Idol Quốc Dân Là Xã Hội Đen

Chương 2: Ly Cũng Thành Luy


trướctiếp

Lưu Ngọc Ly bây giờ biến thành Lưu Ngọc Luy, mặt cũng khác, tuổi tác cũng khác, cậu không còn là cậu nữa.

Đầu thai nhà nào không tốt, cứ nhất thiết phải là xã hội đen sao!

Đã từng có trải nghiệm không mấy tốt đẹp với dân xã hội đen cho nên rất sợ bọn họ. Bản thân cậu là người của công chúng cho nên không muốn dính líu gì tới tổ chức phi pháp, hiện tại cũng vậy.

Đột nhiên biến thành người khác, cậu rất hoảng, nhốt mình trong phòng 3 ngày liền, sụt sịt khóc vì không thể đến dự lễ trao giải, không thể gặp mặt Idol. Đã thế nguyên chủ còn là dân anh chị, hung tàn thích bạo lực ăn nói thô lỗ.

Hơn nữa, những khi nhìn mình trong gương, Lưu Ngọc Luy lại bị tạo hình của nguyên chủ làm cho hoảng hồn, thiếu điều ngất xỉu.

Đối với một idol quốc dân, gương mặt thân quen của các tờ tạp chí lớn mà nói, thẩm mỹ của nguyên chủ đúng thật là xúc phạm người nhìn.

Mái tóc trải qua hơn mấy lần tẩy nhuộm cho nên khô quắt, sơ cứng thô ráp như lông nhím. Cái màu vừa đỏ vừa cam nổi bật y hệt gà chọi, đã vậy còn vuốt keo cho dựng đứng lên như răng cưa. Style HKT* đã lỗi thời từ đời nào rồi mà vẫn còn sử dụng, cậu thật không hiểu nổi.

*HKT một nhóm nhạc Việt Nam đã từng rất hot

Làn da tuy trắng nõn nhưng bên đây một vết xước bên kia một vết cào, cậu không nhìn được phần lưng nhưng chắc cũng không ít sẹo đâu.

Lưu Ngọc Luy có gương mặt đẹp, nho nhỏ vừa gọn không quá phình cũng không quá nhọn. Ngũ quan tinh xảo, ưa nhìn, theo mắt nhìn của Idol top 1 của cậu thì là rất xinh đẹp.

Có điều, mặt thì đẹp nhưng da mặt thì như giấy nhám, khô quắt, không trơn cũng không láng mịn, đã vậy còn có mụn li ti chút chít, trên sống mũi mụn đầu đen hoành hoành, cái đẹp cũng bị mụn các loại che lấp mất. Hình dạng của môi đẹp thì có đẹp nhưng khô khan, nguyên chủ thường xuyên cắn môi cho nên có chút trầy da.

Làm Lưu Ngọc Luy chỉ muốn đi skincare gấp.

Đó là chưa nói đến cách ăn mặc be bét của nguyên chủ, áo sơ mi sọc phối với quần Jean quê mùa, gu ăn mặc từ đời ba, đời chú truyền lại cho.

Lưu Ngọc Luy không biết tại sao mình lại thành người này, nhưng chứng cứ ở hiện trường cho thấy, nguyên chủ tự sát.

Cậu ta còn để lại cả di thư...

À, đâu, là bức thư tình gửi cho một người nào đó tên là Lương Hàn Văn.

Chịu nguyên chủ rồi đấy, tự tử mà đi viết thư tình, yêu vào mất não à.

"..."

Hơi đâu mà lo cho người đã khuất nữa, cậu cũng phải tìm cách thoát khỏi ổ xã hội đen này mới được.



...

Nhốt mình trong phòng đến ngày thứ 3.

Rầm!

Một đám đàn ông vạm vỡ mặc đồ đen đeo kính đen phá cửa xông vào, giơ súng ngắm khắp phòng: "Cậu chủ! Cậu chủ có đây không!"

Bịch!

"Á!"

Lưu Ngọc Luy đang ngủ sau khi xử lý hiện trường án mạng, cộng thêm việc nghe được tin không tốt, càng sốc, lúc nãy mới nằm được một lúc. Lơ mơ nhìn thấy họng súng đen ngòm, kinh hách bò dậy, chân giẫm trúng tấm chăn, trượt chân làm một cú chó gặm bùn.

Đói ba ngày cộng thêm căng thẳng quá độ, bò không đứng dậy, vinh quang ngất xỉu.

"Cậu chủ!"

"Mau! Mau gọi cho bác sĩ!"

"Báo với gia chủ đi!"

"Dạ! Dạ!"

"Nhanh lên!"

Một đám tráng hán cơ bắp cuống cuồng cả lên.

________

Ngày hôm sau.

Lưu Ngọc Luy tỉnh lại, trên tay ghim tiêm truyền dịch, còn tưởng rằng mình đang nằm ở bệnh viện. Ngước lên nhìn trần nhà đen thùi quen thuộc, cậu liền biết mình vẫn còn trong ổ Mafia.

"..." Hãy nói với cậu đây là mơ đi.

Cậu nghiêng đầu qua một bên để xem phải truyền nước bao lâu nữa thì thấy một thanh niên đang ngồi trên ghế, hơi sửng sốt.



A-Ai vậy?

Thanh niên tuổi tầm 20, mặt búp bê, đôi mắt to tinh tường, đồng tử có màu nhạt, nhuộm tóc màu xanh nước biển...trông thì có chút cá tính. Trái ngược với khuôn mặt ngây thơ đáng yêu là thân hình cao trên mét tám, bắp tay rắn chắc, bờ vai rộng.

Giống như câu, mặt của Hằng Nga, thân hình như Chú Cuội.

Jo Seo Yun thấy cậu liếc qua, bật tiếng cười nhạo, gác chân lên giường mà không thèm cởi giày, mỉa mai châm chọc: "Nghe nói mày ngất xỉu vì tuyệt thực? Ha ha ha! Tao nghe xong mắc cười quá phải về đây cười vào mặt mày đấy. Ha ha ha!" Tuy là người Hàn Quốc nhưng cậu ta phát âm tiếng Việt không khó nghe.

"..." Gì vậy trời.

Lưu Ngọc Luy lựa chọn làm ngơ, nhắm mắt lại, giả bộ ngủ. Cậu đang thiếu ngủ rất trầm trọng, muốn gì thì cũng chờ cậu chăm sóc sức khỏe trước đã.

Biến giùm đi.

Jo Seo Yun cười cợt thêm một lúc nữa thì nhàm chán nhắm lại miệng, cảm thấy khó hiểu. Cậu không có nhảy dựng lên chỉa súng vào đầu mình, cũng không mắng thô tục giống như mọi khi, hơi không quen.

Cậu ta tự thông não, cho rằng cậu đang mệt, không có sức cãi lại.

Jo Seo Hun kéo ghế đứng lên, chán nản ra mặt: "Chán phèo, tao còn tưởng sẽ có một trận solo với mày. Không hiểu nổi tại sao ông già lại chọn mày làm người thừa kế, rõ ràng tao có bản lĩnh hơn!"

"Lưu Ngọc Lu, đợi đó cho tao!"

Rầm!

Cậu ta dùng sức kéo cửa rồi lại dùng sức thật mạnh đóng cửa, làm cho một hàng vệ sĩ bên ngoài giật mình.

"..." Lưu Ngọc Lu?

Lưu Ngọc Luy từ trong chăn ló đầu ra, vỗ vỗ ngực, Jo Seo Yun nhìn thì cười cười vậy thôi, chứ rất có thể sẽ lao vào đấm cậu bất cứ lúc nào.

Cậu mếu máo, ỉu xìu: "Mình muốn về nhà..." Ở đây ai cũng đáng sợ hết.

Lúc Jo Seo Yun dùng tay kéo cửa, cậu để ý thấy trên tay hắn có xăm hình, một mảng lớn, là con chó hay là con chim gì đó. Và cả cách cậu ta nói chuyện, giống như đã không ít lần đánh nhau với cậu.

Làm sao bây giờ, cậu cũng đâu phải Lưu Ngọc Luy thật, thế nào cũng sẽ bị người khác phát hiện ra không đúng.

Sẽ bị đổ bê tông vào mồm rồi ném xuống Thái Bình Dương mất!

trướctiếp