Hạ được Tô Gia Ngôn xuống giường, Thời Dĩ An bắt đầu lột đồ của cậu.
Phần thân trên còn dễ, dù sao lần đầu tiên gặp nhau cô đã nhìn thấy hết
rồi, chẳng có gì phải xấu hổ thêm. Nghĩ là làm, Thời Dĩ An vất vả lôi
lôi kéo kéo, cuối cùng cũng lột được áo phông của Tô Gia Ngôn ra.
Thiếu niên nằm trên giường, tóc còn hơi ướt, do bị ốm nên hơi thở dồn dập,
gấp gáp, vẻ mặt ửng đỏ, tạo thành một bức tranh “mỹ nam ốm yếu” vô cùng
quyến rũ. Thời Dĩ An hít một hơi, bắt đầu dùng khăn ấm chà chà lau lau
từ vai sang cổ, xuống ngực, rồi xuống bụng, eo, hai nách Tô Gia Ngôn.
Lau xong xuôi, cô nhìn xuống cạp quần đối phương. Phần gay go nhất đang
sờ sờ trước mắt.
Giới tính và thân phận của cô hình như không phù hợp để cởi quần đối phương nhỉ?
Nhưng… đành liều thôi.
Thời Dĩ An quyết định làm liều, cô lấy một chiếc khăn tắm khác phủ ngang
hông Tô Gia Ngôn, che đi phần cần che, sau đó luồn tay vào trong, hai
tay luồn vào cạp quần ở hai bên hông, mò mẫm sờ thấy cả cạp quần trong,
từ từ kéo xuống. Kết quả, vì đối phương đang nằm ngửa, phần mông bị kẹt
lại, hơi khó kéo, cô buộc phải dùng lực kéo.
Kéo mạnh một cái, khăn tắm cũng bị xê dịch theo…
Thời Dĩ An vội vàng quay mặt đi, mò mầm tìm mép khăn tắm kéo lên vị trí cũ, sau đó… cô sờ được một thứ cứng rắn nóng bỏng.
Mặt Thời Dĩ An lập tức đỏ lựng.
Thần linh ơi, cô… cô… cô vừa sờ phải thứ đó rồi.
Đối phương còn phối hợp rất tốt, khẽ “ưm” một tiếng.
Thời Dĩ An lập tức co rụt tay lại, xúc cảm ban nãy vẫn còn đọng lại dư vị,
đột nhiên cô cảm thấy đôi tay của mình không còn trong trắng nữa, thế là mặt méo xệch.
Đấu tranh tư tưởng mất một lúc, ngầm thôi miên
mình là y tá, Thời Dĩ An mới có thể tiếp tục công việc. Cô lột xong quần bèn cẩn thận đắp chăn cho Tô Gia Ngôn, còn mình thì ôm quần áo ướt của
cậu nhóc tống cả vào máy giặt.
Lúc cô quay lại kiểm tra, thuốc hạ sốt đã có tác dụng, Tô Gia Ngôn hơi thở đều đều, có vẻ đã chìm sâu vào
giấc ngủ. Thời Dĩ An yên tâm khép cửa lại, quay ra phòng khách, bắt đầu
bữa ăn tối của mình, vừa ăn cô còn đặc biệt tìm kiếm thông tin về phản
ứng cơ thể và nguyên lý hoạt động của hormone nam giới.
Sáng sớm
hôm sau, Thời Dĩ An dậy từ rất sớm, cô lên ứng dụng Chuột Túi đặt một
đống nguyên liệu về nấu cháo, sau đó bận rộn chuẩn bị đồ y như trong
video chỉ dạy. Tô Gia Ngôn ở ngoài không có người nhà chăm sóc, trước đó lại cứu cô khỏi quán bar, về tình về lý một bát cháo không đáng là bao.
Từ nhỏ đến lớn Thời Dĩ An không ăn cơm mẹ nấu thì ăn cơm bố nấu, lên đại
học ăn cơm Trần Tĩnh Di nấu hoặc cùng lắm gọi đồ ăn ngoài, thế nên
chuyện bếp núc cô không hề giỏi, chỉ vào bếp nấu một bát cháo thịt đơn
giản cho người ốm mà nguyên cái bếp đã trở thành bãi chiến trường.
Chuẩn bị xong đồ thì cho vào nồi nấu chậm, chọn chế độ và hẹn giờ là xong.
Một tiếng rưỡi sau cháo đã chín. Thời Dĩ An nóng lòng chạy lại nếm thử, hương vị không tuyệt hảo nhưng cũng ăn được.
Bất chợt, Thời Dĩ An thấy bả vai bị đè nặng xuống, cô nghiêng người nhìn,
phát hiện Tô Gia Ngôn đã ở sau lưng từ bao giờ, hai tay cậu chống vào
bàn bếp, hoàn toàn nhốt giam cô trong lòng, cằm tì vào bả vai cô, giọng
còn hơi ngái ngủ:
“Chị, chị nấu gì cho em vậy?”
Thời Dĩ An cứng đờ người, sau đó cô cúi người luồn qua nách Tô Gia Ngôn, lùi ra
xa, giữ một khoảng cách nhất định mà đánh giá. Tóc còn hơi ướt nhưng
bồng bềnh, trên người còn phảng phất mùi sữa dừa, xem ra là vừa tắm
xong, còn dùng sữa tắm của cô!
Trạng thái tinh thần cũng khá tốt, xem ra đã hết sốt.
“Em tỉnh khi nào thế?” Thời Dĩ An chuyển chủ đề.
Tô Gia Ngôn dùng thìa nếm thử một miếng cháo, liếm môi sau đó quay ra nhìn Thời Dĩ An: “Được một lúc rồi ạ.”
Một lúc tính từ lúc cô loảng xoảng nồi niêu xoong chảo ngoài này.
“Ồ.”
“Chị, tối qua chị cởi đồ cho em sao?”
Thời Dĩ An mếu máo nghĩ trong đầu: Đây… đây… đây… Đây là câu hỏi gì vậy? Sao lại hỏi trực tiếp thế? Biết là được rồi, sao phải hỏi?
Thực ra
Tô Gia Ngôn không phải sáng nay mới tỉnh, từ đêm qua cậu đã tỉnh lại
rồi. Nửa đêm sau khi hạ sốt, mồ hôi túa ra khiến cơ thể rất dính, đánh
thức Tô Gia Ngôn từ trong giấc ngủ dậy. Lúc lật chăn ra định đi tắm, cậu mới phát hiện trên người mình chỉ có mỗi một chiếc khăn tắm che chắn,
mà cả đêm cọ quậy, khăn đã bị đạp xuống đầu gối từ lâu.
Thấy Thời Dĩ An không nói gì, Tô Gia Ngôn lại nói: “Lúc em tỉnh dậy người hơi
nhiều mồ hôi, mà chị lại ngủ say quá em không nỡ gọi, đã tự ý dùng sữa
tắm của chị. Ngoài sữa tắm ra em cũng chỉ dùng cái khăn chị đắp cho em
thôi, không đụng vào thứ gì cả.”
“Ờ.” Thời Dĩ An đáp ỡm ờ, tay bắt đầu bận rộn tìm bát tìm đũa, bày ra bàn ăn.
“Thế nên… đồ là chị cởi sao?” Ánh mắt Tô Gia Ngôn nóng rực nhìn theo bóng lưng Thời Dĩ An, cố nén cười.