Kẻ Yếu Nhất Học Viện Lại Là Khắc Tinh Của Quỷ

Chương 7: Cảnh Giới Archwizard


trướctiếp

༺ Cảnh Giới Archwizard ༻

Vào buổi sáng, tôi đã hoàn thành phần định hướng cho [Đại Cương Ma Thuật Căn Bản]. Bản thân nội dung rất dễ hiểu nhờ đã chơi Ma Pháp Hiệp Sĩ của Märchen. Tuy nhiên, nó không cho tôi biết nhiều.

Sau giờ học, tôi đến căng tin học viên để ăn trưa.

"Này, người đó..."

"Cậu ta có phải là anh chàng hạng E ngày hôm qua không? Thật sự thì làm sao cậu ta vào được đây thế?"

"Tên gà mờ đó..."

Khi đang ngồi một mình và ăn bữa trưa 50 gel, tôi có thể nghe thấy những lời nhận xét chế nhạo nhắm vào tôi từ một bàn khác.

Xem xét sự thiếu tinh tế của họ, rõ ràng họ muốn tôi nghe tất cả những gì họ đang nói.

Tôi đã cảm nhận được điều đó trước đây, nhưng có vẻ như việc tôi đạt hạng E về mana đã được lan truyền trong các học viên.

Học viện ủng hộ một hệ thống mà kẻ yếu bị kẻ mạnh áp bức, nên đương nhiên, các học viên công khai coi thường những người xếp hạng thấp hơn họ.

Là một học viên hạng E thậm chí còn đạt điểm thấp hơn Ian Fairytale, người cũng có cùng mana hạng E, số phận này là không thể tránh khỏi, vì tôi là học viên yếu nhất.

Nói cách khác, mình không thể đánh bại bất cứ ai ở đây.

'Bây giờ hãy bỏ qua nó đi.'

Hôm nay là ngày thứ tư kể từ khi tôi đến thế giới game này và đúng như dự đoán, tôi không thể quay lại thực tế ngay cả khi tôi thường xuyên ngủ quên.

Vì phải ở lại đây nên tôi không nên đi gây phản cảm với các học viên khác vì điều đó sẽ khiến cuộc sống học đường của tôi trở nên khó khăn. Tốt nhất là cứ lờ chúng đi.

Dù sao thì tôi cũng không có thời gian để lo lắng về những chuyện tầm thường như vậy, thay vào đó tôi phải dành toàn bộ thời gian cho việc luyện tập từ bây giờ, nghĩa là tôi không còn thời gian để lo lắng về bất cứ điều gì khác.

Sáng nay, tôi có chút thời gian trước khi lớp học bắt đầu trong ngày, vì vậy tôi quyết định ghi lại kế hoạch tương lai của mình vào một tờ giấy da, nhớ lại những kỷ niệm trước đây khi chơi game khi làm như vậy.

Về ưu tiên hàng đầu của tôi, tôi đang nghĩ đến việc hướng tới vị trí Thủ khoa Khoa Ma Thuật.

Điểm số không chỉ là cách dễ nhất mà còn là cách rõ ràng nhất để đo lường mức độ mạnh mẽ của một cá nhân, và vì tôi cần phải là người mạnh nhất để tồn tại nên tôi bắt buộc phải tăng điểm của mình. Mục tiêu cuối cùng của tôi là vượt qua Thủ khoa Luce và tôi sẽ làm những gì cần phải làm để đạt được mục tiêu đó.

Xin lưu ý thêm rằng việc đạt điểm thấp không phải là một lựa chọn. Nếu thất bại liên tục, tôi sẽ bị đuổi học, đuổi khỏi Học viện và thế giới này sẽ nhận một Bad Ending.

Với suy nghĩ đó, tôi dự định đi tìm vũ khí huyền thoại, 'Lưỡi Hái Băng Giá của Hilde'.

Lưỡi Hái Băng Giá của Hilde là Băng Nguyên Tối Thượng Khí, và trong game gốc, nó có thể nhận được sau học kỳ hai năm hai. Nhưng vì tôi không bị ràng buộc bởi câu chuyện của game như Ian Fairytale nên điều đó không thành vấn đề.

'Mình muốn có được nó trước cuối năm nhất nếu có thể...'

Để có được Lưỡi Hái Băng Giá của Hilde, tôi cần phải hoàn thành thử thách do 'Băng Long Hilde' đưa ra, nhưng để có thể nghĩ đến việc nhận được thử thách nói trên, trước tiên tôi phải nâng [Kháng Băng] của mình ít nhất lên 60.

Tôi cần phải trở nên đủ mạnh để có được Lưỡi Hái Băng Giá của Hilde càng sớm càng tốt.

Theo thiết lập trong game gốc, một người chỉ có thể sử dụng tối đa hai hệ, tùy thuộc vào việc họ có tương thích với nó hay không. Ngoại lệ duy nhất cho điều này là sức mạnh của các Tiểu Tiên.

Tôi không biết Ian, người hiện chỉ sử dụng Quang Ma Pháp, sẽ chọn hệ nào trong số Hoả, Thuỷ, Băng, Lôi, Nham và Phong trong tương lai. Đó là bởi vì, trong game, hệ thứ hai của Ian là do người chơi quyết định, nhưng hiện tại thì không phải như vậy.

Nếu chọn hệ Băng, Lưỡi Hái Băng Giá của Hilde sẽ là mục tiêu cuối cùng của cậu ấy... Xin lỗi, giờ nó là của tôi, tôi không rảnh để tặng cho một tên tân binh ngu ngốc.

Vì vậy tôi chỉ có thể hy vọng rằng anh ấy sẽ không chọn hệ Băng.

'Tôi phải hoàn thành game bằng mọi giá.'

Tôi sẽ trở nên mạnh mẽ nhất có thể để giành chiến thắng trong game này.

Đó là chuyên môn của tôi để đạt được mục tiêu của mình thông qua sự kiên trì và làm việc chăm chỉ. Đó là tài sản mà tôi đã có được trong suốt cuộc đời ôn thi.

Tôi chơi Ma Pháp Hiệp Sĩ của Märchen vừa là lúc giải lao vừa là phần thưởng sau một ngày dài học tập.

Mặc dù vậy, vào ngày nghỉ tôi sẽ chơi nó cả ngày và điều này chỉ tiếp tục sau khi tôi vượt qua kỳ thi.

Tôi chưa bao giờ có thể tưởng tượng rằng mình sẽ được chuyển đến Ma Pháp Hiệp Sĩ của Märchen như một nhân vật phụ, và tôi có thể biết rằng đó sẽ là một trận chiến lâu dài và gian khổ trước khi đạt được mục tiêu cuối cùng của tôi.

Mình sẽ làm những việc ác không chút do dự.

"Fufufufu, fufufu..."

"Này, tên đó đang cười à?"

Ồ, tôi bật cười mà không nhận ra. Có vẻ như tôi đã quá say mê với bản thân mình.

Tôi có thể nghe thấy ai đó bình luận khi tôi cười, nhưng tôi không quan tâm.

Ăn xong tôi đi về phía lớp học...

"Cậu có ổn không thế?"

"...?"

...Đột nhiên, có ai đó chào tôi từ phía sau.

Tôi dừng lại và nhìn lại. Tôi nhìn thấy một nữ sinh quen thuộc với bím tóc màu lục nhạt được buộc bằng dây buộc tóc màu đen và hai mắt màu ngọc bích tuyệt đẹp, sáng ngời như ngọc lục bảo.

Kaya Astrean, Á khoa năm nhất Khoa Ma Thuật, đang mặc đồng phục học viên.

————————————————————————

[Kaya Astrean]

————————————

Lv: 90

Chủng Tộc: Con Người

Hệ: Phong, Băng

Độ Nguy Hiểm: X

————————————————————————

Nhưng... Tại sao Kaya lại nói chuyện với mình?

Có phải là đưa ra lời khuyên để mình cố gắng hơn vì là một hạng E bất tài?

Nếu đó là Kaya, điều đó có thể xảy ra vì em ấy khá tọc mạch.

"Ờm. Số 25 lớp 3 tạm thời phải không?"

Có phải vì ấn tượng mà hạng E mang lại? Cô đã nhớ được số của tôi.

"À vâng, cậu nhớ số của tôi à?"

Tôi chỉ trả lời vì tò mò nhưng đột nhiên vai Kaya run lên.

"Ờmm, tôi không nhớ vì tôi quan tâm đến cậu đâu nhé...!"

Cô quay đầu sang một bên và trả lời với giọng rụt rè.

Mặt cô đỏ lên vì xấu hổ. Kaya có tính cách nhút nhát, nên cô phản ứng ngay cả với một chút xấu hổ như thế này, thậm chí có thể gọi đó là cơ chế phòng vệ.

Wow, thật quen thuộc. Có phải vì tôi đã nhìn thấy cô trong game không?



Tôi gần như nở một nụ cười chỉ có thể miêu tả là của một người cha. Tôi không có lý do gì để nở một nụ cười như vậy nên tôi im lặng và nhìn Kaya, chờ cô nói.

"Hừmmm."

Kaya hắng giọng và nhìn lại tôi.

"Cậu có nhớ tôi không? Từ cùng lớp 3 tạm thời... Kaya Astrean."

"Vâng, vì cậu là Á khoa."

"..."

Đột nhiên, có một bầu không khí ngột ngạt.

Cảm xúc này là sao? Có điều gì kỳ lạ trong những điều mình vừa nói không?

'Aaa.'

Ồ, phải rồi.

Kaya Astrean là con gái thứ hai của Công Tước Astrean, người chịu trách nhiệm quản lý phần phía Tây của đất nước này, Zelver.

Nói cách khác, cô là một quý tộc cấp cao, tên tuổi được mọi người biết đến.

Mặt khác, tôi là một thường dân không có họ.

Địa vị của cô quá cao mà tôi chỉ nói, 'Tôi nhớ vì cậu là Á khoa.'

Sẽ là tự nhiên nếu tôi thêm điều gì đó như 'Tôi nhớ vì cậu đến từ Gia tộc Astrean'.

Bây giờ mình có cần phải lịch sự không?

'Thật vinh dự được nói chuyện với cậu...?' Không, nó hơi quá lố.

"Nhân tiện, tên cậu là gì?"

Ơn trời.

Kaya ngay lập tức thổi bay nỗi lo lắng của tôi bằng cách hỏi một câu duy nhất.

"Là Isaac."

"Isaac... Isaac..."

Kaya lặp lại tên tôi hai lần như thể muốn khắc sâu nó vào tâm trí mình.

Tôi vừa hãnh diện vừa biết ơn phản ứng của cô.

Tôi cảm thấy như mình đã phạm một sai lầm lớn khi quên thêm phần 'Con gái của Gia tộc Công Tước', nhưng có vẻ như sự lo lắng của tôi là không cần thiết vì Kaya quá tốt bụng khi bắt nạt tôi.

Vấn đề thực sự là những học viên thỉnh thoảng liếc nhìn tôi và Kaya khi họ đi ngang qua.

Họ cố gắng suy ra nội dung cuộc trò chuyện bằng cách đọc môi của chúng tôi.

'Có phải Kaya vừa nói chuyện với một thường dân hạng E không...?'

'Tại sao?'

'Cô ấy ở đây để gọi tên đó thảm hại vì là hạng E chăng?'

'Là Tiểu thư Kaya, chắc cô ấy đến để nói điều gì đó 'vì hắn quá đáng thương'.'

Có vẻ như cuộc trò chuyện của họ đại khái diễn ra theo hướng này.

Tình huống mà tân Á khoa của Khoa Ma Thuật và là con gái của Gia tộc Astrean với mana hạng B+ nói chuyện với học viên năm nhất yếu nhất với mana hạng E, và lại là một thường dân, đơn giản là vô lý.

Mình nên làm gì...?

Thật không tự nhiên, nhưng sẽ tốt hơn nếu cúi đầu vuông góc và nói: 'Hân hạnh được gặp Tiểu thư của Gia tộc Công Tước đáng kính ạ!'

"Isaac, tôi sẽ hỏi thẳng... Tại sao cậu lại che giấu danh tính của mình?"

"...Hả?"

...Ý em ấy là gì vậy?

"Cậu đang nói về cái gì vậy?"

"Cậu không thể giấu tôi được. Cậu đang che giấu danh tính của mình phải không?"

Kaya trông có vẻ lo lắng.

Cái thể loại nhảm nhí gì thế này.

...Không đời nào? Đợi tí.

'...Mình hiểu rồi.'

Kaya hẳn đã chứng kiến tôi đánh bại 'Trevion Ác Ma.'

'Có lẽ nào là vậy...?'

Ký ức tiếp theo hiện lên trong đầu tôi là buổi Đánh Giá Mana ngày hôm qua.

Khi Giáo sư Fernando nói điều gì đó về việc một 'Archwizard' có thể đánh lừa lượng mana tối đa, tôi nhớ đến vẻ mặt của Kaya.

Nếu đúng là cô đã chứng kiến cảnh tôi đánh bại Trevion thì vẻ mặt cô khá thuyết phục.

Tôi đã thể hiện sức mạnh áp đảo trước mặt Kaya, nhưng theo máy đo mana, mana của tôi chỉ ở hạng E... Bất cứ ai nhìn vào hai sự kiện đó cũng sẽ nghĩ nó thật nực cười.

...Đợi đã, có lẽ vậy sao? Em ấy nghĩ mình là thiên tài trong số những thiên tài đã đạt đến trình độ Archwizard sao?

"Cảnh giới Archwizard... Cậu có thể giấu mana của mình, phải không?"

Kaya cố tình hỏi nhỏ để không ai có thể nghe thấy.

Đầu tôi ong ong...

Kaya cảm thấy thua kém Luce, nhưng cô có xu hướng nuôi dưỡng sự ngưỡng mộ đối với những người mà cô tìm thấy ngoài tầm với của mình. Có lẽ tôi được coi là người sau.

Cô là người mù quáng đi theo những người như vậy.

Đúng vậy, cô gái có vẻ ngoài hoàn hảo này thực ra lại là một kẻ ngốc trong số những kẻ ngốc.

Trước hết, sự hiểu lầm của Kaya đã gây rắc rối cho tôi vì ngay từ đầu tôi cần được mọi người coi là 'thường dân yếu đuối' một cách vô điều kiện, nhưng nếu cô đột nhiên bắt đầu nói những điều như 'Isaac thực sự rất mạnh' thì nhận thức của mọi người về tôi có thể thay đổi.

Với tư cách là Isaac, tôi cần một lý do để làm cấp dưới của Mateo trong một thời gian.

Tuy nhiên, trước tiên.

'Vấn đề nguy hiểm nhất là...'

Việc 'tôi' đánh bại ác quỷ có được báo cáo cho nhà trường hay không.

Nếu báo cáo thì sẽ là vấn đề rất nghiêm trọng.

'...Mình đoán là không.'

Nhưng tôi kết luận ngay rằng không phải vậy.

Nếu đóng góp của tôi trong việc đánh bại ác quỷ được báo cáo, Học viện sẽ đánh giá cao điều đó và khen thưởng tôi.



Đặc biệt, 'Alice', một trong những người quyền lực nhất Học viện và là Hội trưởng Hội học sinh, sẽ không đứng yên. Nếu cô ấy biết được tin này, cô ấy sẽ cố gắng tiếp cận tôi bằng mọi cách có thể.

Nếu bạn xem câu chuyện Ma Pháp Hiệp Sĩ của Märchen, Alice không thể chạm vào Ian, nhân vật chính, một cách hấp tấp vì anh ấy xuất thân từ Gia tộc Tử Tước Fairytale.

Nhưng, sẽ chẳng sao cả nếu cô ấy có giết một thường dân tầm thường như tôi bất cứ lúc nào.

Nói cách khác, Alice không hề biết rằng tôi đã đánh bại ác quỷ.

'Em ấy không nói gì cả?'

Tại sao vậy?

Tại sao vậy Kaya?

...Cho dù sau này nó có khiến tôi đau đầu, có vẻ như tôi cũng cần phải chấp nhận sự hiểu lầm của con ngốc này.

Một sự im lặng nhất thời bao trùm chúng tôi khi tôi cẩn thận suy nghĩ về những lời tiếp theo của mình.

Sau khi nhắm mắt rồi mở ra, tôi lặng lẽ thở dài và nói với vẻ mặt nghiêm túc.

"Cậu có nói với ai về tôi không?"

"...!"

Một lời nói sáo rỗng lâu đời, một kẻ mọt sách luôn che giấu sức mạnh. Tóm lại là một tên giấu nghề. Tôi quyết định bắt chước vai diễn đó.

"Tôi không..."

"..."

"..."

"..."

"Không, chuyện đó... tôi đã báo cáo chuyện đó với Học viện vào cùng ngày ác quỷ xuất hiện ở lễ khai giảng, nhưng tôi nói rằng tôi không biết ai đã cố tình giết con quỷ."

Tôi cố gắng chịu đựng cảm giác ngứa ran ở tay chân và nhìn Kaya.

Có lẽ hiểu được diễn biến của bầu không khí nên Kaya rõ ràng đang lo lắng. Cô dường như nghĩ rằng suy đoán của mình là chính xác.

"Tại sao?"

"Bởi vì cậu có vẻ muốn che giấu sức mạnh của mình..."

'Dù sao, ơn trời là em ấy đã nhận ra.'

Thật nhẹ nhõm khi Kaya rất nhạy bén trong những vấn đề như thế này.

Cô gần như đã khiến game kết thúc mà không hề hay biết.

Tôi có thể đoán đại khái Học viện sẽ phản ứng thế nào trước báo cáo của Kaya.

Trong bối cảnh của Ma Pháp Hiệp Sĩ của Märchen, ác quỷ được coi là thảm họa tự nhiên. Nếu nó đã được xử lý rồi thì không còn gì để xem xét nữa.

Điều quan trọng nhất là 'sự an toàn của học viên' và vì mọi người đều được an toàn bên cạnh nạn nhân duy nhất Ian, điều duy nhất họ có thể làm là đánh dấu anh ấy trong vài ngày và thế là xong việc.

Các nhân viên của Học viện gặp rất nhiều rắc rối vì có quá nhiều ác quỷ xuất hiện trong Ma Pháp Hiệp Sĩ của Märchen, do đó buộc Hội trưởng phải chịu trách nhiệm về những nguy cơ tiềm ẩn của tình huống này và sự hỗn loạn không thể tránh khỏi mà một con quỷ mang lại.

Tuy nhiên, các nhân viên của Học viện bằng cách nào đó đã giải quyết được mọi vấn đề để không ảnh hưởng đến chương trình giảng dạy của Học viện. Họ không nhận được nhiều sự chú ý mặc dù có rất nhiều nhiệm vụ quan trọng và rắc rối mà họ phải đảm nhiệm.

Alice chắc chắn đang tìm kiếm người đã đánh bại ác quỷ.

Cô không biết ác quỷ được tạo ra như thế nào, vì vậy cô không biết khi nào và ở đâu một ác quỷ sẽ xuất hiện, tuy nhiên, cô biết ở một mức độ nào đó rằng chính ý muốn của Nephid mà ác quỷ xuất hiện.

Nephid có một mục tiêu đơn giản khi tạo ra ác quỷ và đó là loại bỏ mọi mối đe dọa tiềm tàng đối với chúng.

Vì vậy, Alice không còn lựa chọn nào khác ngoài việc tìm kiếm người đã đánh bại ác quỷ.

'Bây giờ hãy duy trì bầu không khí này.'

Tôi nhắm mắt lại và cố tình thở dài một hơi trong khi giả vờ khó chịu.

"Cậu nói tên mình là Kaya phải không?"

"V-Vâng...?"

Tôi mở mắt ra và nhìn cô bằng ánh mắt còn lạnh lùng hơn cả cái ôm của tử thần.

"Đừng nói cho ai biết về tôi."

"..."

Kaya cứng đờ.

Cô giống như một con nai bị dồn vào chân tường, run rẩy trước một con thú đang cố gắng ăn tươi nuốt sống cô.

Cô yếu đuối trước một người thể hiện kỹ năng vượt trội mà cô thậm chí còn không thể sánh bằng.

...Hãy dừng lại ở đây.

Nếu người chơi đi theo lộ trình của Kaya, cô đủ giàu trí tưởng tượng để đoán từng lời nói từ miệng Ian, điều này đương nhiên khiến cô nghĩ xấu về bản thân.

Tôi lặng lẽ rời khỏi nơi đó.

Tôi phải bỏ chạy trước khi Kaya tỉnh lại và nói thêm điều gì, và giờ đã thế này thì tôi không nên tiết lộ danh tính thật của mình.

May mắn thay, trên mặt cô vẫn còn vẻ sợ hãi.

Chúng tôi nói nhỏ nên những học viên đang theo dõi chúng tôi lẽ ra không thể nghe thấy chúng tôi đang nói về điều gì.

'Nhưng mình có thể cứ để nó như thế này được không?'

Chà, có lẽ sẽ ổn thôi.

"Mình đã đúng..."

Kaya run rẩy như cây dương khi nhớ lại lần tiếp xúc với Isaac.

Cô rùng mình như một con cừu non sợ chết trước mặt một con sói.

Sức lực ở chân cô đang cạn dần, và dường như chỉ cần chạm nhẹ nhất cũng có thể khiến cô ngã xuống.

Trái tim đang đập của cô càng lúc càng đập nhanh hơn, nỗi sợ hãi mãnh liệt như thủy triều ập đến, bao trùm toàn bộ cơ thể cô và khiến cô không thể cử động.

Một lời cảnh báo... Đó là một lời cảnh báo.

Đôi mắt đỏ của Isaac là màu rực rỡ của máu.

Khi hình ảnh anh nghiền nát một ác quỷ mạnh mẽ hòa quyện với sự thù địch mà cô đã thấy trước đó ngày hôm nay, nó trở thành nguồn gốc của nỗi sợ hãi đối với cô.

Isaac chắc chắn đang che giấu danh tính thực sự của mình và xét từ cuộc trò chuyện trước đó của họ, anh chắc chắn đã giả vờ yếu đuối vì bất cứ lý do gì.

"Mình nên làm gì...?"

Kaya tự trách mình vì đã cố gắng tìm hiểu thêm về Isaac.

Đối với anh... cô đã có ác ý với anh rồi...

(Tluc: Thấy hay mọi người có thể vote sao, Follow và ủng hộ tôi qua Momo: 0901089550. Cảm ơn mọi người.)

trướctiếp