Iq Cao Ra Thì Tôi Chỉ Có Hai Bàn Tay Trắng

Chương 23


trướctiếp

Edit: Thúy

Beta: Vy

***

Chương 23: Trở lại nhiệm vụ, nhiệm vụ sơ bộ đã hoàn thành.

Khi Tần Lê Ca hai mươi tuổi, hắn thành công nổi tiếng khắp thế giới. Khắp đường phố lẫn ngõ hẻm đều dán đầy áp phích của hắn. Mỗi bộ phim của hắn đều là bộ này nổi tiếng hơn bộ trước, lượng người hâm mộ đã đạt đến một con số đáng sợ.

Nhưng dần dần hắn lại cảm thấy chán.

Hắn nghĩ, mọi việc gần như đã xong, hắn quá mệt mỏi rồi, đã đến lúc kết thúc cuộc sống lặp đi lặp lại nhạt nhẽo này.

Nhưng ngay vào lúc này, người đó trở lại.

Tần Lê Ca tựa vào cửa, mỉm cười nhìn người đang đi tới trước mặt.

Lục Thiệu Vũ.

Tần Lê Ca cất điện thoại, tiến lên vài bước nhìn y, cười nói: “Không tệ nha, cao hơn trước rồi, còn có cả cơ bắp nữa này.”

Mặt Lục Thiệu Vũ không biểu cảm nhìn hắn, y cao hơn Tần Lê Ca khoảng một nắm tay, tầm mắt lúc này của y hơi nghiêng xuống, ánh mắt khá bình tĩnh như không để ý chút gì, lại dường như ẩn chứa thứ cảm xúc càng dữ dội hơn, nhưng lại cố gắng nhịn xuống.

Khoảng cách giữa hai người gần đến mức Tần Lê Ca thậm chí có thể nhìn thấy lồng ngực của Lục Thiệu Vũ phập phồng kịch liệt, nhưng mặt của y thì vẫn đơ giống như khi còn nhỏ vậy.

Trên thế giới này cũng chỉ có Lục Thiệu Vũ là vẫn như trước đây, không bao giờ thay đổi.

Cũng chỉ có y vẫn ở đây chờ đợi hắn.

Tần Lê Ca ngẩn người một lát, đột nhiên cảm thấy trên mặt đau nhức dữ dội, là Lục Thiệu Vũ đã đấm hắn một cái.

Hắn không kịp đề phòng, bị sức mạnh đã qua huấn luyện lại không hề nương tay của tên này bất ngờ đánh cho lùi lại vài bước, trực tiếp đụng vào cửa nhà mình.

“Hự...” Tần Lê Ca lau máu trên miệng, cười khổ: “Ai ui, đau quá đi...”

Lời còn chưa dứt, giây tiếp theo đã bị người nọ ôm chặt lấy.

Tần Lê Ca sửng sốt một lúc, sau đó do dự đưa tay ra vỗ nhẹ vào lưng Lục Thiệu Vũ.

“Được rồi được rồi.” Tần Lê Ca vỗ nhẹ lưng y: “Không phải em đã về rồi sao? Bao nhiêu tuổi đầu rồi mà còn mít ướt thế?”

Lục Thiệu Vũ ôm chặt hắn, lạnh lùng nói: “Anh không khóc.”

Tần Lê Ca gần như bật cười thành tiếng. Hắn lắc đầu, vừa định nói chuyện thì âm thanh nhắc nhở của hệ thống đã lâu không xuất hiện vang lên.

Hệ thống: “Kiểm tra tiến độ nhiệm vụ... Kiểm tra hoàn tất, tiến độ hoàn thành là 60%.”

Hệ thống: “Đang phát nhiệm vụ cuối cùng, kiểm tra nhiệm vụ... kiểm tra hoàn tất.”

Hệ thống: “Nhiệm vụ cuối cùng: Giết chết Lục Thiệu Vũ, thời gian còn lại: Năm phút.”

Tần Lê Ca sửng sốt một lúc, sau đó nhìn xuống đồng hồ đeo tay của mình, năm chữ “Giết chết Lục Thiệu Vũ” lặng lẽ lóe lên trên đồng hồ, nhắc nhở hắn những gì vừa nghe thấy không phải là ảo giác.

Lục Thiệu Vũ quay lưng về phía hắn nên không thấy được biểu cảm của hắn, thấp giọng hỏi: “... Mấy năm nay em đi đâu? Anh đã đi tìm em ở rất nhiều nơi, nhưng đều không tìm thấy. “

Tần Lê Ca dần thu lại nụ cười, đẩy Lục Thiệu Vũ ra: “Cũng không đi đâu cả, chỉ là tâm trạng không tốt nên mới ra nước ngoài thư giãn thôi.”

Lục Thiệu Vũ nhìn vào đôi mắt xanh đậm của hắn, hơi nheo mắt lại: “...”

Lúc nhỏ khi Lục Thiệu Vũ tức giận, y luôn nhìn hắn như vậy. Đối diện với ánh mắt này, hắn luôn phải chọn cách thỏa hiệp, nhưng lần này hắn thật sự không thể nói cho y biết.



Tần Lê Ca mỉm cười xòe tay ra. Lục Thiệu Vũ nhìn chằm chằm hắn hồi lâu, không ngờ y lại không tiếp tục truy hỏi: “... Quên đi, cậu không muốn nói thì đừng nói.”

Tần Lê Ca không trả lời, hắn nhìn khuôn mặt nảy nở của y, nghĩ đến Lục Thiệu Vũ đã cùng hắn trải qua cả quãng đường từ nhỏ đến lúc học đại học.

Mặc dù cái tên Lục Thiệu Vũ kia cũng lạnh lùng với mặt liệt, nhưng so với Lục Thiệu Vũ hiện tại dường như có hơi người hơn một chút.

Thì ra, sự rời đi của hắn lại khiến Lục Thiệu Vũ chịu tổn thương lớn như vậy sao?

Nhưng bây giờ, hình như hắn lại phải tổn thương Lục Thiệu Vũ thêm lần nữa rồi.

Thấy thời gian còn lại trên đồng hồ dần giảm xuống, Tần Lê Ca cười khổ, lại duỗi tay ôm lấy Lục Thiệu Vũ.

Lục Thiệu Vũ sửng sốt một chút, cẩn thận đặt tay lên vai hắn: “Sao vậy? Muốn nói gì với anh à? Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì...”

Lời cuối cùng đột nhiên im bặt, kèm theo đó là cảm giác đau nhói ở tim.

Máu của Lục Thiệu Vũ chảy dọc theo con dao, nhỏ giọt lên tay hắn. Tay Tần Lê Ca khẽ run lên, nửa quỳ đỡ lấy Lục Thiệu Vũ đang dần ngã xuống đất.

Lục Thiệu Vũ có chút không thể tin nhìn hắn, đây là lần đầu tiên hắn nhìn thấy biểu cảm này trên mặt Lục Thiếu Vũ, vừa tuyệt vọng lại vừa buồn bã như vậy.

Tần Lê Ca chậm rãi rút dao ra, máu chảy khắp sàn, hô hấp của Lục Thiệu Vũ dần yếu đi, nhưng y vẫn cố chấp nhìn hắn.

Trong mắt y không có chút trách móc nào, dường như chỉ là đơn giản muốn biết... Tại sao em lại giết anh?

Đúng là đồ ngốc.

Tần Lê Ca cười lớn, hắn đưa tay ôm lấy khuôn mặt của Lục Thiệu Vũ, nhìn vào đôi mắt màu đen của y ở khoảng cách gần.

Hắn nói: “Đừng buồn, lát nữa em sẽ đến tìm anh, được không?”

Lục Thiệu Vũ đưa tay nắm chặt quần áo của hắn, miệng hết đóng lại mở, Tần Lê Ca dựa lại gần một chút, nghe thấy tiếng thở yếu ớt của y: “Không, được...”

Đồng tử Tần Lê Ca co rụt lại, hắn không dám tin mà nhìn Lục Thiệu Vũ, y cố nhịn cơn đau đớn, cả người đè trước ngực hắn, lặp đi lặp lại bên tai hắn: “Em, không, được...”

Tần Lê Ca nghiến răng: “... Lục Thiệu Vũ, anh đúng là đồ ngốc! Em là đang giết anh đó!”

Lục Thiệu Vũ không thèm quan tâm, cứ lặp đi lặp lại ba chữ kia, mãi cho đến khi cơ thể y dần mất đi độ ấm, đến cả hô hấp cũng hoàn toàn biến mất.

Tần Lê Ca ôm chặt lấy thân thể y, hai tay run rẩy kịch liệt, dòng máu tươi lạnh lẽo chảy dọc theo lòng bàn tay nhỏ xuống mặt đất, âm thanh nhắc nhở của hệ thống cuối cùng cũng chậm chạp vang lên.

Hệ thống: “Nhiệm vụ sơ bộ đã hoàn thành, đang truyền tống về thế giới nhiệm vụ, năm, bốn... Một.”

Tần Lê Ca mở mắt ra, phát hiện bản thân đang đứng trong một khu rừng.

Hiện tại là hoàng hôn, tia sáng vàng nhàn nhạt rơi giữa những kẽ lá, chiếu sáng toàn bộ con đường xung quanh.

Đứng cạnh hắn còn có ba người gồm Trần Chấn Quân, Thích Linh và Ân Duyệt, tất cả đều nghiêm túc nhìn về phía hắn.

Nhìn thấy người xuất hiện là hắn, bọn họ rõ ràng đều thở phào nhẹ nhõm, hai mắt Ân Duyệt đỏ lên, suýt chút nữa đã khóc: “Anh Tần, may là anh không sao!”

Tần Lê Ca chậm rãi quan sát xung quanh rồi cau mày: “... Diệp Tĩnh Nhã đâu?”

Ân Duyệt nghẹn ngào không nói nên lời, Trần Chấn Quân trầm giọng nói: “Cô ấy và Lý Vĩ vẫn chưa trở lại.”

Tần Lê Ca im lặng một lúc, sau đó cúi đầu nhìn đồng hồ, dòng chữ trên đó lại có thay đổi. Hắn chậm rãi đọc mục tiêu nhiệm vụ: “Tìm được chìa khóa, mở ra cánh cổng truyền tống.”

“Tấm chắn bảo vệ còn chưa mở, chúng ta không thể ra ngoài, hoàn toàn không có chút manh mối nào.”

Tần Lê Ca ngẩng đầu nhìn thoáng qua, trong nháy mắt sau khi Thích Linh vừa nói xong, tấm chắn bảo vệ đột nhiên biến mất.

Ân Duyệt kinh ngạc nói: “Sao đột nhiên nó lại biến mất?”

“Bởi vì nhiệm vụ của những người khác đều đã thất bại.” Tần Lê Ca nói: “Những người nên trở về đều đã trở về rồi.”



Trần Chấn Quân nắm chặt tay, hít một hơi thật sâu rồi cố gắng vực dậy tinh thần: “... Vậy chúng ta đi tìm chìa khóa thôi. Dù thế nào đi nữa chúng ta cũng phải tiếp tục làm nhiệm vụ.”

Bốn người cảnh giác rút vũ khí ra, dựa theo ánh mặt trời yếu ớt mà bước về phía trước.

Dọc đường đi yên tĩnh đến không ngờ, không có chuyện gì xảy ra cả, Ân Duyệt cảnh giác nhìn xung quanh, thấp giọng hỏi: “Khu rừng lớn như vậy, chúng ta nên đi tìm chìa khóa ở đâu đây?”

“Sẽ có manh mối thôi.” Tần Lê Ca vẫn bình tĩnh như cũ, hắn thong thả đi về phía trước: “Cứ đi là được.”

Ân Duyệt đành phải im lặng, tiếp tục thận trọng bước về phía trước.

Họ cứ đi như vậy, mặt trời dần lặn xuống, ánh sáng ngày càng yếu hơn. Thích Linh cau mày: “Nếu cứ tiếp tục như vậy thì e là chúng ta sẽ phải chiến đấu trong bóng tối mất.”

Tần Lê Ca đột nhiên dừng lại, nói: “Đến rồi.”

Gần như vừa dứt lời, một áp lực cực lớn đột nhiên bao trùm lấy bọn họ, sắc mặt Ân Duyệt tái nhợt duỗi tay ra, tấm khiên bảo vệ màu vàng nhanh chóng vây quanh tất cả.

Trần Chấn Quân thở phào nhẹ nhõm, kinh ngạc nhìn ra ngoài: “Là thứ gì? Sao lại có cảm giác đáng sợ như vậy?”

Một bóng người dần đi đến gần họ, lúc này họ mới có thể thấy rõ, hình như đó là một người phụ nữ.

Sao một người phụ nữ bình thường lại có thể đột nhiên xuất hiện ở một nơi như vậy?

Tần Lê Ca cầm súng, một tia sức mạnh tâm trí vọt ra khỏi tấm chắn bảo vệ đánh thẳng về phía người phụ nữ.

Người phụ nữ đó dường như như cảm giác được cái gì, sắc mặt biến đổi, cô ta duỗi tay ra, quanh người lập tức xuất hiện một luồng ánh sáng đen, mạnh mẽ chặn lại công kích của Tần Lê Ca.

Cô ta vẫn không dừng bước mà đi thẳng đến tấm chắn bảo vệ của Ân Duyệt. Ánh sáng đen tỏa ra từ đầu ngón tay của cô ta đột nhiên hấp thụ toàn bộ sức mạnh ánh sáng của tấm khiên bảo vệ.

Nhận thấy tình huống có gì đó không ổn, Trần Chấn Quân lập tức rút búa ra vung về phía người phụ nữ. Người phụ nữ liếc nhìn ông ta rồi nghiêng người né tránh, sau đó giơ chân đạp Trần Chấn Quân bay ra ngoài.

Thích Linh cầm súng nhắm chính xác vào các điểm quan trọng trên cơ thể người phụ nữ, nhưng người phụ nữ này lại giống như một con rắn, lần nào cũng có thể né được một cách chính xác, không cách nào bắn trúng cô ta.

Tần Lê Ca thừa dịp đồng đội đang dây dưa với người phụ nữ, tiếp tục dùng sức mạnh tâm trí đánh vào đầu cô ta, lần này hình như có tác dụng, người phụ nữ che đầu, sau đó đau đớn ngửa cổ lên thét chói tai: “Aaa!”

Tiếng hét của cô ta rất bén nhọn, không giống như âm thanh mà con người có thể tạo ra. Ân Duyệt khó chịu bịt tai, đầu óc trống rỗng: “A, khó chịu quá đi...”

Từ trong khu rừng rậm phía xa mơ hồ truyền đến tiếng đáp lại, Tần Lê Ca cau mày, vội nói: “Mau giết cô ta!”

Thích Linh lập tức giơ tay lên, một luồng sáng vàng nhạt trùm lấy Trần Chấn Quân, tốc độ của ông ta tăng lên đáng kể, lập tức lao về phía trước từ bên cạnh.

Cái chùy đánh mạnh vào cơ thể của người phụ nữ, cô ta thét lên một tiếng chói tai rồi ngã xuống đất. Trong nháy mắt khi cô ta ngã xuống đó, Trần Chấn Quân lại cẩn thận tấn công thêm vài lần, cho đến khi người phụ nữ không cử động nữa mới dần dần ngừng tấn công.

Cái chùy lại biến thành một sợi dây chuyền đeo trên cổ ông ta, mà thi thể người phụ nữ lại biến thành một làn sương đen, biến mất trong không khí.

Tần Lê Ca tiến lên vài bước nhặt tờ giấy rơi từ người phụ nữ xuống.

Trên giấy vẽ một bản đồ đơn giản, phía cuối là hình vẽ một cánh cửa và một hình chìa khóa ở ngã ba, rõ ràng như sợ họ không thể hiểu được vậy.

Trần Chấn Quân bị nhiệm vụ của thế giới dọa sợ đột nhiên nhận được nhắc nhở rõ ràng như vậy, thụ sủng nhược kinh* hỏi: “Bản đồ này... Không phải là giả đó chứ?”

(*) Thụ sủng nhược kinh: được cưng mà lo sợ.

Ân Duyệt tò mò thò đầu qua, còn chưa kịp nhìn rõ bản đồ thì đã cảm thấy mặt đất rung chuyển dữ dội, khiến cô bé suýt nữa ngã xuống đất: “Sao, sao vậy! Động đất à?”

Tần Lê Ca nghiêng tai lắng nghe, chỉ nghe thấy những tiếng bước chân hỗn loạn chạy về phía họ, sắc mặt hắn biến đổi, ném thẳng bản đồ vào nhẫn không gian rồi hét lên: “Tạm thời đừng làm gì hết, mau đi thôi!”

***

Tác giả có lời muốn nói:

Hãy hứa với em, dù cho tiếp theo có chuyện gì xảy ra đi chăng nữa, thì anh vẫn sẽ mãi yêu em... (Tội lỗi)

trướctiếp