Thực chất buông ra, cũng không
đồng nghĩa với việc Trác Duẫn sẽ có ý định tha cho. Chỉ biết được rằng,
hiện tại chủ nhân của Trác Mân là hắn, và chắc chắn tương lai cũng sẽ
như vậy.
“Theo như lũ người kia khai báo việc mua lại ngươi vào khoảng chừng mới 6 tuổi. Đến thời điểm
hiện tại như ta tính, thời hạn ta cho ngươi tối thiểu là năm tháng sẽ đủ ngưỡng trưởng thành. Sau thời gian đó, ngươi tốt nhất nên nghĩ cách mà
làm hài lòng ta.”
Bàn tay Trác
Duẫn đặt lên nơi chiếc cổ nhỏ mảnh khảnh, cảm tưởng một bàn tay của hắn
cũng đã dễ dàng siết chặt lấy chiếc cổ đó. Nhưng người đàn ông thì
không, hắn chỉ nhẹ nhàng vuốt ve.
Khá khen cho một kẻ nô lệ nhưng lại xinh đẹp đến vậy.
Trác Duẫn đứng dậy rời khỏi bồn tắm. Chẳng hề nể nang việc đang không mặc
quần áo, vỏn vẹn lấy tấm khăn lau sơ đi cơ thể hắn rồi hiên ngang trở
thẳng ra phòng.
“Tắm rửa cho sạch sẽ rồi trở ra. Đừng để cơ thể người bẩn thỉu. Ta không thích nghe việc người của mình bị mang tiếng.”
Vừa thoát khỏi Trác Duẫn, cô gái nhỏ lập tức thở phào nhẹ nhõm. Không dám ở lâu nên vội vàng lau sơ. Nhưng lúc này mới nhận ra, bản thân hoàn toàn
chẳng có lấy một bộ đồ, trong khi chiếc áo cũ thì vấy nước hoàn toàn bị
ướt.
Cánh cửa phòng tắm hiện đang mở hờ, Trác Mân lúng túng ngồi dậy, cầm băng
gạc chỉ mới dây ít nước, miễn cưỡng quấn lại bầu ngực. Đến khi nghe chút tiếng động bên ngoài cửa thì sợ hãi quay đầu.
Trác Duẫn từ phía ngoài nhìn vào, ánh mắt hờ hững như không nhìn về hướng
Trác Mân đang quấn tấm băng gạc ép đi lớp ngực. Đưa tay đặt vào một bộ
đồ.
Thực chất Trác Duẫn hắn
không thiếu nhất là nữ nhân. Nhưng căn bản trong mắt hắn, chẳng bao giờ
đặt những kẻ đó vào mắt. Vây quanh hắn vì địa vị, vì tiền, thứ gì cũng
có thể. Suy cho cùng, chỉ khi là món đồ hắn tự tay mua về mới không có
suy nghĩ trốn tránh mà thực tâm hơn.
Bởi vì hôm nay vướng sự cố, cuộc nói chuyện với Lục Thẩm Ngôn lại chỉ diễn ra trong một đoạn ngắn rồi kết thúc.
Ngày hôm sau, ngay khi kết thúc công việc, Trác Duẫn liên ra lệnh Uy Dật Khiêm lái thẳng đến trụ sở chính của Lục thị.
Phải nói đến việc, mặc dù Trác Duẫn giả dạng hình hài bị mù nhưng lại có thể cai quản địa phận tốt đến thế một phần đều nhờ Lục Thẩm Ngôn ra tay
giúp đỡ.
Lục Thẩm Ngôn trong tay địa vị không hề kém cạnh. Chủ nhân lãnh đạo cả một
khoảng giới hắc đạo, đứng đầu tập đoàn Shadow. Trên thương trường kinh
tế cũng không phải người dễ dàng nương tay. Hành động sát phạt quyết
đoán vô cùng.
Trước kia, Lục
Thẩm Ngôn cùng Trác Duẫn đều là cộng sự trải qua sinh tử không ít. Sớm
đã trở nên thân thiết từ lâu. Hiển nhiên, Lục Thẩm Ngôn cũng rõ việc
Trác Duẫn chẳng hề bị mù.
Trụ sở chính của Lục thị tọa lạc tại điểm trung tâm thành phố.
Trên chiếc bàn dài, Lục Thẩm Ngôn dáng người cao ngạo, đôi mắt màu hổ phách
nhìn vào tập tài liệu từ Trác Duẫn đưa đến. Vài giây sau liền cầm lên
xem xét tỉ mỉ.
Lục Thẩm Ngôn lần nữa cầm chính tài liệu anh điều tra. Hai bản được đặt lên bàn xác thực.
Ngày 17/11, một lượng lớn vũ khí bị hao hụt tại trung tâm vũ khí Trác Duẫn làm chủ.
Trong khi đó, người do bên phía Lục Thẩm Ngôn cài vào Bạc gia ít nhiều lần
nữa báo cáo. Hai hôm sau khi vũ khí mất, kho sản lượng vũ khí cấm của
Bạc gia tăng lên đáng kể.
Bạc
gia đó giờ hành động trong giới hắc đạo, chưa bao giờ đụng vào vũ khí.
Việc ngấm ngầm họ làm lại chính là thu mua chất cấm. Một phần không đủ
thực lực để canh giữ lượng lớn vũ khí, một phần chính là sợ bị truy xét.
Vậy mà chẳng hiểu sao Bạc gia lại lén lút nhập về vũ khí.
Lục Thẩm Ngôn lần nữa đưa thêm tài liệu, gia chủ đứng đầu Bạc gia là Bạc
Thành Dự, có mối quan hệ rất mật thiết với người phía gia tộc Lăng Tiêu
Giác.
Mà thông tin điều tra
lịch trình vận chuyển cùng ngày đó, bên phía người nhà Lăng gia đã phải
xin phép đến bên vận tải để có thể vận chuyển lượng lương thực lớn. Nếu
thật sự là lương thực, thì khi trong quá trình vận chuyển chẳng có lý do gì để phải che dấu mập mờ như vậy.
Rõ ràng, Lăng Tiêu Giác cùng Bạc gia đang cấu kết hành sự phía sau lưng.
Trước kia Lăng Tiêu Giác từng dưới trướng của Trác Duẫn, chỉ là sau khi
người đàn ông có vấn đề về mắt. Một thân liền trở mặt.
Trác Duẫn xem toàn bộ thông tin điều tra, hắn nhàn nhạt đảo mắt một cách hứng thú.
“Sắp tới ngày bọn chúng hành động rồi.”
Thời gian chóng trôi, Trác Duẫn đã phải giả mù trong hai năm trời. Chính xác ẩn nhẫn chỉ để đợi ngày này.
Hai năm trước, các bang phái đấu đá nhau tranh giành đoạt vị chém giết
không ngớt. Người bên phía chính phủ không dám đụng chạm chỉ vì sợ ảnh
hưởng của một số gia tộc lớn đến họ.
Vậy mà Trác Duẫn lại một mình đứng lên, tự tay người đàn ông củng cố quyền
lực chính hắn, dùng sự uy quyền cả thực lực của bản thân chỉ để răn đe
những kẻ ngông cuồng không biết trời đất kia.
Chỉ biết rằng, người đàn ông một mình chống chọi, vết thương do đạn súng
lẫn dao nay lại điêu khắc trên chính da thịt hắn. In hằn đến đáng sợ.
Đôi mắt của Trác Duẫn năm đó, quả thật đã bị thương. Nhưng đến cùng người đàn ông miễn cưỡng vớt vát lại.
Nhưng Trác Duẫn hắn lại muốn tiêu diệt tận gốc sâu bọ. Từ đó cho người của
mình lan truyền việc đôi mắt hắn bị ảnh hưởng. Nổi lên lòng tham không
ít từ những kẻ có ý định muốn lần nữa tranh đoạt vị trí của hắn.
Lục gia năm đó yếu thế không thể chống đỡ, được Trác Duẫn đưa tay giúp.
Cũng chính từ lúc đó, trong mắt Lục Thẩm Ngôn, Trác Duẫn không chỉ đơn
thuần là một người bạn. Mà còn là người cùng vào sinh ra tử.
Hai năm trời không quá dài cũng không quá ngắn, vừa hay khiến Trác Duẫn
nhận ra. Thế giới này thật sự tối tăm như cách một kẻ mù nhìn.