Bạn Học Của Em Trai Là Sói

Chương 18: Chị là của tôi!


trướctiếp

Tô Gia Ngôn nhíu mày, không buồn nói thêm, chỉ rút trong túi ra một chiếc vape, ngậm vào hút một hơi, nhả ra một làn khói. Trông Tô Gia Ngôn như vậy lại càng khó gần, càng đáng sợ, bởi thế ba người trong phòng đều ngầm mặc nhận Tô Gia Ngôn là đại ca, thấy Vương Tinh Húc khởi xướng gọi anh, hai người còn lại cũng gọi theo.

“À, đúng rồi anh Ngôn, ban nãy ai đưa anh đến thế?” Câu này là một người khác trong nhóm - Từ Hồng Minh - một con mọt sách chính hiệu hỏi.

“Chị tôi.” Nhắc đến Thời Dĩ An, ánh mắt của Tô Gia Ngôn vô cùng dịu dàng.

Nghe thấy hai từ ‘chị tôi’, Vương Tinh Húc mắt sáng như đèn ô tô: “Anh Ngôn, có chuyện này em muốn nhờ anh giúp lâu rồi, nhưng không dám mở miệng.”

Tô Gia Ngôn nhìn Vương Tinh Húc một cái, tỏ ý cậu ta có thể nói thẳng ra luôn bây giờ.

“Là về chị gái của anh ấy, anh có thể chia sẻ số Zalo của chị ấy cho em không?” Lúc nói câu này, vẻ mặt Vương Tinh Húc vô cùng ngại ngùng, hai tay xoa xoa vào nhau trông rất nhún nhường, xu nịnh.

“Để làm gì?”

“Em muốn theo đuổi chị ấy!” Vương Tinh Húc không kìm nén được sự phấn khích trong lòng, đứng bật dậy, tay vo tròn nắm đấm, giơ lên cao như siêu nhân tạo tư thế sẵn sàng.

Ai ngờ, chỉ nghe thấy Tô Gia Ngôn cười nhạt một tiếng, cậu rít thêm một hơi thuốc, nhả khói ra, giọng nói âm u len lỏi trong làn khói mờ: “Cậu muốn theo đuổi chị ấy?”

Vương Tinh Húc ngây ngô: “Đúng thế, không được sao?”

“Tất nhiên là không được.” Tô Gia Ngôn hờ hững nói. Vương Tinh Húc nhìn biểu cảm chẳng rõ ràng của đối phương, cảm thấy khó hiểu. Tuy trước đó hai người có chút xích mích nhỏ hôm nhập học, nhưng sau nhiều ngày ở chung đã gỡ giải rồi mà. Đám con trai không ghi thù như con gái, vừa mới đánh nhau cũng có thể quay đầu xưng anh gọi em. Thái độ này của Tô Gia Ngôn là sao?

“Tại sao?”

“Bởi vì…” Tô Gia Ngôn đặt chiếc vape xuống bàn, cúi người xuống, ghé sát tai Vương Tinh Húc, gằn giọng, nhả từng chữ một: “Chị-là-của-tôi!”



“Hả?” Vẻ mặt của Vương Tinh Húc cứ phải gọi là đi từ sững sờ sang bàng hoàng: “Hai… hai người không phải chị… chị em sao?” Không lẽ loạn luân? Tô Gia Ngôn là tên biến thái?

Vẻ mặt của Từ Hồng Minh và Đặng Vy bên cạnh cũng không kém là bao. Thế nhưng Tô Gia Ngôn lại nhếch môi cười, hoàn toàn không cảm thấy ái ngại khi nói ra.

Đặng Vy là người đầu tiên phản ứng lại: “Không phải chị ruột?”

Tô Gia Ngôn gật đầu.

Quần chúng hóng chuyện thở phào một hơi.

Vương Tinh Húc nốc một chén rượu cay xè, thở dài: "Chẳng trách, chẳng trách ngày đầu gặp nhau anh đã nhìn em như kẻ thù. Anh Ngôn, hoá ra anh đã thấy em bắt chuyện với chị anh... à chị dâu. Em xin lỗi nhé!"

Chẳng trách ngày đầu gặp nhau Tô Gia Ngôn đã như muốn ăn tươi nuốt sống cậu. Hoá ra vì cậu dám nhòm ngó đến người phụ nữ của đại ca. Thế thì tuyệt đối không được để vị đại ca này biết mấy lần xem phim con heo, cậu đã nghĩ đến chị gái xinh đẹp kia.

"Sau này..." Suy nghĩ của Vương Tinh Húc bị cắt ngang: "... bớt mấy cái suy nghĩ không sạch sẽ trong đầu cậu lại. Nếu để tôi biết cậu có ý đồ dù chỉ là tưởng tượng với chị ấy, tôi sẽ vặt đầu cậu xuống làm bóng đá!"

Nụ cười trên mặt Vương Tinh Húc cứng đờ, sau lưng toát một tầng mồ hôi, miệng liên tục chối: "Đâu dám, đâu dám!"

...****************...

Đúng giờ hẹn, Thời Dĩ An đến nhà hàng trong địa chỉ. Cô quyết định mặc một chiếc váy hoa nhí màu hồng, còn trang điểm thật nhẹ, tóc dùng kẹp hoa sứ kẹp một nửa phía sau đầu, một nửa buông xõa, trông có vẻ dịu dàng, giống kiểu thục nữ truyền thống. Khi đến nơi, cô bấm vào dãy số điện thoại trong phần tin nhắn của mẹ cô.

Và điều kì lạ đã xảy ra.



Số điện thoại không phải số lạ, mà hiển thị tên được lưu trong danh bạ, cái tên này làm cô hết hồn - Sếp Trình nhỏ.

Sếp Trình nhỏ thực chất là đại thiếu gia nhà họ Trình, người thừa kế vị trí sếp tổng ở công ty cô. Tuy trước mắt anh vẫn chưa đến nhậm chức, nhưng ít nhiều vẫn thỉnh thoảng xuất hiện trong cuộc họp từ xa của công ty, dưới tư cách là cố vấn, cô cũng thỉnh thoảng phải họp từ xa với anh, cho nên đã lưu số để tiện tìm khi cần.

Bên kia rất nhanh đã có người bắt máy, Thời Dĩ An không kịp bấm nút hủy, chỉ đành rầu rĩ áp lên tai:

“A lô!” Một giọng nam từ tính vang lên, vô cùng dịu dàng và điềm đạm.

“Sếp Trình, em… em bấm nhầm số thôi ạ.”

“Không nhầm đâu, em nhìn lên tầng đi.”

Thời Dĩ An theo bản năng ngẩng đầu lên, nhìn thấy Trình thiếu gia đang ngồi ở bàn ăn trên tầng 2, thông qua lan can kính, nhìn thẳng vào mắt cô.

“Ồ, vâng… sếp chờ em một chút.” Thời Dĩ An gật đầu máy móc, sau đó vội vàng cầm túi đi lên tầng hai.

Càng đi đến gần, Thời Dĩ An càng nhìn rõ đối phương. Trình Nhất mặc vest, hai chân vắt chéo, đường nét trên khuôn mặt góc cạnh, trông nghiêm nghị, trầm ổn. Màu da là màu lúa mạch rắn rỏi, chứ không phải trắng nõn như cún con Tô Gia Ngôn.

Ờ... cô phải thừa nhận, khí chất toát lên từ người đại boss khiến người ta không dám ngó lơ, càng không dám nhìn thẳng. Thế mà giờ lại thành đối tượng xem mắt của cô?

SOS.

Chiêu-minh-a! (Cứu mạng với!)

 

trướctiếp