sắc sảo, gương mặt khôi ngô, thể hình cường tráng của cậu ta. Cô nhìn Tư
Dực ở đó lâu lâu, cô lắp bắp nói nhỏ nhẹ với cậu:
"Tôi xin lỗi, chắc bây giờ tôi phải đi ngay đây."
Cậu liền ý thức được, cậu nghe cô nói như vậy liền ấp úng nói lên một chữ: "Khoan..."
Cậu chưa nói xong thì cô đã bỏ đi xa xa rồi.
Cô vội bỏ chạy, hai má cô đã ửng hồng từ lúc nào không hay. Đúng là cô
không ưa gì Tư Dực nhưng sức hút về nhan sắc của cậu khiến ai đứng gần
cũng đều không thể kiềm lại cảm xúc. Trái tim cô đập thình thịch hồi
lâu, khiến cô tăng thêm xúc cảm, lu mờ trí óc không ngừng suy tư về cậu.
Thấy cô bỏ chạy như thế, cậu nghĩ rằng cậu đã làm cô hoảng sợ, và cảm thấy
có lỗi đối với Mộng Đình. Cậu bối rối vô cùng, không biết phải ứng xử
như nào mới phải. 'Không', cậu khựng lại trong giây lát 'Cái xúc cảm này từ bao giờ mà có vậy?'. Cậu chưa bao giờ phải lo nghĩ về việc cậu đối
xử với ai hay người khác nghĩ gì về cậu. Nhưng sao bây giờ lại...
Ad: Thì là vì biết thích rồi đấy!!!
-Chuyển qua bối cảnh của Mộng Đình-
Cô đang ôm mặt ở trong phòng, không biết sao cô lại có cảm xúc ấy nữa. 'Chắc là hoảng sợ chút thôi...chứ chẳng có gì đâu...'
"Nhưng sao tim mình cứ rạo rực như vậy...?"
Cô bàng hoàng trước cảm giác kì lạ mà cô mắc phải. Chưa bao giờ cô có cảm giác ấy với bất cứ ai...
Duyên phận chúng ta trao nhau không phải là thích ngay ban đầu, có lẽ ông trời đã đưa đẩy chúng ta vào nhau một cách bất chợt...