Chỉ sau hai lần người hầu lên dọn dẹp phòng, từ đó ai cũng nhận định rõ
ràng Trác Mân thật sự không còn là một tên nô lệ nữa. Bình thường chẳng
có nô lệ nào được ông chủ nâng niu trên tay như thế, ngay cả đồ ăn cũng
đều là phần ăn được chọn lọc kĩ lưỡng.
Những lúc Trác Mân muốn
làm việc, khi ấy vài người hầu lại luống cuống. Chẳng ai là dám phân
việc nặng, nhỡ đâu ảnh hưởng đến cô. Không khéo ông chủ sẽ lại xử tội.
Hôm đó, việc được giao tới là nhẹ nhàng nhất. Chỉ đơn giản là cắt tỉa và
tưới nước cho cây. Trác Mân cầm theo bình nước tưới hàng cây. Thế nhưng, trùng hợp lại nghe tiếng la hét thảm thiết đến não nề vọng lại từ khu
vực rừng.
Bởi là vùng núi, bao phủ khắp nơi đều là cây cối. Cô chưa bao giờ lớn gan dám đi khỏi, bởi mỗi khu vực đều có người canh gác.
Nhưng tiếng la hét vọng mãi vẫn chưa hề kết thúc. Khu vực này lại vắng người
canh, Trác Mân tò mò, chẳng hiểu sao liền men theo lối mòn nhỏ. Đường đi đến khu vực đó, cây cối mọc um tùm, căn bản rất khó bước vào.
Đi mãi khá lâu, cuối cùng liền thông qua lớp cây che phủ ở góc khuất, cô
trông thấy khu vực toà nhà lớn thiết kế cổ điển nhưng trông khá tù túng. Thế nhưng, cũng khung cảnh hiện tại khiến bản thân liền rơi vào trạng
thái kinh hãi.
Trước mặt là những đứa trẻ nô lệ mà chính Trác
Duẫn đã mua lại lúc trước. Chỉ có điều, cô ở góc khuất, nhưng chẳng hiểu sao Trác Mân lại cảm nhận rõ ràng, ánh mắt bọn chúng đều như thể tập
trung về hướng cô một cách đầy hận thù. Mà ánh mắt đó, khiến bản thân
dần như ngộ nhận ra việc gì trong tâm trí sớm đã lãng quên, nó thôi thúc bắt cô tỉnh lại.
Lũ nô lệ đó giờ đây, tất cả đều bị trói chặt
lại. Thậm chí còn bị tra tấn đến dã man. Khung cảnh máu me hiện rõ, dấy
lên sự hoảng loạn đến tột cùng nơi đáy mắt của Trác Mân.
Một cơn
đau đầu đến kinh khủng ập vào, tựa hồ có hàng vạn cây búa đang gõ vào
đầu. Bàn tay bất giác đưa lên mà vùng vẫy. Cứ thế, chẳng hay rơi vào cơn mê mà ngất lịm đi, lần nữa tỉnh dậy, trên gương mặt cô đã một màu u ám, thời điểm vào hoàng hôn, phủ đỏ cả một nền trời.
Chuyện xảy ra
vào buổi sáng, gần như để lại trong lòng Trác Mân cả một nỗi lo âu lớn
chẳng thể thoát ra. Gần như cả một ngày sau khi chứng kiến, cô như rơi
vào mất hồn chẳng thể tập trung rõ việc gì.
Đến tối, bộ dạng thất thần trở về phòng. Lại cảm nhận căn phòng truyền tới mùi hương nồng nàn rất dễ say. Cô ngẩng đầu nhìn, vừa bước vào vậy mà trông thấy Trác Duẫn đang hưởng thụ thứ nước màu đo đỏ trong chiếc ly thuỷ tinh trong suốt.
Cô chậm rãi lại gần, dùng ánh mắt tò mò nhìn người đàn ông. Bắt gặp điệu bộ đó, hắn liền cong môi nhìn.
“Muốn uống sao?”
Trác Mân không do dự mà gật đầu. Chỉ thấy người đàn ông cứ thế đặt ly nước lên tay. Cô cứ thế liền cầm lên uống.
Chỉ là, cái dư vị đắng chát và ngọt hoà quyện, cộng thêm thứ cảm giác lạ
lùng mỗi lúc dâng lên cồn cào. Ánh mắt thoáng trở nên mụ mị hẳn. Cứ thế
nhìn chằm chằm vào Trác Duẫn, hơi nóng vòm cổ dần mà lan toả.
Nhìn điệu bộ cô gái nhỏ uống, đến chính mình bị say mà chẳng hay. Người đàn
ông cúi người mà thì thầm trêu chọc nơi vành tai nhỏ xinh khẽ cắn lấy.
“Tôi cũng muốn nếm thử.”
Bàn tay nhỏ lập tức đẩy ra, chẳng hay có thật sự là say hay không. Nhưng thoáng chốc liền trở nên bạo gan hẳn đáp trả lại hắn.
“Ngài uống rồi.”
Một tay người đàn ông cứ thế siết chặt lấy eo nhỏ, lập tức kéo vào lòng.
Hương thơm tỏa ra phảng phất, thứ mùi dịu nhẹ nơi cô. Bàn tay khẽ xoa
lên đôi môi nhỏ vương nước rượu, nhìn khiến kẻ khác mê luyến, thật sự
chỉ muốn cắn lấy.
“Nhưng mà chỗ này thì chưa thử.”
Vừa dứt câu, ngay lập tức cúi xuống hôn lên đôi môi nhỏ. Trác Mân bị hôn đến
mất dưỡng khí, chẳng thể định hình. Cơ thể mềm nhũn, bị bàn tay người
đàn ông từ lâu đặt ngay eo giữ đứng vững. Cứ thế, dần dần bế đặt lên
thành giường mềm mại.
Lần này, có lẽ vì men say, đối với nụ hôn,
cô gái nhỏ lại có phản ứng cùng phối hợp. Chỉ có điều động tác phối hợp
ngây ngô lại vụng về vô cùng. Nhất thời càng tạo thêm điểm kích thích
cho Trác Duẫn.
Nụ hôn càng lúc càng dời tầm, vươn vụn vặt trên chiếc cổ mảnh khảnh. Mỗi nơi ngao du, đều khiến thân thể nhỏ không khỏi rạo rực.
Trác Duẫn có chút bất lực nhìn người mềm mại dưới thân, càng lúc, kẻ mất
khống chế lại chính là hắn. Rõ ràng chỉ là một cô gái nhỏ, vậy mà sức mị hoặc với hắn lại lớn đến thế. Hay căn bản, chính là hắn chẳng thể đề
phòng nổi.
Căn phòng, dần dần nóng đến lạ thường. Khi mà hai thân ảnh quấn quýt vào nhau, phảng phất lên tấm kính mờ, đẹp đến lạ.
Hàng loạt ký ức kì lạ, cứ hiện lên trong đầu Trác Mân.
Một giọng nói thoáng trong đầu vang lên mà nhắc nhở.
“Nhớ cho kĩ trong đầu, mục tiêu của cô chính là người đàn ông đó. Thời gian 8 tháng chính là tối thiểu. Đừng quên nhiệm vụ.”