Chiến Lược Tấn Công Đơn Độc Tại Dị Giới

Chương 46: Dù Xác Suất Dưới 1%, Tôi Vẫn Sẽ Không Chết Dù Cho Có Lặp Lại Một...


trướctiếp

Ngày 24 - Buổi Tối, Hang Động

Những đòn trao đổi không ngừng, những đòn tấn công dồn dập không ngừng.

Thiên tài tồn tại. Bất kể tính cách hay kiểu nhân vật của hắn là như thế nào, về mặt khả năng, hắn đều là một thiên tài. Nỗ lực và kinh nghiệm cũng không thành vấn đề, đơn giản là thiên tài thôi.

Yamada-kun đây là một thiên tài toán học. Nhưng hắn không chỉ mỗi tính toán, hắn còn tính toán mọi thứ trong não mình. Hắn đã cố gắng giấu nghề nó và coi đó như một người bình thường, nhưng điều đó là hiển nhiên.

Có lẽ lúc này hắn đang gặp rắc rối. Mọi chuyện không diễn ra như hắn tính toán. Và ngay cả sau khi tính toán nhiều lần, ngay cả khi có thêm xác suất, nó vẫn không đạt mục tiêu.

Nó vô dụng. Đó là vì vận may của tôi đang ở mức Max, đột phá giới hạn.

Ngay cả khi cơ hội sống sót thấp hơn 1%, tôi vẫn có thể sống sót ngay cả khi chúng tôi lặp lại điều này một triệu lần, miễn là nó vẫn ở mức thấp hơn 1%, mà không thực sự trở thành con số 0. Đó là bởi vì tôi hoàn toàn thách thức lý thuyết xác suất. Chỉ một cơ hội thôi thì không đủ để giết tôi.

Chúng tôi đã đang chiến đấu, mặc dù đối với hắn, chúng tôi VẪN đang chiến đấu. Lẽ ra hắn phải giết tôi nhiều lần rồi, nhưng cuộc chiến vẫn chưa kết thúc. Và tôi không có ý định kết thúc nó.

Tôi bừa bãi giáng xuống những nhát chém vô tận đang lao tới mình.

Vâng, hắn khá bối rối. Hắn không thể chấp nhận được, chắc chắn hắn đã tính toán rất hoàn hảo nhưng tôi vẫn còn sống. Và tôi dự định sẽ tiếp tục như vậy cho đến khi hắn sử dụng hết số kỹ năng tích lũy được.

「Mày có thể sử dụng rất nhiều kỹ năng, chắc chắn đã giết rất nhiều người rồi ha.」

Đó là một cuộc chiến đơn giản từ tầm ngắn đến tầm trung, tôi không sử dụng bất kỳ ma thuật nào vì dù sao nó cũng không có tác dụng. Dù sao đi nữa, tôi chỉ cần nhử kỹ năng của hắn ra, tôi chỉ cần sống sót cho đến khi lấy được mọi thứ từ hắn.

「Haruka-kun? Tại sao mày không chết?」

「Không, tao không có hứng thú với việc tự tử đâu nhé? Và tao cũng không muốn bị giết đâu? Đại loại vậy?」

Hắn có vẻ khá khó chịu, khá khó chịu. Đó có thể là do thiếu canxi, bé nên ăn nhiều cá hơn nhé.

Có lẽ hắn đã giết tôi hơn 100 lần. Trong tính toán của hắn là như vậy.

「Rốt cuộc mày đã làm gì vậy?」

Khi vô số đòn trao đổi không ngừng tiếp tục, mỗi lần tôi đỡ đòn, mỗi lần tôi né một đòn, hắn càng trở nên bức xúc hơn.

「Mày muốn nghe gì từ tao đây? Yamada-kun?」

「Cho dù mày có mạnh hơn bao nhiêu đi chăng nữa, mày cũng không thể chống lại được thứ này khi chỉ ở Lv 11.」

Tôi hiểu rồi. Có lẽ hắn đã tính toán rằng lẽ ra tôi phải chết nhiều lần. Hàng chục lần.

Xét về cả mặt toán học và xác suất, điều này là không thể, nhưng miễn là cơ hội không bằng 0 theo nghĩa đen thì tôi vẫn có thể tiếp tục.

「Đúng như mong đợi của Thiên Tài Toán Học-san. Mày đã tính toán xác suất trong khi chúng ta đang chiến đấu phải không?」

Oops, tôi đã phân tán ma thuật bằng một cú quét 「Trượng Thường Xanh?」, và tránh đòn tấn công sắp tới. Mày sẽ không thể giết tao bằng cách kiềm chế đâu đó? Bung hết sức đi thằng gà?

「Ngay từ đầu, làm sao mày có thể di chuyển được? Tại sao mày vẫn có thể tấn công? Tại sao mày có thể nhìn thấy tao?」

Ôi trời, sau một thời gian dài khoác lên mình vẻ ngoài bình thường, hắn đang bộc lộ khá nhiều bản chất thật của mình.



「Gì cơ? Ý mày là cái 『Can Thiệp』và 『Bắt Chước』 à?」

「Làm thế đéo nào mày biết điều đó?! Mày không thể thẩm định được tao mà! Làm sao mà......?」

Tất nhiên, tôi không Thẩm Định hắn và không thấy gì cả. Tôi chỉ nghĩ rằng hắn phải có những kỹ năng đó. Ngay lúc tôi nhìn thấy chúng trên tấm bảng đen trong căn phòng màu trắng.

「Phiên bản bắt chước của Cướp Đoạt có vẻ khá kém.」

「Ngay cả một phiên bản kém hơn của Đột Tử cũng đủ để xử lý một thằng Lv 11 như mày mà! Tại sao!」

Đúng vậy, vấn đề với Rào Cản Lv là tôi không thể chống lại những hiệu ứng trạng thái bất thường. Mặc dù vậy, nó không đảm bảo 100% sẽ hoạt động. Đó là bởi vì—

「Aaa, tao có 『Sức Khỏe』, nên nó không có tác dụng với tao đâu.」

Ngay cả những Đồ Ngốc cũng không thể đối phó với hắn. Hắn gây tê liệt, mù lòa và chất độc lên họ, sau đó sử dụng Ảo Ảnh mồi nhử mà hắn đã cướp được, trên hết là hắn can thiệp vào tâm trí và dây thần kinh của họ bằng 『Can Thiệp』. Đó là lý do tại sao họ không thể đánh hắn.

Chỉ vừa đủ, ở một mức độ không bị chú ý, hắn can thiệp vào cơ thể, buộc nó phải thực hiện thêm các chuyển động. Vì người ta cố gắng cắt thẳng, nên đòn tấn công sẽ đi theo đường chéo. Đó là lý do tại sao các cuộc tấn công sẽ không thành công.

Tất nhiên, tôi cũng chịu ảnh hưởng của 『Can Thiệp』. Tôi chỉ lờ nó đi thôi.

Chà, thảo nào tôi có thể dễ dàng học được những kỹ năng thao túng cơ thể.

「Mày có biết Vô Năng nghĩa là gì không?」

「Một thằng ngu vô dụng, phải không?! Quá hợp với mày!」

Có vẻ như thiên tài toán học của chúng ta không đặc biệt giỏi đọc.

「Nó cũng là một loại con rối, Yamada-kun. Nếu mày đang sử dụng 『Can Thiệp』trên hệ thống thần kinh của tao, thì tao chỉ cần phớt lờ nó và buộc cơ thể mình phải điều khiển như một con rối.」

Đó là lý do tại sao các đòn tấn công của tôi có thể chạm tới hắn, dù tôi không thể tung ra đòn quyết định nhưng tôi có thể chiến đấu. Tôi đã tập đi và chạy trong khi tự mình múa rối, và tôi cũng tập chém chỉ sau một bước. Kyojitsu. Đây là mục đích tôi tạo ra kỹ năng đó.

Nhờ có thể hấp thụ các ma thuật gần tôi với 「Dây Thừng Tầm Gửi – Cường Hoá Gậy Gỗ, Quyền Trượng, Hấp Thụ Ma Thuật???」Tôi tránh tình trạng dần dần xấu đi.

Hắn vẫn ở trong rừng một mình suốt thời gian qua, tiếp tục giết chóc. Trong khi tôi bị kéo đến thị trấn trái với ý muốn của mình. Đây chính là điểm khác biệt giữa chúng tôi.

Đây là khoảng trống mà hắn sẽ không thể lấp đầy trừ khi hắn sử dụng tất cả các kỹ năng mà bản thân đã thu thập được cho đến nay để giết tôi.

Tôi chỉ cần kiên trì cho đến lúc đó thôi. Tôi chỉ cần chú ý đến ma thuật. Ảo ảnh sẽ không có tác dụng với tôi nhờ có 『Thần Nhãn』. Tôi thực sự biết ơn Kính Áp Tròng vì điều này.

Nhờ chúng mà tôi có thể vượt qua chuyện này, cho đến cuối cùng...... Cho đến giây phút cuối cùng.

「Mày có chắc về điều này không? Yamada-kun. Mày bị hạn chế đối với các kỹ năng mà mày đã đánh cắp bằng cách sao chép Cướp Đoạt nhỉ? Mày có giới hạn về số lần sử dụng chúng phải chứ? Mày có chắc chắn muốn lãng phí tất cả ở đây không?」

「Mẹ mày! Tao chỉ cần lấy Cướp Đoạt!」

Ồ, vậy là tôi đã đúng. Vì vậy, hạn chế là số lượng sử dụng. Nói cách khác, cuối cùng, hắn sẽ hết tác dụng. Và không có gì hắn có thể đánh cắp từ tôi. Tất cả các kỹ năng của tôi đều hoàn toàn vô dụng hoặc quá khó để thành thạo.

Nếu hắn sử dụng hết mọi thứ ở đây thì đó là phần thắng của tôi. Hắn sẽ không thể đánh bại Lớp trưởng và những người khác.

Có lẽ hắn đã tính toán mọi thứ ngay từ đầu, khi vừa bước vào căn phòng màu trắng đó. Những khả năng, cơ hội và các bước phải được thực hiện trong tất cả các tình huống có thể khác nhau để hắn trở thành người mạnh nhất.

Nếu hắn có Cướp Đoạt ngay từ đầu, trong trường hợp tốt nhất nó sẽ bị phong ấn, trong trường hợp xấu nhất, hắn thậm chí có thể chết. Trong mọi trường hợp, mọi người đều phải cảnh giác.



Đó là lý do tại sao Thiên Tài-kun của chúng ta đã tính toán, xem xét tất cả các khả năng khác nhau. Cách đó sẽ tạo ra kết quả tốt nhất với xác suất cao nhất.

Hắn càng gieo rắc nhiều chia rẽ giữa các bạn cùng lớp thì độ chính xác trong tính toán của hắn càng cao và càng ít biến số không chắc chắn.

Và sau đó, hắn sao chép Cướp Đoạt bằng Bắt Chước. Sau đó, hắn lần lượt giết chết và chia rẽ các bạn cùng lớp. Thứ hắn muốn là 『Vô Hiệu Hoá Ma Thuật』, 『Trạng Thái Bất Thường』 và 『Ảo Ảnh』.

Kết hợp điều đó với 『Can Thiệp』và không gì có thể đe dọa được hắn nữa.

Không có nguy hiểm khi đối đầu trực tiếp.

Chỉ còn lại một cuộc thảm sát một chiều.

Kẻ giết người Cheat đã hoàn tất.

Điều đó kết thúc sự chuẩn bị của hắn.

Việc còn lại là sử dụng Bắt Chước Cướp Đoạt để dật lấy Cướp Đoạt thật sự. Nói cách khác, giết Lớp trưởng. Khiến cho Cướp Đoạt của hăn thành bản gốc.

Sau đó, lần lượt giết hết những người khác, và hắn là cá nhân mạnh nhất, Vô song, bất khả chiến bại, tối cao.

Đó là lý do tại sao những Đồ Ngốc lại sống sót. Chỉ còn lại sự bất lực, không thể chiến đấu. Hắn để chúng lại sau vì Cướp Đoạt của hắn vẫn chưa hoàn thành. Hắn không muốn đánh mất kỹ năng của họ.

Có lẽ hắn muốn khôi phục Quyến Rũ và Khiển Rối. Đó là lý do tại sao hắn để họ sống sót cho đến bây giờ. Nhưng những Đồ Ngốc hóa ra lại quá mạnh mẽ. Đó là lý do tại sao hắn giết những tên Du Côn, nâng cao khả năng của mình và sau đó vô hiệu hóa những Đồ Ngốc.

Hắn giả vờ làm bạn với những kẻ Du Côn và những chàng trai bình thường, thao túng họ và giết họ khi hắn cần những kỹ năng mới. Đó là lý do tại sao hắn ở một mình.

Chưa hết, những khả năng mà hắn thực sự mong muốn lại bỏ trốn theo nhóm. Giết họ chẳng vì mục đích gì sẽ không khiến hắn mạnh mẽ hơn. Đây là cơ hội cuối cùng của hắn để bắt kịp họ. Nhưng tôi đang cản đường.

Bình thường nghĩ thì tôi là người yếu đuối nhất, hắn có thể cứ cố gắng mà vượt qua thôi.

Nhưng hắn không chắc chắn lắm.

Hắn không thể xác nhận điều đó.

Bởi vì nó không chắc chắn.

Bởi vì hắn không thể tính toán được điều đó.

Bởi vì các kỹ năng đó chẳng có ý nghĩa gì cả.

Đó là lý do tại sao hắn cô lập và theo dõi tôi, biến số không chắc chắn, và giết chết hai đồng đội cuối cùng của hắn, cướp đi Đột Tử. Điều này, kết hợp với Rào Cản Lv, đáng lẽ đó là thử thách lớn với tôi.

Tuy nhiên, tôi sẽ không chết.

Ngoài ra, cả Can Thiệp, Ảo Ảnh hay Trạng Thái Bất Thường đều không hoạt động với tôi.

Dù hơn tôi về Lv và khả năng nhưng hắn vẫn bị lung lay, bởi hắn chưa bao giờ chiến đấu cam go, mà luôn áp đảo đối thủ.

Rốt cuộc là hắn đang hiểu lầm gì đó à?

(Tluc: Thấy hay mọi người có thể vote sao, Follow và ủng hộ tôi qua Momo: 0901089550. Cảm ơn mọi người.)

trướctiếp