Lần Này Là Tớ Nguyện Ý Ở Bên Cậu

Chương 12


trướctiếp

Đàm Thư Mặc tắm xong, nhìn thấy Văn Tĩnh Hy vừa vặn mang hai tô cháo để trên bàn.

Cô rất đói, nhưng cũng có chút sợ, cháu thịt bầm nấu cùng nắm và cà rốt, thoạt nhìn qua ngon đến mức cô phải nuốt nước bọt.

“Tớ không mắng cậu, mau đến ăn cháo” - Văn Tĩnh Hy gọi cô.

Đàm Thư Mặc ngồi xuống, cấm đầu ăn, vì quá đói cô gần như ăn cả luôn cả cái tô.

“Ây, còn cháo trong nồi, đừng có như vậy” - Văn Tĩnh Hy chặn lại, sau đó lấy tô của cô đi múc thêm cháo.

Đàm Thư Mặc vui vẻ ăn thêm một tô, sức ăn của cô lớn thế nào Văn Tĩnh Hy biết rõ. Đợi cô ăn xong một tô liền nói “tớ ăn không hết”

Đàm Thư Mặc hiểu ý “Được để tớ” sau đó kéo tô cháo còn dang dở của Văn Tĩnh Hy qua phía mình, lại chiến đấu.

Văn Tĩnh Hy nhìn cô mà thở dài, đứng dậy thay bộ quần áo ngủ. Đàm Thư Mặc ăn cháo xong tự giác rửa chén, lau sàn nhà.

Hai người làm xong một loạt thao tác mới cùng nhau nằm trên giường nhìn trần nhà.

“Thư Mặc, tớ hy vọng sẽ có không lần sau, cậu có thế hứa với tớ được không?” - Văn Tĩnh Hy nhẹ nhàng hỏi.

“Tớ hứa, tận lực không làm cậu lo lắng, sẽ không nguy hiểm đến tính mạng” - Đàm Thư Mặc xoay người ôm nàng vào lòng.

“Hôm nay tớ nấu cháo xong đợi mãi câu chưa về. Đến 20h đêm vẫn chưa có động tĩnh, tớ thật sự sợ hãi. Thư Mặc, năm đó cậu cũng im lặng như vậy mà rời khỏi tớ” - Văn Tĩnh Hy vừa nói giọng nghẹn ngào.



Đàm Thư Mặc hôn lên má nàng “sẽ không, sẽ không có lần nào nữa. Hôm nay là tớ không lường trước rủi ro, cũng hối hận vì khuya như vậy lại để cậu ở nhà một mình”

Văn Tĩnh Hy ôm cô chặt hơn “cậu toàn hứa thôi”

Đàm Thư Mặc hôn lên môi dưới còn cắn nhẹ “tớ hứa nhưng có làm mà”

Văn Tĩnh Hy không muốn đôi co, trực tiếp ngồi dậy, tách khỏi cái ôm.

“Chúng ta nói chuyện nghiêm túc, không ôm, không hôn, cậu ngồi dậy, đối diện tớ, nhanh lên”

Đàm Thư Mặc nghe nàng ra lệnh liền bật cười, cũng ngồi dậy.

Văn Tĩnh Hy mở miệng “Thư Mặc, 5 năm cậu bị giam, tớ không phải là vô dụng. Tớ ở thành phố mở một tiệm bánh, thu nhập rất khá. Sau 5 năm còn mở được thêm 1 chi nhánh. Cũng để dành được một khoảng, ở thôn Đồng La này chúng ta có thể không lo ăn lo mặc. Thậm chí có thể thuê một căn nhà to hơn sinh sống. Hiện tại tiệm bánh trong thành phố do em họ tớ, Văn Nhã phụ tớ trông coi, không tồi”

Đàm Thư Mặc hiểu rõ, Tĩnh Hy nhà cô là đang thương lượng, cô nói “Tớ hiểu, tớ chỉ là không muốn làm gánh nặng cho cậu, tớ có thể tự kiếm tiền làm trụ cột cho cái nhà này”

“Chúng ta cần phải phân chia như vậy sao? Cậu bán mạng làm việc như vậy, tớ ở nhà vui vẽ lắm à? Tớ mỗi ngày đều lo lắng, công việc của cậu quá nặng nhọc. Thậm chí so với thu nhập đàn ông trong thôn, tiền lương mỗi tháng cậu đưa cho tớ đều rất nhiều và ổn định. Lúc đầu tớ chưa hiểu, sau này tớ hiểu rồi. Điều là loại công việc ai nghe thấy cũng né tránh bảo sau tiền lương cao như vậy. Tớ mỗi tháng căn bản dùng không hết số tiền cậu đưa đâu, dì Ba Tư khen cậu giỏi kiếm tiền, tớ nghe xong một chút tự hào cũng không có”

Nghe Văn Tĩnh Hy nói một tràn, Đàm Thư Mặc ngẩn người “vì sao? Tớ muốn cho cậu sống ở đây thoải mái hơn thôi”

Văn Tĩnh Hy nhìn cô “ vì mấy đồng tiền đó mà đánh đổi sức khoẻ của người tớ yêu, không đáng. Nhà chúng ta nếu thiếu nợ thì tớ không nói, đằng này không hề nghèo khổ, mỗi khi nhìn bụi bẩn trên người cậu khi về nhà, tớ thật đau khổ”

Văn Tĩnh Hy khóc, lần này là khóc một cách nứt nở. Khiến cho Đàm Thư Mặc phải ôm cô vào lòng dỗ dành.



“Tĩnh Hy, là tớ tự ý quyết định mà không hỏi cậu, tớ sẽ nhanh chóng tìm công việc khác. Đảm bảo an toàn hơn, có được không?” - Đàm Thư Mặc nói thật, năm ngoái đoàn xe trong mùa mưa có một người bị tai nạn, hiện gãy một chân, cô biết loại công việc này gây cho Tĩnh Hy nhà cô sự sợ hãi, vậy liền bỏ, không làm nữa.

“Thư Mặc, sắp tới chúng ta mở tiệm bánh, cậu cùng tớ quản lý đi. Tớ mua một chiếc xe máy nhỏ cho cậu giao hàng. Ít ra cũng đỡ cực khổ” - Văn Tĩnh Hy nói xong, giọng điệu 10 phần làm nũng.

“Được, được, nghe cậu hết, tớ cùng cậu quản lý tiệm bánh ngọt” - Đàm Thư Mặc xoa má nàng.

Hai người ôm nhau, Đàm Thư Mặc nhìn người con gái yếu đuối trong lòng cô liền muốn hôn môi. Liền bị đẩy ra “cậu làm hai ngày liên tục rồi, hôm nay nhịn đi, còn nháo là tớ cho ra sân ngủ nhé”

Trở mặt còn nhanh như vậy ah. Đàm Thư Mặc tay sờ mũi mình ngại ngùng, cuối cùng lại thoả hiệp.

Văn Tĩnh Hy vẫn không phải cho cô ăn chay, cho cô ôm ngủ. “à, chú Triệu nói ngày mai cho cậu nghỉ một hôm đấy”

“Ừm” - Đàm Thư Mặc đáp lời

“Từ từ, đợi tớ nói xong rồi hôn” - Văn Tĩnh Hy né khỏi cái hôn.

“Được, cậu nói đi” - Đàm Thư Mặc nhìn nàng.

“Mai cùng tớ xuống chổ dì Ba Tư. Tớ đặt mua đồ dự trữ khi bão tới. Độ chừng bão liên tục trong hai tuần, tớ đặt rất nhiều” - Văn Tĩnh Hy dặn dò.

“Ừm ừm” - Đàm Thư Mặc trả lời qua loa.

Sau đó liền hôn môi, cái gì cũng không làm nhưng hôn môi thì có, Văn Tĩnh Hy đều chiều cô, mỗi tối ít nhất đều hôn nhau mấy lần mới ngủ được.

trướctiếp