Kẻ Yếu Nhất Học Viện Lại Là Khắc Tinh Của Quỷ

Chương 27: Dorothy (2)


trướctiếp

༺ Dorothy (2) ༻

Một tài năng ma thuật dường như được ban phước bởi thiên đàng. Chiều sâu sức mạnh của cô ấy được cho là không thể đo lường được.

Với Lv 180, cô ấy đã áp đảo.

'Ối zời ơi...'

Tôi chưa bao giờ nghĩ mình sẽ gặp Dorothy Heartnova trực tiếp như thế này. Tôi không thể không bị mê hoặc bởi vẻ đẹp của cô ấy.

Có lẽ vì cô ấy là nhân vật mà tôi thích nhất, có lẽ vì tôi rất mong được gặp cô ấy.

Một chiếc trâm ngọc nhỏ màu lam treo trên dải ruy băng đồng phục học viên của cô. Màu lam đại diện cho năm hai.

"Tôi đang luyện tập... nhưng còn Tiền bối thì sao?"

Tôi đang cố gắng giữ bình tĩnh và khi được hỏi tôi đang làm gì ở đây, tôi đã trả lời lại bằng một câu hỏi khác.

Mặc dù vừa mới hỏi nhưng tôi đã đoán được tại sao Dorothy lại từ trên trời rơi xuống.

Cô ấy hẳn đã rơi trong khi chiêm ngưỡng vẻ đẹp của thiên nhiên.

Cô ấy hạ cánh chỗ này chỗ kia nhưng hôm nay tình cờ lấy góc vườn làm bãi đáp.

"Chị sao? Cậu đã nhìn thấy phải hông? Chị từ trên trời rơi xuống!"

"Vậy tại sao chị lại từ trên trời rơi xuống?"

"Chị đang nhìn những đám mây mưa tụ lại. Chị rời đi vi hông còn gì để xem nữa, vì vậy chị đã xuống đây."

Dorothy trả lời với một nụ cười.

"Khi chị ở trên đó, chị có thể nhìn thấy đường chân trời. Chị yêu ranh giới giữa bầu trời hoàng hôn và biển. Thật lãng mạn khi ngắm nhìn mặt trời biến mất sau đường chân trời."

Bằng một giọng hào hứng, cô ấy bắt đầu nói về những thứ mà tôi thậm chí còn không tò mò.

"Chị đặc biệt yêu thích khoảnh khắc mây mưa hình thành. Chị có nên gọi nó là tuyệt mỹ hông nhỉ? Vì thế đó! Chị bay xung quanh để xem nó và nói 'Mình xem xong rồi.' và bay xuống."

"..."

"Nihihi."

Dorothy ngây thơ nói.

Ánh Sao Ma Pháp của Dorothy cho phép cô ấy điều khiển các loại lực trong thế giới tự nhiên như lực hấp dẫn, lực điện từ, lực mạnh và yếu, cho phép cô ấy nhìn thấy đường chân trời khi bay lên.

Nó ở một cấp độ hoàn toàn khác so với việc lơ lửng đơn giản bằng Phong Ma Pháp.

"Vậy thì, cậu đang luyện tập gì thế? Hệ Băng? Tại sao cậu lại làm điều đó ở đây? Cậu có thường ở một mình không? Cậu sử dụng loại ma thuật nào? Cậu có thể sử dụng nó tối đa mấy sao?"

Cô ấy bước nhanh đến chỗ tôi và đặt cho tôi hàng loạt câu hỏi.

Vì cô ấy 'giả vờ' tò mò nên tôi cùng làm thẹo. Trên thực tế, không có sự tò mò hay hứng thú nào với những câu hỏi của cô ấy. Đó chỉ là một hành động để xoa dịu tâm trí người khác.

Dorothy đối xử với người khác một cách thân thiện, nhưng dù cô ấy tỏ ra như thế đến đâu, cô ấy chưa bao giờ mở lòng với người khác. Cô đeo cho mình chiếc mặt nạ nụ cười và luôn vẽ ra một ranh giới vô hình giữa mình và người khác.

Dorothy hoàn toàn trái ngược với Luce Eltania. Trong khi Luce thờ ơ với người khác, nhưng nếu cô ấy mở lòng với ai đó thì cô ấy sẽ mở nó ra hoàn toàn. Điều này là do cô ấy không biết cách duy trì khoảng cách thích hợp.

'Whoa.'

Xoẹt!

Dorothy ghé sát mặt vào mặt tôi.

Giật mình, tôi lùi đầu lại theo phản xạ.

Cô ấy luôn mỉm cười, luôn cố gắng làm cho mọi người thích cô ấy. Tuy nhiên, có rất nhiều sự giả tạo xen lẫn trong nụ cười đó.

Bên dưới chiếc mũ phù thuỷ, đôi mắt của cô ấy, dường như chứa đựng cả vũ trụ, đang nhìn chằm chằm vào mắt tôi. Như thể chúng đang cố gắng thâm nhập vào chính tâm hồn tôi.

Nó không phải là một phép loại suy. Cô ấy thực sự có thể nhìn thẳng vào tâm hồn tôi.

Nội tại của tôi có thể được sử dụng nhờ Khuyên Tai Vực Sâu, [Thấu Hiểu Tâm Trí].

Sợ hãi, tình cảm, khao khát, tình yêu, tình bạn, và nhiều hơn nữa. Cô ấy có thể biết những cảm xúc của người mà cô ấy đang nhìn đang ấp ủ đối với mình.

Ngoài ra, Dorothy cũng có một đặc tính độc đáo là [Thấu Tất Tâm] cho phép cô ấy nhìn vào bản chất của các sinh vật sống, mặc dù phạm vi chính xác của đặc tính này không được tiết lộ trong game. Hẳn là để tăng thêm cảm giác bí ẩn cho Dorothy.

Chà, khả năng nhìn vào bản chất của mọi thứ đến sau trong game. Nó được chuyển xuống thành một kỹ năng cơ bản dành cho các nhận vật cấp cao.

"Cậu có biết chị không?"

Đúng như dự đoán, cô ấy có thể nhìn thấu tôi.

Tôi không chắc trạng thái tinh thần của mình được phản ánh với cô ấy như thế nào, nhưng nó có vẻ không ổn.

Tôi không thể chỉ trả lời 'Tôi biết chị vì tôi đã chơi «Ma Pháp Hiệp Sĩ của Marchen»', vì vậy tôi quyết định giả vờ một chút.

"Vâng, bởi vì chị là Tiền bối Dorothy."

"Hừmmm."

Dorothy nghiêng đầu như thể tôi không đưa ra được câu trả lời thoả đáng.

Nhìn lại, phản ứng của cô ấy là có lý. Sẽ là lạ nếu tôi không biết Dorothy Heartnova từ Học viện Marchen. Hẳn phải có một ý nghĩa sâu xa hơn trong câu hỏi của cô ấy.

Dorothy là nhân vật yêu thích của tôi. Nói cách khác, có khả năng cao là cảm xúc của tôi được coi là một thứ gì đó giống như "tình cảm" đó là một vấn đề khá lớn.

Trong hoàn cảnh của Dorothy, thật kỳ lạ khi nhìn thấy những cảm xúc đó ở một người mà cô ấy chưa từng gặp trước đây.

Nếu vậy, câu trả lời thích hợp sẽ là gì ta?

'Có lẽ mình nên nói điều gì đó như thế này.'

Tôi không mất nhiều thời gian để nghĩ ra thứ mà tôi biết Dorothy sẽ thích.

"Tôi là một fan hâm mộ của Tiền bối Dorothy."

Tôi nói với một cái khịt mũi tự tin.

"Ồ vậy ư?"

Dorothy có vẻ ngạc nhiên.

Cô ấy là một người tìm kiếm sự chú ý, người thích nổi bật. Nó được gọi là hội chứng người nổi tiếng.

Dorothy thích nổi bật giữa đám đông, và đó là lý do tại sao cô ấy luôn sử dụng Ánh Sao Ma Pháp một cách vô điều kiện khi đứng trước mọi người.

'Đó là lý do tại sao mình lại thích cô ấy.'

Dorothy là một nhân vật được đặt tên, nhưng không phải là nữ chính. Mặc dù vậy, nhân vật yêu thích nhất của tôi trong «Ma Pháp Hiệp Sĩ của Marchen» chắc chắn là cô ấy.

Khi tôi kiệt sức vì ôn thi, tôi cảm thấy mình thật trống rỗng, không có gì đặc biết trên thế giới này.

Đó là một cuộc sống hàng ngày nhàm chán.

Tôi đến văn phòng lúc bình minh khi trời chưa sáng và rời đi những ngôi sao được dệt lên bầu trời sẽ chào đón tôi.

Chính vì cuộc sống và thói quen hàng ngày tầm thường như vậy mà Dorothy, một người luôn muốn toả sáng và bộc lộ bản thân ở bất cứ đâu, đã gây ấn tượng mạnh mẽ với tôi.

Em không biết anh đã nhận được bao nhiêu sức mạnh khi anh nghĩ về em đâu.

"Hừmm mình hiểu rồi, Một fan hâm mộ của mình à~"



Dorothy lùi lại, nhắm mắt lại và gật đầu khi hắng giọng. Cô ấy trông có vẻ xấu hổ. Đó là một phản ứng thật, tôi biết điều đó vì tôi đã thấy nó trong game.

Vì vậy, fan hâm mộ là thứ tốt nhất để hạ gục Dorothy.

Đó là một tình huống mà người liên quan thậm chí có thể đọc được cảm xúc của tôi. Sẽ không còn nghi ngờ gì nữa về câu trả lời rằng tôi là fan của cô ấy.

"Nếu chị có một fan hâm mộ trong năm nhất, điều đó không có nghĩa là chị đã có một câu lạc bộ fan hâm mộ của mình sao?!"

"Vâng?"

Thứ đó có tồn tại không...?

...Chờ đã, nó có thật không?

"Ahhh, chuyện quái gì thế. Mình có thể có một cuộc họp fan hâm mộ sao? Cuối cùng cũng đến lúc chữ ký của mình được toả sáng!"

Suy nghĩ của Dorothy nhanh chóng leo thang, và háo hức mong đợi một buổi họp fan sẽ diễn ra.

Tuy nhiên, cô ấy rất dễ thương, vì vậy tôi chỉ quan sát cô ấy trong im lặng.

Cứ như thể con gái mình vậy, thậm chí còn chưa tốt nghiệp mẫu giáo, đã tiết lộ nguyện vọng của mình rằng: 'Lớn lên con sẽ trở thành người nổi tiếng' và con bé dường như đã lo lắng về một buổi họp fan. Sinh vật dễ thương gì thế này?

Tất nhiên, tôi chưa bao giờ kết hôn, vì vậy tôi không thực sự biết cảm giác của cha mẹ, nhưng dù sao thì tôi vẫn cảm thấy như vậy.

"Ai là Hội trưởng thế?"

"Là tôi năm nhất đây."

"Hở? Nó được chia thành cách khối năm sao...?"

Tôi không biết. Ngay từ đầu, ngay cả khi có một thứ gọi là câu lạc bộ fan hâm mộ, tôi cũng chỉ cố tỏ ra tử tế mà thôi.

Tôi không biết về những năm khác, nhưng tôi khá chắc chắn rằng mình là fan hâm mộ số 1 của Dorothy trong năm nhất.

«Ma Pháp Hiệp Sĩ của Marchen» Vâng, tôi đã có rất nhiều kinh nghiệm.

"Ý tôi là, chữ ký đó."

Tôi quyết định xin chữ ký của Dorothy để theo nhịp điệu của cô ấy.

Tôi lấy ra một mảnh giấy da từ tài liệu của lớp mà tôi đã mang theo để xem xét và đưa nó cho Dorothy.

Dorothy cười khúc khích, lấy bút lông ra, viết nguệch ngoạc chữ ký của mình lên tấm giấy da.

Tôi đã có được nó.

Đó chỉ là những nét vẽ nguệch ngoạc.

"Nihihi, rất vui được gặp cậu!"

"Tôi rất vui vì chị hạnh phúc. Và cũng rất hân hạnh được gặp chị."

"Hãy nhìn cách cậu nói chuyện kìa ~ Thật dễ thương! Nyahaha!"

Dorothy cười toe toét. Chỉ cần nhìn nụ cười của cô ấy thôi thì tôi cũng thấy dễ chịu rồi.

"Ồ đúng rồi. Chị đã cản trở thời gian luyện tập của Hội trưởng rồi nhỉ."

"À, không sao đâu."

"Ừm! Đúng rồi. Vì cậu là fan của chị, chỉ cần nhìn vào khuôn mặt của chị đây là cậu sẽ được nạp lại năng lượng có phải hông?"

Tôi ước điều đó cho tôi sức mạnh.

Bởi vì nếu không, có vẻ như tôi sẽ bị tụt lại phía sau trong quá trinh luyện tập.

"Đùa hoy ~ chị phải đi ngay bây giờ. Luyện tập chăm chỉ nhé!"

"À, vâng!"

Dorothy quay sang một bên và bắt đầu bước đi, vẫy tay với tôi khi cô ấy làm vậy.

Sau đó, khi hình bóng của cô ấy biến mất trong những tán cây và khuất khỏi tầm nhìn, vẻ mặt của tôi tan chảy.

"Đúng là tuyệt cảnh."

Cô ấy thực sự tốt và xinh đẹp. Tại sao Dorothy không phải là một nữ chính chứ?

Đó là lời phàn nàn lớn nhất của tôi trong «Ma Pháp Hiệp Sĩ của Marchen». Nếu Dorothy có cái kết đến với nam chính thì tôi đã dành 2/3 thời gian chơi nó trên Route của cô ấy.

'Dù sao thì...'

Đã đến lúc phải tập trung trở lại. Bất kể trải nghiệm tốt đẹp vừa rồi là gì, đã đến lúc phải quay lại tập trung vào việc luyện tập.

Bây giờ tôi đã mạnh hơn một chút, tốt hơn hết là nên đến sân tập một thời gian và tăng cường cả [Sức Mạnh Tổng Hợp Nguyên Tố] lên nữa...

"Hội trưởng!"

"...!"

Giọng nói vui vẻ của Dorothy đập vào tai tôi.

Quay đầu về hướng giọng nói của cô ấy, tôi thấy Dorothy đang thò đầu ra từ sau một cái cây.

Cô ấy vẫn nở một nụ cười thật tươi trên môi.

"Cậu tên là gì thế?"

À tên của tôi.

"Là Isaac."

"Vâng, Isaac! Hẹn gặp lại cậu vào ngày mai!"

"Vâng... Hả?"

'Hẹn gặp lại cậu vào ngày mai.'?

Ngay khi tôi định hỏi tại sao thì Dorothy đã vẫy tay và bước đi, chân cô ấy thấm đẫm mana ánh sao.

Một chùm ánh sáng đầy màu sắc lơ lửng trong giây lát khi cô xuất hiện và biến mất.

"Ngày mai sao?"

Chuyện gì vậy trời sao đột nhiên lại thế?

Nó giống như một sắc thái nói rằng 'Cậu phải gặp chị vào ngày mai.'

Bởi vì mình là một fan hâm mộ sao? Không, đợi một chút, mình là fan em ấy nhưng...

"..."

Tôi suy nghĩ và cố hiểu Dorothy muốn nói gì. Tuy nhiên, nghĩ rằng đó là một sự lãng phí thời gian nên tôi quyết định tập trung vào việc luyện tập của mình một lần nữa.

Nếu Dorothy thực sự đến vào ngày mai, mình sẽ hỏi vào lúc đó.

"Nó thật thú vị. Đây là lần đầu tiên mình thấy một thứ như thế này..."

Chàng trai tóc lam bạc đã luyện tập một lúc trước.

Anh ta đang che giấu điều gì đó nham hiểm mà ngay cả Dorothy Heartnova cũng chưa từng thấy trước đây.

Đặc tính độc nhất của cô [Thấu Tất Tâm] cho phép Dorothy nhìn thấu bản chất của mọi thứ dưới ánh sao. Sử dụng sức mạnh này, Dorothy đã nhìn thấy bản chất của chàng trai tên Isaac này ngay khi nhìn thấy anh ta.



Bên trong bản chất anh ta là một sự tồn tại to lớn, có khả năng nuốt chửng mọi thứ trên thế giới này.

—Thứ Không Xác Định.

Đó là một sự tồn tại chỉ có thể được mô tả bằng biểu hiện đó, và danh tính của nó hoàn toàn không được biết đến.

Đó là một thứ gì đó có kích thước khổng lồ và hung dữ một cách đáng sợ - một lượng mana gần như vô hạn bất chất cả sự quan phòng.

Vô số con mắt của nó đồng loạt nhìn chằm chằm vào Dorothy, mỗi con mắt đều mang đến cho cô cảm giác bị áp bực mạnh mẽ.

Nó làm cho cô cảm thấy nhe thể bản thân là một sinh vật tầm thường.

Và rồi nó nói với cô ấy.

——————[ ■ ■■■ ■■■■■, ■■ ■■ ■■■?]

Nghe có vẻ như ở tần số cao, nhưng Dorothy có thể nắm bắt ý nghĩa của những từ đó theo bản năng.

Nó có nghĩa là 'Ngươi đang nhìn ta bằng đôi mắt trần của mình sao, ngươi có muốn chết không?'.

Trong một khoảnh khắc ngắn ngủi, Dorothy sợ hãi.

Thật thú vị khi cô ấy cảm thấy sợ hãi chỉ vì một điều gì đó ẩn giấu trong bản chất con người.

Hơn nữa, thứ khổng lồ đó đã bị Isaac tiêu hoá hoàn toàn. Nó hoàn toàn thuộc về anh.

Khi nó bắt đầu nổi cơn thịnh nộ, Isaac sẽ có thể có sử dụng sức mạnh to lớn.

Cô không biết anh sẽ trở nên mạnh mẽ như thế nào, nhưng nó có lẽ nằm ngoài sức tưởng tượng của Dorothy.

Nói tóm lại, bề ngoài Isaac có vẻ là một học viên hoà nhã và chỉ đơn giản là chân thành.

Nhưng trong thực tế.

"Một con quái vật thực sự."

Môi Dorothy cong lên thành một nụ cười gượng gạo.

Dorothy đã nghe tin đồn về những người được gọi là thiên tài trong năm nhất, như Luce Eltania và Kaya Astrean. Nhìn lại, học chắc chắn là tài năng. Đặc biệt là Luce Eltania, người dường như có khả năng đạt đến đỉnh cao ngay lập tức.

Mặc dù vậy, rõ ràng là nếu Isaac sử dụng sức mạnh ban đầu của mình, họ sẽ không thể địch lại nó, ngay cả khi tất cả học viên năm nhất, bao gồm cả các cô gái, tấn công anh ta.

Bên cạnh đó, nếu Isaac có thể mượn sức mạnh đó theo ý muốn, anh ấy có thể dễ dàng vượt qua cả Dorothy, người được mệnh danh là thiên tài trong số các thiên tài.

Tóm lại, Isaac không phải là một đối thủ dễ xơi, ngay cả đối với người được gọi là Dorothy.

Anh ấy là người có thể trở thành người mạnh nhất trong Học viên.

"Quả nhiên là Học viện Marchen. Đây là lý do tại sao mình thích nơi này~"

Có một lý do tại sao nó được gọi là Học viện danh giá nhất trên lục địa.

Với sức mạnh của [Thấu Tất Tâm], Dorothy nghĩ rằng mình đã đạt đến vạch đích mà bản thân biết mọi thứ. Không còn gì để quan tâm nữa.

Nhưng bây giờ, một thứ gì đó mới và bí ẩn đã xuất hiện...

Đó là một điều thú vị.

Dorothy mỉm cười rạng rỡ và bước đi nhẹ nhàng trên sân Học viện, nhảy nhót như một chú thỏ trong khi làm vậy.

Dorothy quyết định tạm thời quan sát Isaac.

—Lúc đó là nữa đêm.

Bầu trời đầy mây mưa, đến cả ánh trăng cũng không nhìn thấy được.

Trên trần của Kalis Hall cao lớn, một con quỷ mặc đồ đen đang ngồi trên Lan can, quan sát cảnh vật xung quanh.

Mái tóc màu nâu xám của hắn thả gọn gàng xuống sau lưng. Khuôn mặt lộ rõ vẻ nghịch ngợm, vóc dáng thì lùn tịt. Nói một cách chính xác thì tên này là một người đàn ông loài người, nhưng làn da hắn có màu xám xịt.

Một [Màn Hắc Hoả] được tạo thành từ những ngọn lửa đen bao quanh hắn ta. Ngay khi những hạt mưa đập vào tấm màn, chúng bốc hơi và biến mất.

Con quỷ ngân nga một bài hát trong khi đung đưa đôi chân dang rộng của mình qua lại trước lan can.

Tên đó đang quan sát xung quanh bằng hai con mắt của mình, nhìn lên nhìn xuống hai bên.

Trước đó, hắn đã đến đây để hít thở không khí trong lành sau khi nói chuyện với Alice Carroll, Hội trưởng Hội học sinh của Học viên Marchen...

[Hửm?]

...Khi một cảnh tượng độc đáo lọt vào mắt con quỷ.

Phía xa xa, một chàng trai trong bộ đồ thể thao màu xanh hải quân đang chạy băng qua khuôn viên Học viện, với [Màn Băng] quấn quanh người.

Việc ai đó từ Khoa Hiệp Sĩ chạy trong thời tiết xấu như vậy là điều dễ hiểu, nhưng bộ đồ thể thao rõ ràng thuộc về Khoa Ma Thuật.

Con quỷ nghiên cứu về chàng trai. Nhờ thị lực tuyệt vời của mình, hắn ta có thể dễ dàng nhận ra các đặc điểm của chàng trai, bất kể anh ta ở khoảng cách bao xa.

[À, tên này là hạng E.]

Con quỷ thấp giọng nói.

Mái tóc bạc pha chút hơi xanh lam và đôi mắt màu đỏ thẫm.

Nhờ Hội trưởng Hội học sinh con quỷ đã ghi nhớ mọi thứ sau khi xem hồ sơ học viên của Học viện và kết quả đánh giá mana (là thông tin công khai).

Hắn nhận ra chàng trai tóc lam bạc đang chạy ngay lập tức.

Hạng thấp nhất được đánh giá là hạng E về mana. Đó là Isaac, một thường dân và là người được cho là yếu nhất trong Học viện.

[Ngươi là đồ ngu, ngươi đúng là đồ ngu. Không phải ngươi ở dưới đáy xã hội của năm nhất mà không có lý do đâu. Hãy thử tập thể chất trong thời tiết này trong 100, 1000 ngày và xem thử mana của ngươi có tăng lên hay không.]

Con quỷ cười khúc khích. Trông Isaac thật thảm hại. Không có gì ngạc nhiên khi anh ta còn có một cuộc sống khốn khổ ở phía trước.

Anh ấy sẽ tốt hơn nhiều nếu ở sân tập thực hành ma thuật của mình, thay vì chạy loanh quanh dưới mưa.

[Ah, ta muốn chơi đùa với ngươi ~ Nếu ta thấy thứ gì đó yếu đuối thì ta sẽ chỉ muốn nghiền nát nó ~]

Con quỷ đung đưa phần thân trên của mình từ bên này sang bên kia và rơi vào trạng thái đau đớn. Hắn có nên quấy rối người đang chạy bộ đó hay không?

...Tên đó đã từ bỏ. Rốt cuộc thì anh chàng đó là học viên năm nhất. Trước khi bắt đầu đánh giá đấu tay đôi, hắn không nên làm gián đoạn lịch trình bằng cách làm điều gì đó sơ hở như vậy.

Vào ngày đánh giá hiệu suất PvP của năm nhất Khoa Ma Thuật, con quỷ đã lên kế hoạch giết tá cả học viên. Đầu tiên, tên đó sẽ giam cầm tất cả học viên bằng ma pháp 8 sao [Địa Ngục Hư Vô] và chơi một trò chơi tử thần quy mô lớn.

Hãy kìm chế cho đến ngày đó tôi ơi. Ngăn chặn mong muốn của bản thân để hành hạ và giết người. Vì vậy, khi ngày dự định cuối cùng cũng đến, ta sẽ cảm thấy phấn khích hơn nữa.

[Ngày đó đến nhanh đi nào ~ ]

Đột nhiên, vào một ngày nọ, hắn nhớ đến sứ mệnh mà mình nhận được từ Tà Thần Nephid. Đó là một cảm giác của bản năng.

———'Giết Đứa con của Ánh sáng.'

'Đứa con của Ánh sáng' là một chàng trai tên 'Ian Fairytale' ngay tại Học viên Marchen. Hệ Quang có đặc tính khiến quỷ khiếp sợ nên rất dễ phân biệt.

Nếu có thể, sẽ tốt hơn nếu đối phó với lũ quỷ và kẻ gây rối đang lang thang khắp nơi cùng một lúc.

Ah, hắn rất mong đợi. Ý nghĩ rằng bản thân sẽ có thể chơi đùa với Đứa con của Ánh sáng, kẻ gây rối đó và nhiều học viên bằng chính đôi tay của mình, trước khi giết chúng không thương tiếc.

Con quỷ 'Leafa Huyễn Ảo'.

Đêm đó đang dần dần đến.

(Tluc: Thấy hay mọi người có thể vote sao, Follow và ủng hộ tôi qua Momo: 0901089550. Cảm ơn mọi người.)

trướctiếp