Phòng ngủ im ắng không một tiếng động, Thịnh Tuệ chậm rãi chớp mắt, bên tai
chỉ có tiếng thở dốc bối rối bị đè nén, lòng bàn tay cô đầy mồ hôi.
Chu Thời Dư nằm nghiêng bên cạnh cô, đôi môi mỏng lướt qua tóc cô vài lần,
hơi thở nóng bỏng phả vào cổ cô đầy ám muội lưu luyến.
Vào lúc này, chỉ có những nhịp đập kịch liệt dưới lòng bàn tay cô là thứ duy nhất bán đứng trái tim đang dao động của anh.
“Thịnh Tuệ.”
Giọng nói hơi khàn khàn vang lên bên tai, thổi qua vành tai làm cô ngứa ngáy. Thịnh Tuệ không nhịn được quay đầu lại, thấy Chu Thời Dư vẫn nhắm mắt
lại, cảm giác bị áp bức gần như tan biến, cô không khỏi thở phào nhẹ
nhõm.
“Buổi tối hôm nay em chủ động tìm anh…” Giọng điệu dịu dàng của Chu Thời Dư luôn là liều thuốc trấn an tốt nhất: “Anh rất vui.”
Tay Thịnh Tuệ vào ban đêm rất dễ bị lạnh, nhưng bây giờ lại được lòng bàn
tay to lớn của anh sưởi ấm, cô rủ mắt: “Nhưng hình như em làm phiền anh
rồi.”
Lời vừa dứt, người đàn ông nằm sát
bên đột nhiên mở mắt ra, nhìn đôi mắt đen sâu thẳm của anh sau khi được
tháo kính, ngoại trừ sự dịu dàng và nho nhã, Thịnh Tuệ có thể nhìn thấy
những cảm xúc khác của anh.
Vừa giống tiếc thương, lại vừa giống như cố gắng kiềm chế điều gì đó.
Chu Thời Dư giơ tay cẩn thận đắp chăn cho Thịnh Tuệ, dang tay ôm cô vào lòng:
“Không có ai kết hôn để học cách độc lập cả.”
Thấy cô ngơ ngẩn nhìn mình, ánh mắt của Chu Thời Dư khẽ động rồi nhắm lại,
anh giống như đang ru em bé ngủ, kiên nhẫn vỗ vỗ lưng cô: “Được em yêu
cầu làm việc gì đó là một điều rất hạnh phúc.”
“……”
Người độc thân cô đơn quá lâu sẽ luôn trân trọng những khoảnh khắc ấm áp mà họ khó có được.
Cơ thể không còn cứng đờ, đôi mắt của Thịnh Tuệ khắc họa khuôn mặt đẹp
trai của chồng mình, cô mím môi, tay hơi nắm nhẹ, lặng lẽ di chuyển đến
gần Chu Thời Dư, chờ đợi nhịp tim của anh từ từ ổn định.
Giữa hai hơi thở đan xen vào nhau, cô khẽ gọi: “Ngài.”
“Ừm?”
“Thật ra lúc chiều em nói dối…” Thịnh Tuệ chậm rãi nhắm mắt lại, trên chóp
mũi thoang thoảng mùi gỗ lạnh đem lại cảm giác an bình: “Một cái ôm sẽ
không làm người ta không thở được.”
Nhưng nó sẽ khiến người ta cảm nhận được niềm hạnh phúc đã mất từ lâu.
–
Không bị mất ngủ giống như trong dự đoán, đêm đó Thịnh Tuệ ngủ rất ngon và
yên bình, sáng sớm cô ngủ tới lúc tự tỉnh, thời gian dậy muộn hơn bình
thường.
Khi tỉnh lại, cô mơ màng nhìn khung cảnh xa lạ trước mắt, phần giường bên cạnh cũng trống không.
Cô chậm rãi nhớ lại, tối hôm qua cô đã chuyển đến nhà Chu Thời Dư.
Ngoài cửa thoảng mùi thơm của đồ ăn như muốn trêu ngươi, Thịnh Tuệ vừa định
ngồi dậy thì phát hiện bộ đồ ngủ bằng vải bông trên người không biết đã
bị tốc lên từ lúc nào, làm lộ ra cái bụng phẳng lì, thậm chí núi tuyết
tròn trịa cũng lộ ra một nửa.
Mới 6 giờ rưỡi sáng, mặt cô đột nhiên ửng hồng.
Dáng ngủ của cô cũng không đến nỗi, chỉ có điều mỗi đêm dù cô nằm ngủ như
thế nào thì buổi sáng khi thức dậy cô đều thấy quần áo của mình đã vén
lên, dù mặc áo ngủ hay váy ngủ cũng đều bị như thế.
Bình thường cô ngủ một mình nên không sao, nhưng tối qua cô vội dọn đến đây
ở, trước khi đi ngủ đâu có thời gian quan tâm vụ quần áo hay bị tốc lên
đâu chứ.
Thậm chí cô còn ngủ trong lòng Chu Thời Dư, vậy chẳng phải ngực cô đều chạm vào người anh sao ——
Không dám nghĩ tiếp nữa, Thịnh Tuệ tuyệt vọng nhắm mắt lại, ảo não vùi đầu
thật sâu vào trong gối để cố thoát khỏi hiện thực đau đớn.
Có tiếng đẩy cửa vang lên, Chu Thời Dư bước vào phòng, anh nhìn thấy người nào đó vừa mới ngủ dậy đang bọc mình trong chăn, nhưng người ấy ‘giấu
đầu lòi đuôi’ nên một khoảng eo nhỏ mềm mại lộ ra ngoài, trông rất quyến rũ.
“Chào buổi sáng.”
Anh nhìn qua chỗ khác, đi đến bên giường kéo góc chăn che đi làn da trắng
bắt mắt, hỏi cô: “Bình thường ba bữa cơm em ăn bao nhiêu gram carb?”
Thịnh Tuệ còn đang đắm chìm trong nỗi xấu hổ, đột nhiên nghe được câu hỏi, cô ngoan ngoãn trả lời rồi mới định thần lại: “Anh… anh đang dọn bữa sáng
sao?”
“Tiện tay nên làm chút.” Chu Thời
Dư không quá quan tâm vấn đề này: “Em muốn ngủ thêm một giấc hay dậy đi
tiêm rồi hai mươi phút nữa ra ăn cơm?”
Thói quen sinh hoạt của bệnh nhân tiểu đường tuýp 1 khác với người bình
thường. Trước bữa ăn họ phải tiêm insulin trước, lượng carb nạp vào mỗi
bữa ăn cũng phải được tính toán kỹ lưỡng, kể cả những thực phẩm thông
thường nhất như bánh bao, bánh mì, bánh ngọt,.v.v. cần ăn càng ít càng
tốt.
Bữa sáng của Thịnh Tuệ luôn là hai lát bánh mì nguyên cám, rau luộc, trứng gà và một ly sữa nguyên chất.
Tuy nó thanh đạm đơn giản nhưng được cái đầy đủ dinh dưỡng, cô lại là người từ trước đến nay chỉ ăn cho đúng bữa, đã quen với việc cơm canh đạm
bạc.
Mùi thơm ngoài cửa thật hấp dẫn,
Thịnh Tuệ đoán Chu Thời Dư nói anh tiện tay làm một chút tức là đặt vài
món ăn đa dạng về rồi hâm nóng lại, dọn ra bàn.
Dù gì chồng cũng chu đáo chuẩn bị bữa sáng, cho dù đồ ăn có hàm lượng carb hơi cao thì cô cũng nên trân trọng tấm lòng của anh.
Nghĩ đến đây, Thịnh Tuệ đóng cửa phòng tắm, trích máu đầu ngón tay đo đường
huyết rồi tiêm insulin, sau đó cô dùng giấy cẩn thận gói que thử dính
máu và kim tiêm lại.
Thay vì ném gói rác
vào thùng rác dưới chân, cô bước ra khỏi phòng tắm, đặt nó vào trong
chiếc túi xách của mình trên bàn trang điểm.
Khi còn học cấp ba, để người khác không biết cô bị bệnh, Thịnh Tuệ luôn cẩn thận giấu những gói giấy bọc kim tiêm và que thử máu, từ lâu nó đã trở
thành một hành vi theo bản năng của cô.
Sau khi cất gói giấy đi, cô thay quần áo rồi đi ra, khi nhìn thấy bóng lưng của anh đang bận rộn trong phòng ăn, cô bỗng sững người.
Cô không thể tưởng tượng được Chu Thời Dư dậy sớm để tự mình xuống bếp, nhìn sơ qua những món ăn cũng thấy chúng có vẻ phức tạp.
Trên bàn đá hoa cương có một tô trong suốt đựng hỗn hợp nhân đã trộn đều gồm cà rốt thái nhỏ, trứng bác, tỏi tây, rau hẹ, tôm băm, nấm mèo, hành lá
cắt nhỏ và nước sốt.
Anh dùng thìa sứ múc nhân ra đặt lên vỏ sủi cảo mỏng được cán bằng tay.
Chu Thời Dư lấy đuôi tôm trong một chén khác gắn lên phần nhân nhiều màu
rực rỡ rồi anh khép mí nối lại, đặt sủi cảo tôm vào nồi hấp, bật bếp
lên.
Động tác thực hiện rất liền mạch lưu loát.
Thịnh Tuệ thấy anh dùng bột mì nguyên cám với lượng đường tăng chậm thay vì
bột mì trắng đã tinh chế, đột nhiên cô cảm thấy Chu Thời Dư thực sự rất
tỉ mỉ, cô là bệnh nhân mà cũng không thể bằng anh.
Cô mắc bệnh đã mười ba năm, đây là lần đầu tiên trong đời cô muốn ăn sủi cảo hấp được làm từ bột mì nguyên cám như vậy.
Nghe thấy tiếng bước chân của cô, Chu Thời Dư đeo găng tay bếp vào, mở nắp
nồi hầm đang sôi sùng sục, múc ra một chén canh bí đao và nấm cho cô:
“Em dùng canh trước đi, làm ấm bụng buổi sáng.”
Thịnh Tuệ ngồi vào bàn ăn, nhìn chén canh nóng hổi trước mặt, sau đó nhìn anh dọn bưởi chùm vừa được tách múi đặt lên bàn ——
Nếu cô nhớ không nhầm, bưởi chùm là một trong những loại trái cây tốt cho bệnh tiểu đường nhất.
Thịnh Tuệ nhìn thấy chiếc cân điện tử mini bên cạnh cây cán bột, cô sững sờ vài giây, kinh ngạc đến mức quên cả kính ngữ:
“Anh… Trái cây với sủi cảo hấp, đều được anh cân hết sao?”
Việc tính toán hàm lượng carb tuy đơn giản nhưng rườm rà. Đầu tiên là cân
khối lượng của từng nguyên liệu trong món ăn, rồi tính tổng lượng carb
có trong 100 gram nguyên liệu, cộng lượng carb của từng loại nguyên liệu vào sẽ ra được lượng carb của món ăn đó.
Đối mặt với sự ngạc nhiên của cô, Chu Thời Dư vẫn bâng quơ đáp lại như cũ: “Tiện tay nên anh cân chút.”
Thịnh Tuệ xuất thần nhìn chén canh nóng đang bốc từng làn hơi mờ tỏa nhẹ ra không khí.
Rau xào, sủi cảo tôm, hầm canh, bây giờ còn chưa đến 7 giờ, mấy món ăn này chắc phải dậy từ lúc 5 giờ để chuẩn bị.
Câu ‘thụ sủng nhược kinh’ (*) không đủ để miêu tả tâm trạng của cô lúc này, Thịnh Tuệ ngập ngừng hồi lâu, cô chỉ có thể nghĩ đến khả năng duy nhất: “Anh thường dậy sớm nấu cơm như vậy sao?”
(*)
Thụ sủng nhược kinh: được yêu thương nên sinh ra lo lắng, hoảng sợ.
“Thỉnh thoảng thôi.” Chu Thời Dư ôm Bình An đang bò lên trên bàn xuống rồi lấy sủi cảo tôm từ trong nồi hấp ra, “Việc nhà anh chỉ giỏi nấu ăn chứ
không giỏi dọn dẹp lắm.”
Việc này Thịnh Tuệ có thể làm nên vội vàng xung phong: “Vậy để em làm.”
“Ừ, đừng quá vất vả.” Chu Thời Dư thấy chén canh của cô sắp cạn, mắt anh hiện lên ý cười: “Em muốn dùng thêm không?”
Bữa sáng Thịnh Tuệ rất ít khi ăn nhiều như vậy, canh nóng làm ấm cơ thể cô, bưởi chùm ngọt thanh, sủi cao tôm vừa cắn vào là nước sốt túa ra đẫm cả khoang miệng. Chu Thời Dư nói cô chỉ có thể ăn 8 cái sủi cảo tôm, cô
còn lén anh ăn thêm 2 cái.
Sau khi ăn no nê, cô đề nghị rửa chén: “Hôm nay là cuối tuần, anh có muốn nghỉ ngơi một chút không, tối hôm qua—”
Ký ức xấu hổ lúc sáng về bộ đồ ngủ bị tốc lên đột nhiên hiện ra, Thịnh Tuệ cúi đầu rửa nồi, giọng nhỏ như muỗi kêu: “Tối hôm qua em không làm
chuyện gì kỳ quái chứ?”
“Không có.”
Câu trả lời phủ định nhanh chóng của anh làm cô cảm thấy nhẹ nhõm. Thịnh
Tuệ đang cảm thán anh thật tốt bụng, bỗng thấy Chu Thời Dư đang dựa vào
tường lại đi đến bên cô, cúi xuống xắn ống tay áo bị tuột cho cô, giọng
nói ám muội xấu xa: “Nhưng mà ——”
“Chắc anh có thể tự mua nội y cho bà Chu được đấy.”
“……”
Cái gì mà tốt bụng chứ, thật là giả dối!
–
Cuối tuần hai người đều không phải đi làm, sau bữa trưa, Thịnh Tuệ phải về
nhà thuê để thu dọn đồ đạc, Chu Thời Dư cũng phải đến công ty xử lý vài
công việc.
Anh không khăng khăng đưa Thịnh Tuệ lên lầu mà chỉ dừng xe ở lối vào tiểu khu, cô xuống xe không lâu thì nhận cuộc gọi của anh.
Thịnh Tuệ nghi hoặc trả lời: “Ngài?”
“Tối nay anh có tiệc nên về nhà hơi muộn.” Giọng nói của Chu Thời Dư nặng
nề: “Anh ra ngoài không mang theo chìa khóa, đến lúc đó nhờ em ra mở cửa giúp anh.”
Chiếc Aston Martin vẫn đậu
đối diện với tiểu khu, Thịnh Tuệ vốn định nói mình sẽ đi qua đưa chìa
khóa, nhưng sau đó lại nghĩ cô có thể về nhà sớm hơn anh.
Vì vậy nên cô đáp: “Vâng.”
Sau đó, cuộc gọi rơi vào im lặng, cô tưởng Chu Thời Dư còn có gì muốn nói, nhưng sau vài giây cuộc gọi kết thúc.
Trở lại căn hộ cô thuê, Thịnh Tuệ lấy ra một chiếc thùng lớn, bắt đầu sắp xếp đồ đạc.
Cô phân loại đồ đạc theo tần suất sử dụng, sau khi thu dọn xong, cô đứng
dậy nhìn xung quanh, cảm thấy như thể mình đã ở đây mấy đời.
Cô sống ở đây đã ba năm có lẻ, mới đó đã phải dọn đi rồi sao?
Nửa tiếng sau, cô nghe thấy ngoài cửa có tiếng bước chân vội vã, nhìn thấy Tiêu Mính tươi cười mở cửa vào phòng.
Thấy Thịnh Tuệ đang thu dọn đồ đạc, Tiêu Mính vội vàng kéo cô lại: “Cục
cưng, chúng ta không cần chuyển nhà nữa — Trương Đào đã bị xử lý nghiêm
rồi!”
Thịnh Tuệ khó hiểu.
“Ngày hôm qua tớ về đến nhà không lâu thì nhận được cuộc gọi của lãnh đạo của Trương Đào, ông ấy còn xin lỗi tớ vì anh ta quấy rối tình dục tớ.”
“Lãnh đạo bảo tớ đừng lo lắng.” Tiêu Mính nắm lấy tay Thịnh Tuệ, giọng nói
không giấu được sự phấn khích: “Ông ấy nói tối qua đã phái Trương Đào đi nơi khác, tuần sau thì điều anh ta qua bên Châu Phi làm —— quả thật so
với đuổi việc anh ta thì tớ cảm thấy hài lòng với cách này hơn!”
Cô hỏi lý do vì sao đột nhiên xử lý Trương Đào, Tiêu Mính cũng không rõ
lắm, chỉ nghe nói công ty có một hạng mục mới sắp ra mắt, nếu vụ quấy
rối tình dục này bị làm to chuyện thì không dám tưởng tượng ra hậu quả.
Trực giác của Thịnh Tuệ vẫn cảm thấy không hợp lý.
Nếu thực sự muốn xử lý Trương Đào và tránh khỏi phiền toái thì giải pháp
tốt nhất là ngay lập tức đuổi việc anh ta, tại sao công ty lại đưa anh
ta ra khỏi thành phố trước rồi lại đẩy ra nước ngoài?
Ngẫm nghĩ thì phương hướng xử lý này giống như bằng mọi cách đưa anh ta rời khỏi Thượng Hải càng sớm càng tốt.
Sự việc được giải quyết nhanh chóng thế này làm Thịnh Tuệ cảm thấy có liên quan đến Chu Thời Dư. Nhưng tối hôm qua cô chỉ nói qua bạn cô gặp rắc
rối chứ không hề nhắc đến Trương Đào lẫn người bị hại là Tiêu Mính.
Sao lại như thế nhỉ?
Chắc là do cô suy nghĩ nhiều thôi.
Người xấu cuối cùng cũng bị trừng phạt, Tiêu Mính vui mừng nói: “Bây giờ
Trương Đào đã bị tống cổ đi rồi, tụi mình có thể tiếp tục sống ở đây!”
Tối hôm qua cô ấy ở nhờ nhà của anh họ, tuy điều kiện ăn ở tốt hơn rất
nhiều, lại còn không thu tiền phòng, nhưng không được ở cùng Thịnh Tuệ
làm cô ấy cảm thấy cô đơn.
Tiêu Mính hào
hứng lên kế hoạch buổi tối đi ăn lẩu chúc mừng, lại thấy Thịnh Tuệ đang
ngồi ở mép giường xuất thần nhìn chằm chằm thùng giấy đã xếp đồ được một nửa, đầy mặt do dự.
“Sao mà mặt xị ra
thế hả?” Cô ấy tiến lên nhéo khuôn mặt mềm mại của Thịnh Tuệ: “Lát nữa
cùng đi siêu thị đi, dù sao tụi mình cũng không cần chuyển nhà ——”
“…… Tiêu Mính.”
Hai giọng nói cứ giằng co trong đầu, Thịnh Tuệ xua đi những suy nghĩ phân
tâm, cô hạ quyết tâm và nói xin lỗi: “Chắc là tớ vẫn phải chuyển ra
ngoài.”
Vì cô chuyển đến ở nên Chu Thời Dư đã sửa sang tủ quần áo trong nhà, rõ ràng là hy vọng cô sẽ ở lại lâu dài.
Nếu chỉ khi cần cô mới nhớ tới anh, còn khi không cần thì lại dứt áo ra đi, chẳng khác nào cô không coi anh ra gì?
Tiêu Mính vẫn chưa hiểu: “Tại sao? Vẫn là vì vấn đề an toàn à?”
“Thực ra tối qua tớ ở nhà của đối tượng xem mắt.”
Cô nghe thấy tiếng Tiêu Mính há miệng ngạc nhiên, cô vẫn nói tiếp: “Nếu như không có chuyện gì xảy ra, sau này tớ vẫn sẽ ở đó.”
Thịnh Tuệ chưa nói “đối tượng xem mắt” là Chu Thời Dư bởi vì cô biết rõ Tiêu
Mính rất mong đợi khoản tiền đầu tư của Thành Hòa. Nhưng cô thực sự
không có quyền can thiệp, cô cũng không nghĩ Chu Thời Dư sẽ thay đổi suy nghĩ của mình vì cô.
Tiêu Mính há miệng
mãi một lúc lâu vẫn chưa hết kinh ngạc, cô ấy cũng để ý Thịnh Tuệ không
muốn nói về thân phận của người đàn ông này, trong lòng tràn đầy nghi
hoặc nhưng cuối cùng chỉ hỏi một câu không liên quan:
“Tớ có thể hỏi tại sao cậu không chọn anh tớ được không?” Tiêu Mính vội
vàng giải thích, “Không có ý gì đâu, tớ chỉ cảm thấy anh tớ có nhân phẩm tốt, có nhà có xe, mỗi năm kiếm được ít nhất một triệu tệ, quan trọng
là anh ấy rất thích cậu.”
(*) Một triệu tệ: khoảng 3,2 tỷ đồng.
Tiêu Mính không dám nói nửa câu sau, trong lòng cô ấy nghĩ, chỉ cần anh mình theo đuổi Thịnh Tuệ đủ lâu thì anh ấy và Thịnh Tuệ sẽ “cập bến tình
yêu”.
“Tớ không thể đáp lại tình cảm của
anh ấy được.” Thịnh Tuệ luôn kiên định trong các vấn đề về mối quan hệ:
“Anh ấy đối xử tốt với tớ làm tớ cảm thấy áy náy, tớ cứ có cảm giác mình đang lợi dụng tình cảm của người khác để biết lợi cho mình vậy.”
Tiêu Mính thử thăm dò: “Vậy cậu không thích đối tượng xem mắt kia sao?”
“Chúng tớ đáp ứng nhu cầu kết hôn của nhau.” Thịnh Tuệ chỉ có thể trả lời cô ấy như vậy.
Cô và Chu Thời Dư mới biết nhau có mấy ngày, sao có thể nảy sinh tình cảm chứ?
Thịnh Tuệ nghĩ sẽ không, hay nói cách khác, so với một tình yêu nồng nhiệt
nhưng ngắn ngủi, thì cô cần cả hai tôn trọng nhau như khách để cuộc hôn
nhân được lâu dài và tránh nhiều tổn hại.
Tiêu Mính càng không hiểu chuyện tình yêu. Cô ấy không màng thứ gì khác
ngoài việc lôi kéo Thịnh Tuệ đi siêu thị, ý muốn nói tối nay phải ăn
xong cái lẩu thì muốn chuyển đi đâu thì đi.
Trong siêu thị xung quanh đều ồn ào, sau khi nghe Thịnh Tuệ kể quá trình xem
mắt, Tiêu Mính lấy hai hộp thịt bò lát từ tủ lạnh ra, cảm thán: “Không
biết vì sao sau khi nghe cậu nói xong, tớ luôn cảm thấy anh ấy quá hoàn
hảo.”
“Hoàn cảnh trưởng thành của anh ấy chắc là rất tốt.” Thịnh Tuệ cố gắng phân tích.
“Gia giáo tốt hả, nếu là người bình thường, nhất định phải có một vài tật
xấu, Captain America còn có khuyết điểm nữa mà. Cậu có thể nói ra một
tật xấu nào đó của người kia của cậu không?”
Tiêu Mính vuốt cằm, híp mắt hình dung: “Sao tớ có cảm giác giống như anh ấy cố ý chỉ cho cậu thấy mặt tốt vậy nhở.”
Thịnh Tuệ đôi khi cũng cảm thấy như vậy.
Chu Thời Dư luôn tao nhã dịu dàng, cần là có mặt, chủ động thay đổi thói
quen sinh hoạt của mình theo sở thích của cô, anh hoàn hảo đến mức cô
không thể từ chối, không thể tìm ra lỗi, đồng thời cũng không thể tưởng
tượng được có một người như thế.
“Kệ đi, chỉ có đàn ông hoàn hảo mới xứng với bé Tuệ của chúng ta.”
Tiêu Mính lạc quan từ trong trứng kéo cánh tay của Thịnh Tuệ: “Nếu anh ấy
tốt với cậu như vậy thì cậu cũng nên đáp lại gì đó —— Chẳng phải cậu
giỏi pha trà hoa nhất sao? Mỗi ngày cậu pha cho anh ấy một ít.”
Thịnh Tuệ không giỏi nấu ăn, thứ liên quan đến ăn uống duy nhất cô giỏi đó là pha trà.
Những gì Tiêu Mính nói không phải không có lý, nếu đã trở thành gia đình,
không thể để Chu Thời Dư một mình hy sinh thời gian công sức được.
Mua sắm xong cả hai về nhà, mãi cho đến khi Tiêu Mính ở bếp gọi cô ra ăn
cơm, Thịnh Tuệ vẫn còn ở trong phòng ngủ nhìn các bình trà thủy tinh và
tìm một loại trà hoa thích hợp cho chồng.
Đặt dụng cụ vào hộp đựng đồ xong, Thịnh Tuệ chuẩn bị ra ngoài thì điện
thoại trên bàn đột nhiên rung lên, là cuộc gọi của Chu Thời Dư.