Lục Thư Lam chỉ vừa nhớ đến đó
liền cảm thấy đau đầu dữ dội, cô giật mình ngồi thẳng dậy, mồ hôi đã ướt đẫm trán, lúc này điện thoại đột nhiên reo lên…
“Ai vậy?”
[Lam Lam à, em sao vậy? Anh là Hoài Vũ này, mới không gặp có hai ngày mà em quên bạn trai của mình rồi à?]
Lục Thư Lam giật mình ném điện thoại ra xa, cô vẫn không quên được giọng
nói Đường Hoài Vũ bảo cô đi chết đi, nỗi căm hận của hắn bùng lên một
cách mãnh liệt, bao vây lấy tâm trí cô khiến cô nghẹt thở…
Lục Thành chợt mở cửa phòng của Lục Thư Lam ra liền thấy cô đang ôm lấy cơ
thể mình một cách khó khăn, mồ hôi nhễ nhại chảy xuống ướt cả áo, anh
nhanh chóng tiến đến ôm lấy em gái nhỏ của mình, liền nhẹ giọng trấn an
cô…
“Không sao đâu, có anh ở đây rồi, anh thương em gái của anh nhiều lắm, anh sẽ luôn che chở cho em…”
Dường như Lục Thư Lam đã nghe thấy giọng nói này rất nhiều lần, cô dần bình
tĩnh lại, ánh mắt hướng về phía điện thoại đang sáng đèn…
“Tắt điện thoại đi, em không muốn nghe máy đâu, anh tắt điện thoại đi mau lên…”
Lục Thành buông em gái của mình ra liền tiến đến tắt điện thoại, anh nhìn
tên người gọi đến liền biết đó là Đường Hoài Vũ, anh đoán rằng tên khốn
này đã làm điều gì đó khiến em gái anh hoảng sợ như thế…
“Anh sẽ giết tên khốn này!”
Lục Thư Lam thấy ánh mắt của anh trai mình hiện lên vẻ dữ tợn, cô nhanh chóng lên tiếng ngăn cản…
“Không sao đâu anh, chỉ là giữa em và anh ấy có chút hiểu lầm nên em mới tức
giận như thế thôi, chuyện này em sẽ tự giải quyết ổn thoả, anh yên tâm
đi ạ!”
Lục Thành chắc chắn anh không nhìn lầm, tức giận khác với việc hoảng sợ tột độ, nhưng nếu Lục Thư Lam đã nói thế thì anh sẽ để cô tự giải quyết…
“Anh biết rồi, em đừng thức khuya quá…”
Lục Thư Lam cố gắng trấn tĩnh bản thân đôi chút, cô không thể để bản thân
lộ ra vẻ sợ hãi như thế này thêm một lần nào nữa, cô phải khiến Đường
Hoài Vũ phải trải qua đau đớn tột độ giống như khoảnh khắc hắn đâm ba
nhát dao vào người cô!
Lục Thư
Lam bước xuống giường để nhặt điện thoại lên, cô gọi lại cho Đường Hoài
Vũ để chắc rằng hắn không nghi ngờ bất cứ chuyện gì…
“Xin lỗi anh, khi nãy em tưởng lừa đảo nên mới vội vàng cúp máy…”
Đường Hoài Vũ có chút nghi ngờ nhưng cũng không đề cập đến chuyện này, hắn
sắp kết hôn với cô rồi, hắn bắt buộc phải bao dung với những hành động
thô lỗ của cô…
[Không sao đâu, anh nhớ em nên mới gọi cho em thôi, khoảng hai ngày nữa anh về, em thích quà gì? Anh sẽ mua cho em…]
Lúc này Đường Hoài Vũ đang đi học thạc sĩ ở thành phố Hồ Bắc, cách thành
phố Giang Đông mà cô đang sống rất xa, khoảng thời gian này cả hai gặp
nhau rất ít. Mấy tháng nữa Đường Hoài Vũ được nghỉ hè sẽ đến đây thăm
cô.
Sau khi Lục Thư Lam kết hôn với Đường Hoài Vũ, cô đã theo anh ta đến Hồ Bắc để sinh sống, nơi này
khí hậu khắc nghiệt khiến cô không tài nào thích ứng nổi, cô cũng thường xuyên bị ốm khiến Đường Hoài Vũ cực kì khó chịu.
Lục Thư Lam nhớ rằng cô muốn đến Hồ Bắc để tiếp tục học thạc sĩ cùng Đường
Hoài Vũ sau khi cả hai kết hôn, nhưng cha mẹ cô đã từ mặt cô, bọn họ
không cung cấp bất cứ chi phí sinh hoạt nào nên cô không có tiền để đi
học, ngay cả gia đình của Đường Hoài Vũ cũng không khuyến khích cô học
nhiều như vậy, cuối cùng cô trở thành một bà nội trợ lúc nào không hay.
Về sau cha mẹ thấy cô vất vả quá nên quyết định nhận lại con gái, cho cô
ăn học đàng hoàng, sắp xếp cho cô một công việc tốt, thì Đường Hoài Vũ
lại trở nên lười biếng, sống dựa vào từng đồng lương mà cô vất vả kiếm
được. Cuối cùng cả gia đình hắn đều dựa vào sự thương xót của gia đình
cô mà sống.
Mục đích duy nhất sau khi sống lại của Lục Thư Lam chính là không đi vào
vết xe đổ trong quá khứ, cô được ông trời ưu ái, cô bắt buộc phải tận
dụng việc đó để sống một cuộc đời hoàn toàn mới…
“Hoài Vũ à, em không cần gì cả, em chỉ cần anh mang sính lễ đến cưới em thôi…”
Lục gia yêu cầu sính lễ vô cùng đơn giản, chính là mười cây vàng nguyên
chất và bốn triệu đô tiền mặt, ngoài ra còn có một số trang sức như kim
cương, ruby để làm trang sức cho cô dâu. Ai ai nhìn vào cũng nói rằng
Lục gia muốn giết người cướp của, nhưng sự thật là do Lục Viễn Chinh
không muốn gả con gái nên cố tình thách cưới cao như vậy.
Đường Hoài Vũ có chút e dè khi Lục Thư Lam nhắc đến hai chữ sính lễ, hắn và
cô đã bàn bạc từ trước, chẳng lẽ cô quên hết rồi sao?
[Lam Lam à, chẳng phải lúc trước em bảo không cần sính lễ sao? Tự nhiên bây giờ lại nhắc đến chuyện này…]
Lục Thư Lam ồ lên một tiếng, đúng thật là cô từng nói không cần sính lễ,
nhưng khi đó là do cô ngu muội, cô si mê Đường Hoài Vũ đến mụ mị đầu óc
mà quên đi phẩm giá cao quý của mình…
“Tiểu Vũ à, dù sao em cũng là con gái của thống đốc, ít nhiều gì anh cũng
phải mang sính lễ đến hỏi cưới em đàng hoàng chứ? Anh biết đấy, cha em
rất thương em, ông ấy sẽ không để em chịu thiệt thòi đâu…”
Nhà trai mang sinh lễ bao nhiêu thì nhà gái sẽ đáp lại bằng của hồi môn
nhiều bấy nhiêu, huống chi Lục Thư Lam lại là con gái thống đốc giàu có
và quyền lực nhất thành phố, chắc chắn của hồi môn cũng không ít…
[Anh biết rồi, anh sẽ sắp xếp…]
Lục Thư Lam chậm rãi cúp điện thoại, bây giờ kịch hay mới chỉ vừa bắt đầu
thôi, cô muốn biết Đường Hoài Vũ sẽ đi đâu mà gom góp được số sính lễ
khổng lồ đó…