Đầu tuần, tập đoàn “Leon” lại bắt đầu một ngày mới tràn đầy bộn bề, Mạn
Lan Đình đi vào bên trong công ty, lấy tay chỉnh lại chiếc áo cao cổ,
trong lòng thầm oán trách Bạch Thiên Kình n lần.
Tối qua hắn
chẳng kiêng dè mà “ăn” sạch cô, đã vậy còn để lại mấy dấu hôn đỏ chói ở
cổ, hại cô sáng nay phải mất mấy phút đồng hồ chọn một bộ đồ kín đáo.
Thật may hiện tại đã bước vào giữa Thu, nên thời tiết rất mát mẻ, nếu là ngày Hạ nóng bức thì cô nóng chết mất.
“Phó tổng Mạn, sáng hảo!” Cậu trợ lý tay cầm cốc cafe đi đến bên cạnh cô, khẽ mỉm cười chào hỏi cô.
“Ừ, sáng an.” Cô liếc nhìn cậu trợ lý, “Trông cậu hôm nay có vẻ nhiều năng lượng nhỉ?”
“Cũng tàm tạm thôi chị, tại nghĩ đến sắp tới được tăng lương nên tinh thần
phấn chấn hơn hẳn ý mà.” Cậu trợ lý ngây ngô gãi gãi đầu đáp.
Mạn Lan Đình khẽ nở một nụ cười nhìn cậu trợ lý, trong lòng có chút bất
lực, đúng là cậu trợ lý của cô thật thà hết sức. Nhưng nói đi cũng phải
nói lại, hiệu suất làm việc của cậu ta rất đáng khâm phục, luôn khiến cô hài lòng, ít ai có thể vừa có tài năng vừa có tính nhẫn nại cao như cậu ta.
Hai người trò chuyện đôi câu nữa, tiếp đó vào thang máy đi
lên tầng trên, hai người họ vừa đi qua thì Cố Mạn Châu cũng tới. Cô ta
dạo này khá rảnh rỗi, không có việc gì làm nên thường xuyên đến “Leon”,
một mặt vì quảng cáo cho sản phẩm sắp tới, một mặt là thăm dò Mạn Lan
Đình.
Hôm qua từ chỗ Piter cô ta biết được chút tin tức, rằng
Bạch Băng - cháu gái cưng của Bạch gia đã trở lại sau 3 năm mất tích,
hơn nữa còn là một tình địch đáng gờm với cô ta.
“Oh…ảnh hậu
Châu, cô tới rồi à? Cũng đi làm sớm ha!” Ninh Lãm vừa bưng cốc cafe từ
phòng trà đi ra, thấy Cố Mạn Châu thì lên tiếng, giọng nói có chút mỉa
mai.
Cố Mạn Châu liếc mắt nhìn Ninh Lãm, trong lòng thầm khinh bỉ, nhưng vẫn cố tỏ ra thân thiện, “Cũng giống thư ký Ninh thôi.”
Mày Ninh Lãm nhíu chặt, khẽ nhấp một ngụm cafe, chẳng thèm đôi co với Cố
Mạn Châu. Trong công ty ai mà chẳng biết drama, hot search các kiểu của
Cố Mạn Châu chứ, dù Ninh Lãm không ghét Cố Mạn Châu như ghét Mạn Lan
Đình, nhưng là cũng chẳng thích cô ta chút nào.
Là một người lão
làng, Ninh Lãm cũng nhận ra bộ mặt giả tạo sau lớp ngụy trang kia của Cố Mạn Châu, bên ngoài luôn tỏ ra là mình thanh cao, thân thiện, hiền
lành, tốt tính,…nhưng thực chất bên trong lại là một bộ mặt tâm cơ.
“Hừ! Ảnh hậu Châu, nên chú ý hình tượng một chút, kẻo để fans hâm mộ biết
được thì lớp ngụy trang kia cũng không che nổi đâu!” Ninh Lãm khinh bỉ
nói.
Cố Mạn Châu siết chặt túi sách trong tay, cười gượng gạo
nhìn Ninh Lãm, ánh mắt như muốn ăn tươi nuốt sống đối phương vậy, cố
gắng lấy lại bình tĩnh, nghiến răng nghiến lợi đáp.
“Cảm ơn thư ký Ninh đã hảo tâm nhắc nhở. Tôi sẽ chú ý!” Nói xong, Cố Mạn Châu tức tối rời đi.
Lúc này cô trợ lý nhỏ của Cố Mạn Châu mới bưng hai cốc trà sữa tới, thấy
sắc mặt tức tối của Cố Mạn Châu thì có chút sợ hãi, không nghĩ vừa mới
đi có vài phút mà ảnh hậu lại bắt đầu tức giận rồi.
Nhìn theo
bóng lưng Cố Mạn Châu khuất dần sau ngã rẽ, Ninh Lãm nhếch khóe môi cười khinh bỉ, “Hừ! Chỉ là một ảnh hậu thôi mà tưởng mình là trung tâm vũ
trụ, chậc chậc, không biết tự lượng sức!”
Bỏ lại một câu xong,
Ninh Lãm cũng trở về phòng làm việc của mình, còn hơn tuần nữa Phong Vũ
mới trở về, cô ta hiện tại rất nhàn nhã, ngoài việc sắp xếp lại vài phần tài liệu ra thì việc chính của cô ta vẫn là hóng drama.
Tại hộp
đêm của Mộ Thừa Hiên, hắn ta đang tức giận đập phá đồ đạc trong căn
phòng riêng ở tầng trệt, ánh mắt trùng trùng lửa hận.
“Mạn, Lan, Đình! Tao sẽ không bỏ qua cho mày đâu!” Hắn ra nghiến răng ken két thốt ra từng câu từng chữ đay nghiến.
Không ngờ tới cô lại tặng cho hắn ta một “món quà” lớn như vậy, cố ý báo cho
phía cảnh sát tới lục soát hộp đêm của hắn ta, khiến những loại hành cấm của hắn ta bị phát hiện, đã vậy còn bị tịch thu toàn bộ, tổn hại lên
đến hàng trăm triệu đô la.
Phải nói, hộp đêm này là nơi để hắn
giao dịch hàng cấm cũng như nơi bí mật để rửa tiền mà hắn ta cố ý dựng
nên. Ấy vậy mà chỉ trong vòng một đêm đã bị Mạn Lan Đình nhúng tay vào,
thâu tóm hết thảy mọi thứ của hắn ta, như vậy không tức mới lạ.
Cũng may Mộ Thừa Hiên có nhiều tai mắt, cũng như đã kịp thời hối lộ phía
cảnh sát cho nên mới bình an đứng đây, nếu để ông nội hắn ta biết được
chắc chắn hắn ta sẽ bị đánh chết.
Càng nghĩ đến càng tức, hắn ta siết chặt nắm đấm lại, ngẩng đầu nhìn gã thuộc hạ bên cạnh, lạnh giọng ra lệnh:
“Thông báo với La Tử Đăng là tôi muốn gặp cậu ta, nhớ nhanh một chút!”
Gã thuộc hạ nhận được lệnh, vội vã rời đi, Mộ Thừa Hiên nhìn đống đồ vỡ
nát dưới sàn nhà, ra lệnh cho gã thuộc hạ khác cho người vào dọn, còn
hắn ta thì khoác áo rời đi. Hắn ta cần giải tỏa tâm trạng, mà giờ phút
này đây trong đầu hắn ta lại nhớ tới thân thể nóng bỏng của Hạ Vy, khóe
môi bất giác cong lên.
Ở tiệm hoa của Vũ Lăng, cô đang loay hoay
chuẩn bị đóng cửa tiệm thì có người đi đến, là một gã đàn ông cao to,
trên khuôn mặt gã có chi chít vết sẹo, khiến cô giật mình sợ hãi, vô
thức lùi về phía sau.
“Anh…anh đến mua hoa sao?” Dù rất sợ nhưng Vũ Lăng vẫn tự trấn an bản thân, nhỏ giọng dò hỏi.
Gã đàn ông kia nhìn cô hồi lâu, sau đó đưa cho cô một chiếc hộp gỗ nhỏ, “Rocker nhờ tôi chuyển cho cô cái này.”
Giọng nói của gã có chút hung hãn nhưng nhìn ra gã không có ý đồ xấu xa, chỉ
là muốn chuyển đồ giúp Rocker. Nghe vậy, Vũ Lăng bớt lo lắng hơn, đôi
tay có chút run run nhận lấy chiếc hộp gỗ, ánh mắt mang vài phần u sầu.
Tại sao Rocker lại không tự tay đưa cho cô? Cô rất muốn biết, trong lòng
cũng có chút nhớ gã, lần trước từ biệt là cô không có dũng khí đối mặt
nên mới trốn tránh, hiện tại cô lại là người có chút hối hận.
Nhưng là bỏ lỡ chính là bỏ lỡ, là cô đã tự chặt đứt cơ hội của mình, bây giờ
có thể trách ai đây? Oán trách ông trời sao? Không! Chỉ có thể oán tránh bản thân quá nhu nhược mà thôi…
“Cảm ơn anh…” Vũ Lăng nhẹ vuốt
ve chiếc hộp gỗ như trân bảo, “Anh ấy…có chuyển lời gì nữa không?”, khẽ
ngẩng đầu nhìn gã đàn ông trước mặt, có chút mong chờ.
Nhưng chút hy vọng cỏn con đó nhanh chóng đã bị dập tắt, “Không có!”, gã đàn ông lạnh giọng đáp.
Vũ Lăng hiểu ý, khẽ gật đầu, nhìn chiếc hộp trong tay lòng tràn ngập tâm
sự. Gã đàn ông kia sau khi giao xong đồ thì cũng rời đi ngay lập tức, bỏ lại một mình Vũ Lăng đứng lặng im ở cửa tiệm hoa.
Cô nhẹ nhàng
mở chiếc hộp gỗ trong tay ra, bên trong là một chiếc vòng tay bằng ngọc
xanh lam, kèm theo đó là một tờ giấy ghi chú, với hàng chữ có chút không nắn nót:
“Vũ Lăng, sinh nhật vui vẻ!” Nhìn hàng chữ kia, nước
mắt Vũ Lăng vô thức rơi xuống, cô không nghĩ tới Rocker lại nhớ hôm nay
là sinh nhật của cô.
Mỗi năm vào dịp này, cũng chỉ có một mình cô tự đón sinh nhật, cùng lắm thì nhận được một vài lời chúc từ những
người bạn bè xa. Vũ Lăng là một cô gái hướng ngoại, nhưng tính cách có
chút trầm, cho nên người khác luôn ngại kết bạn với cô, nên sống hơn 20
năm trời cô chẳng có mụn bạn thân nào.
Nhưng lần này lại có
Rocker chúc mừng sinh nhật cô, thật sự cô rất xúc động, không chỉ vậy
còn có chút rung động. Bởi gã cũng chỉ là một kẻ xa lạ cô mới quen mà
thôi, dẫu vậy gã vẫn khiến cô cảm nhận được hơi ấm của gia đình.
“Rocker…” Cô nhẹ nhàng gọi tên gã, nước mắt không ngừng rơi xuống, thấm ướt cả tờ giấy ghi chú trong tay.