Iq Cao Ra Thì Tôi Chỉ Có Hai Bàn Tay Trắng

Chương 29: 1


trướctiếp

Edit: Cú Mèo

Beta: Mai

***

Chương 27: Nghi hoặc (song canh), hình như có nội tình gì đó.

Trần Chấn Quân nhanh chóng đưa tay che khuất tầm mắt Ân Duyệt, ông ta cảm nhận được lòng bàn tay mình ướt đẫm, nhìn thấy Thích Linh đang nôn, Ngô Hảo cũng bị dọa ngất xỉu, vội vàng hét lên với Lục Thiệu Vũ: “Chúng ta không thể ở đây nữa!”

Lục Thiệu Vũ một tay bịt mũi, tay kia nâng Ngô Hảo đang hôn mê lên, bước nhanh ra cửa: “Đi!”

Mùi máu tanh nồng nặc lan tràn trong không khí, những người khác cũng nhanh chóng theo y chạy xuống tầng, mấy y tá tình cờ đứng gần cầu thang nhìn thấy bọn họ người dính đầy máu chạy ra ngoài, hoảng sợ hét lên: “Chuyện gì thế này!”

“... Tầng cao nhất có ma.” Thích Linh nhẹ nhàng nói: “Có nước không? Tôi với bạn bè tôi cần rửa sạch một chút.”

Y tá thấy sắc mặt bọn họ tái nhợt, môi tím tái, cũng không dám hỏi thêm gì nữa, đưa bọn họ vào một phòng bệnh trống, bảo bọn họ sử dụng phòng tắm bên trong, lại lấy mấy bộ quần áo bệnh nhân sạch sẽ đưa cho bọn họ.

Hai cô gái Thích Linh và Ân Duyệt cầm quần áo đi tắm trước, Ân Duyệt run tay muốn cởi quần áo dính đầy máu tươi trên người, Thích Linh nhìn cô bé một cái, thở dài: “Để chị giúp em.”

Cô bảo Ân Duyệt nhắm mắt lại, nhẹ nhàng đưa tay giúp cô cởi quần áo, lông mi Ân Duyệt khẽ run, nhịn không được khóc lên.

“Chị Thích...” Cô bé nghẹn ngào nói: “Tại sao chúng ta phải đối mặt với những điều này chứ? Chúng ta đã làm gì sai sao?”

Thích Linh không nói gì, cô mở vòi nước, cẩn thận điều chỉnh nhiệt độ rồi mới đổ lên người Ân Duyệt.

Ân Duyệt cuộn tròn cơ thể, nước mắt theo dòng nước chảy xuống, trong nhất thời cô bé không thể phân biệt được đó là nước mắt hay chỉ là nước ấm.

“Mệt mỏi quá.” Ân Duyệt lẩm bẩm nói: “Ngay cả những người như anh Tần cũng chết, chẳng lẽ người yếu đuối như em thật sự có thể sống sót để trở về thế giới thực sao?”

Ngay từ thời điểm Tần Lê Ca chết, tâm trạng Ân Duyệt rối bời và đau thương, nhưng cô bé hiểu rằng biểu cảm như vậy sẽ chỉ khiến mọi người thêm buồn bã, ngoài trừ ngày đầu tiên suy sụp tinh thần ra, những ngày còn lại, cô bé không bao giờ nhắc tới Tần Lê Ca nữa.

Nhưng thật ra cô bé đang rất buồn.

Lúc cô bé yếu đuối sẽ động viên cô bé, an ủi khi cô bé buồn, tại sao người tốt bụng và che chở cô bé như anh Tần lại chết?

Tại sao cô bé, kẻ yếu đuối lại không chết mà người chết lại là Tần Lê Ca? Giống như Lục Thiệu Vũ nói, tất cả đều do bọn họ quá yếu sao?

Ân Duyệt nhắm mắt lại, trong lòng tràn đầy cảm xúc tiêu cực, cô bé chìm sâu trong tuyệt vọng, buồn lắm mà lại không dám nói.

Một bàn tay ấm áp bỗng nhiên xoa đầu cô bé.

Thích Linh cúi đầu nhìn cô bé, đôi mắt xám của cô đặc biệt dịu dàng trong phòng tắm đầy sương mù, cô nói: “Đương nhiên có thể, em không chỉ có thể trở về, còn có thể cùng chúng tôi, cùng anh Tần của em trở về.”

Ân Duyệt ngẩn người, Thích Linh nhìn ánh mắt hơi có chút ngạc nhiên của cô bé: “Dù thế nào đi nữa thì em cũng phải tin đồng đội, dù sao chúng ta cũng cùng nhau trải qua mấy thế giới rồi.”

Cảm nhận được sự ấm áp qua hành động an ủi vỗ về của Thích Linh, Ân Duyệt nhẹ nhàng hít một hơi, trong lòng đột nhiên bình tĩnh lại: “Cảm ơn chị Thích Linh.”

Sau khi tắm xong, tâm trạng Ân Duyệt cuối cùng cũng bình phục khá nhiều, sau khi những người còn lại lần lượt tắm xong, mặt trời cũng đã lặn.



Trong phòng bệnh, mấy người bọn họ ngồi trên giường, đồng loạt im lặng, chỉ có hai người mới đến nằm cuộn tròn trên giường, ánh mắt đờ đẫn.

Bầu không khí rất ảm đạm, tiếp tục như vậy cũng không phải cách. Thích Linh nhìn bốn phía, sắc mặt Trần Chấn Quân rất đáng sợ, Ân Duyệt vừa mới khôi phục lại, Lục Thiệu Vũ vẫn không nói gì, chờ y nói chuyện không bằng để cô nói còn nhanh hơn.

Cô hắng giọng, quay người sang người mới đến, đang định nói thì bất ngờ có tiếng gõ cửa.

Hai người mới đều giật mình, Ngô Hảo vừa tỉnh lại trực tiếp ngã từ trên giường xuống đất, gã sợ hãi run rẩy co rúm người lại: “Lại là thứ gì tới... Ma, ma lại tới sao! Ma! Cứu mạng!”

Lục Thiệu Vũ đứng dậy đi về phía cửa, khẽ mở cửa ra, nhìn thấy một y tá đang đứng ngoài cửa, tay cầm một cái túi.

Y tá vẻ mặt ngọt ngào, ngượng ngùng nhìn y rồi mỉm cười: “Tôi đến đưa cơm.”

Lục Thiệu Vũ nhìn thoáng qua, thấy trong túi quả thực có mấy hộp cơm trưa, y đơn giản cảm ơn một tiếng, nhận lấy cơm rồi đóng cửa lại.

Y tá chưa nói được lời nào đã bị đóng cửa: “...”

Trần Chấn Quân nhìn y bình tĩnh đi vào, trầm mặc một lát: “... Lục Thiệu Vũ, cậu quả thực là thẳng nam.” Thật uổng phí khuôn mặt đẹp mà.

Lục Thiệu Vũ không để ý tới ông ta, y đặt mấy hộp cơm lên bàn, lấy một hộp rồi mở ra.

Những người khác cũng tới lấy hộp cơm, nhưng Ngô Hảo vẫn nằm co ro trên mặt đất, lầm bầm như người điên, Ân Duyệt nhìn gã có vẻ không ổn, cô bé đi qua, vỗ nhẹ vai gã: “Chú, chú không ăn cơm sao?”

Ngô Hảo ngừng nói, ngơ ngác nhìn cô bé, sau đó cúi đầu tiếp tục lẩm bẩm.

Thích Linh mở đũa, không quay đầu nói: “Nếu ông ta không muốn ăn thì cứ mặc kệ ông ta đi, Ân Duyệt, lại đây ngồi ăn.”

Ân Duyệt do dự một chút, cầm hộp cơm đặt bên cạnh Ngô Hảo, sau đó ngoan ngoãn ngồi bên cạnh Thích Linh.

Bữa trưa hôm nay tình cờ có thịt kho tàu, Trần Chấn Quân vốn rất thích món này, nhưng bây giờ nhìn thấy lại không có cảm giác thèm ăn, ngược lại có chút buồn nôn.

Trong đầu ông ta vẫn còn hiện lên cảnh tượng trước đó, Trần Chấn Quân dùng sức nuốt nước bọt để đè nén cảm giác muốn ói, quay đầu nhìn những người khác.

Ân Duyệt và Thích Linh cũng giống ông ta, không chạm vào thịt, Hoàng Trí Quang miễn cưỡng ăn, nhưng Lục Thiệu Vũ vẫn như thường lệ, vẻ mặt tự nhiên nhét miếng thịt vào miệng.

Ánh mắt của Trần Chấn Quân quá mạnh mẽ, Lục Thiệu Vũ quay đầu nhìn về phía ông ta, thấy những người khác đều có vẻ không chịu nổi, y trực tiếp hỏi: “Mấy người nghĩ sao về lời nói trước đó của nữ quỷ?”

Thích Linh đặt đũa xuống nói: “Theo lời nữ quỷ nói thì cô ta vô cùng căm hận người trong bệnh viện, chuyện ma quái này có lẽ không đơn giản như vậy.”

Ân Duyệt cũng nói: “Em cũng thấy vậy, không phải nữ quỷ nhắc đến 'Tại sao lại lấy đi đôi mắt của tôi' hay sao? Đó có phải là buôn bán nội tạng không?”

Hoàng Trí Quang lặng lẽ nghe bọn họ thảo luận, đột nhiên nói thêm: “Đúng là có một số con quỷ bị mất bộ phận cơ thể.”

Những lời này của cậu ta trực tiếp thu hút sự chú ý của mọi người, Hoàng Trí Quang bị ánh mắt của mọi người nhìn chằm chằm, cậu ta vô thức rụt vai, cúi đầu nói: “Trước khi nữ quỷ kia đi vào, hai mắt đã biến mất, bên cạnh cô ta có một nam quỷ bị vỡ bụng, hình như thiếu một quả thận, phía sau có một đứa trẻ...”

Ân Duyệt sợ tới mức bịt tai lại.

Hoàng Trí Quang liếc nhìn cô bé một cái: “... Phía sau hắn có một đứa trẻ, răng đã mất hết rồi.”

Những người khác im lặng nhìn nhau, Lục Thiệu Vũ ném hộp cơm rỗng vào thùng rác, đứng dậy: “Đi hỏi là biết thôi, không muốn ăn thì đi chung đi.”



Mọi người đi theo y, trước khi xuất phát, Ân Duyệt nhìn thấy Ngô Hảo vẫn ngồi xổm tại chỗ, do dự một chút, quay đầu nói: “Chú, chú không đi cùng sao?”

“Tôi không, không đi...” Ngô Hảo toàn thân run rẩy, dùng sức lắc đầu: “Tôi không ra ngoài đâu! Bên ngoài có, có quỷ... Mấy người tự đi đi!”

Ân Duyệt sợ gã gặp nguy hiểm, đã cố gắng thuyết phục, nhưng Ngô Hảo vẫn không chịu đi nên cô bé đành phải bỏ cuộc.

Trước khi trời tối hẳn, Lục Thiệu Vũ định đưa họ đi xem hết một vòng bệnh viện, không ngờ mới đi được vài bước y suýt đụng phải y tá đang phát đồ ăn.

Lục Thiệu Vũ phản ứng rất nhanh, lập tức dừng lại, không có va chạm với y tá, nhưng y tá không biết là do trượt chân hay không chú ý, đã va vào cánh tay y.

Lục Thiệu Vũ nhanh chóng né sang một bên, y tá mất thăng bằng, ngã thẳng xuống sàn nhà phía trước, phát ra âm thanh va chạm rất lớn.

“...” Thích Linh nhìn cô y tá thảm hại ngã trên mặt đất, suýt chút nữa không nhịn được cười.

Y tá đợi một lúc lâu mà không có ai đến đỡ, đành phải tự mình đứng dậy, tức giận trừng mắt nhìn Lục Thiệu Vũ: “Anh sao vậy! Sao anh không giúp tôi!”

Lục Thiệu Vũ kỳ quái nhìn cô: “Không phải cô tự mình lao về phía trước sao?”

Những người khác đều sửng sốt một chút, mặt y tá đỏ bừng, cô lập tức nói: “Tôi, tôi không có! Mấy người bị mù à? Là tôi vô tình bị ngã!”

Lục Thiệu Vũ mới tận mắt nhìn thấy cô biểu diễn té xuống đất, nhưng nếu cô gái này kiên trì, y cũng lười tiếp tục vạch trần cô, xoay người muốn rời đi.

Thích Linh bỗng nhiên nói: “Chờ một chút.”

Lục Thiệu Vũ dừng bước, nghi ngờ nhìn cô.

Thích Linh ra hiệu cho y tá rồi chỉ vào chính mình, Lục Thiệu Vũ không hiểu cô đang nói gì, cuối cùng Thích Linh sụp đổ, bất đắc dĩ liếc mắt: “Không phải anh muốn đi xung quanh bệnh viện sao? Sao không để cô y tá này đưa chúng ta đi?”

Lục Thiệu Vũ nhìn cô ý tá một cái, ánh mắt của cô sáng lên, nhìn thẳng vào anh, chỉ thiếu điều trực tiếp gật đầu.

Nếu ta tá đã nguyện ý như vậy, Lục Thiệu Vũ cũng không từ chối: “Được.”

Y tá lập tức nở nụ cười sáng lạn, không để ý đến chuyện nhỏ vừa rồi, vui vẻ đi về phía trước dẫn đường.

“Nơi chúng ta đang ở hiện tại là khu nội trú.” Y tá nói: “Tòa nhà này tổng cộng có chín tầng, tầng này là tầng tám, phòng bệnh ở đây dành cho một số bệnh nhân nguy kịch.”

Cô vừa nói xong, đúng lúc hai y tá vội vàng đẩy giường bệnh tới, trên giường là một ông già tóc bạc trắng, miệng mũi ông ta cắm ống khí quản, lồng ngực lên xuống rất nhẹ, các ngón tay cũng yếu ớt co giật.

Bệnh nhân ở trong bệnh viện thì không có gì là lạ, những người khác đều không đặc biệt chú ý, đột nhiên Hoàng Trí Quang kêu lên: “A!”

“Sao, sao vậy?” Ân Duyệt trợn tròn mắt, vội vàng quay đầu nhìn về phía ông già.

Một y tá mở cửa, chuẩn bị đẩy ông già vào phòng bệnh, thấy mọi người đều nhìn về phía này, cô do dự một chút: “Sao vậy?”

Lục Thiệu Vũ nhìn Hoàng Trí Quang, từ trong mắt cậu ta có thể nhìn thấy mấy con quỷ nhỏ đang đè lên người ông già, y hơi nheo mắt nói: “Không sao đâu.”

Y tá nghi ngờ liếc nhìn bọn họ, lại nhìn sau lưng bọn họ, vẫn không phát hiện ra điều gì bất thường mới đẩy giường bệnh vào trong phòng bệnh.

Y tá dẫn bọn họ làm quen với môi trường trong bệnh viện một lúc lâu mới chợt nhận ra: “A! Tôi quên giới thiệu bản thân với mọi người! Tôi tên là La Nhã, có thể gọi tôi là Tiểu Nhã.”

trướctiếp