Kẻ Yếu Nhất Học Viện Lại Là Khắc Tinh Của Quỷ

Chương 123: Độc Thoại (4)


trướctiếp

༺ Độc Thoại (4) ༻

"Sao chị lại ở đây...?"

"Hừmm."

Dorothy vuốt cằm, chăm chú quan sát tôi.

[Thấu Vạn Vật] và [Thấu Xúc Cảm Sâu Sắc]. Không thể giấu được suy nghĩ và cảm xúc bên trong của tôi với cô.

Có lẽ đôi mắt của cô có thể nhận biết trạng thái của tôi rõ ràng hơn tôi.

"..."

Dorothy nở một nụ cười nhẹ nhàng trước khi cười toe toét tinh nghịch và lao về phía tôi.

"Không, sao cũng được! Sự an ủi có thể đến sau! Đi nào!"

"Hả...? Uuwa!"

Dorothy nắm lấy cổ tay tôi và lao về phía cầu thang vượt.

Nó yếu nhưng lực hấp dẫn được tạo ra bởi Tinh Quang mana của cô đẩy vào lưng tôi.

Để tránh vấp ngã, tôi không còn cách nào khác ngoài việc bị cô cưỡng bức kéo đi.

"T-Tiền bối?! Chúng ta đang đi đâu vậy?!"

"Ở đâu cũng được!!"

Cánh tay còn lại của Dorothy ấn chặt chiếc mũ phù thủy xuống để nó không bay đi.

Chúng tôi vội vã đi xuống cầu thang vượt, gần như bỏ qua các bậc thang.

Một thế giới đen trắng. Không ngần ngại, chúng tôi băng qua đường nơi mọi người mặc đồ màu xám di chuyển.

"Hãy đi bất cứ đâu!"

Vừa chạy, Dorothy vừa quay đầu về phía tôi, để lộ hàm răng trắng và nụ cười rạng rỡ.

Một tràng cười chợt thoát ra khỏi môi tôi.

Tôi cắn môi dưới tê cứng của mình một lúc rồi lại cười một lần nữa trước khi bị cô kéo theo.

Rốt cuộc, cô gái này, người duy nhất không bị biến sắc, trông thật rạng rỡ.

Tôi một lần nữa được nhắc nhở tại sao kiếp trước tôi lại thích cô đến vậy khi còn là học sinh luyện thi cấp bang.

Tôi đã chia sẻ một số câu chuyện với Dorothy.

Cùng với câu chuyện về những Tối Thượng Khí được cất giấu trong Học viện Märchen, tôi giải thích rằng nơi này là một phần của Thử Thách Nham Khí.

Tôi cũng đã nói chuyện với cô về tình hình hiện tại; tôi vẫn chưa tìm ra điều kiện để vượt qua thử thách này và thay vào đó, tình hình của tôi trở nên tồi tệ hơn khi cơ thể tôi chuyển sang màu xám.

Và tôi bỏ qua một số điều, như thể ngụ ý rằng chúng tôi có thể thảo luận chi tiết sau.

─'Tiền bối, làm thế quái nào mà chị lại đến được đây...?'

Khi tôi hỏi như vậy, Dorothy đã kể lại một câu chuyện khó tin.

Cô có thể mơ hồ quan sát được vô số sợi chỉ thế giới...

Và vì khả năng của cô đã phát triển mạnh mẽ hơn nên giờ cô đã đạt đến trình độ mà thậm chí có thể can thiệp vào những thế giới khác này.

Tôi đã quen thuộc với phần quan sát.

Một người có thể tự gọi mình là một fan thực sự nếu họ thậm chí không thể đọc thuộc lòng lời thoại của nhân vật yêu thích của mình không?

Tuy nhiên, khả năng can thiệp của cô hoàn toàn mới đối với tôi.

'Thật điên rồ...'

Dorothy là một sự tồn tại đáng sợ ngoài sức tưởng tượng.

Mặc dù Đế Quốc Zelver đã ca ngợi cô là một thiên tài hiếm có có thể đạt đến cấp độ Archwizard trong vòng 10 năm...

Cô không ở trình độ có thể được đánh giá bằng trí thông minh của con người.

Dorothy giải thích cách cô suy ra mối liên hệ giữa những hành động bất thường của tôi và sự xuất hiện đột ngột của một thế giới mới và kỳ dị, từ đó quyết định can thiệp vào thế giới này.

Đây là một lĩnh vực vượt xa tầm hiểu biết của tôi... Nhưng điều duy nhất trong tâm trí tôi là Dorothy tuyệt vời đến thế nào.

Dorothy thản nhiên cởi quần áo khỏi ma-nơ-canh của cửa hàng bách hóa và đi vào phòng thay đồ để thay.

Trong số những người này, không một ai chú ý đến cô.

Điều đáng ngạc nhiên là bất cứ thứ gì cô chạm vào đều sẽ được phục hồi màu sắc. Tuy nhiên, chúng trở lại màu đen và trắng khi cô bỏ ra.

"Hội trưởng ơi, trông mị thế nào?"

Áo sơ mi dài, quần ngắn và chiếc áo len gọn gàng trượt xuống vai.

Một bộ trang phục gợi nhớ về thời hiện đại.

Tất cả quần áo cô mặc đã được khôi phục lại màu sắc ban đầu.

Cô đã cất bộ quần áo ban đầu của mình vào chiếc túi ma thuật.

'Chị đại, chị là chân lý đời em.'

Cô thực sự tăng động.

"Thật hoàn hảo."

"Nihihi."

Khi tôi bình thản giơ ngón tay cái lên, Dorothy cười vui vẻ và làm dấu chữ V bằng ngón trỏ và ngón giữa.

Trước đó, khi Dorothy nắm cổ tay tôi và chạy qua cầu vượt, tôi vẫn luôn xám xịt.

Ngay cả khi cô đặt tay lên vai tôi để thử nghiệm, cũng không có gì khác biệt. Màu sắc của tôi đã không trở lại.

Điều tương tự cũng xảy ra khi chạm vào vai một nữ nhân viên cửa hàng bách hóa. Để tham khảo, Dorothy đã có thể chạm vào người khác.

Dù sao đi nữa, ảnh hưởng của cô dường như không lan rộng đến mọi người. Nó khá thất vọng.

Chúng tôi đi dọc các con phố ở Sinlim-dong.

Dorothy phấn khởi và thốt lên 'Thật ngọt ngào!' trong khi cô ngậm một cây kẹo mút từ cửa hàng tiện lợi trong miệng.

Em ấy ngây ngất đến mức nào nhỉ?

Giọng cô đầy phấn khích.

"Trộm quần áo, ăn uống và phóng túng. Nihihi, chúng ta hoàn toàn là những kẻ tồi tệ! Chẳng phải điều này có chút lãng mạn nào đó sao?"

Dorothy ngậm cây kẹo mút vào miệng và lẩm bẩm.

Một giọng nói vui vẻ. Đúng như mong đợi về tên tội phạm vị thành niên có nhiều điểm yếu nhất trong Học viện Märchen.

"Tôi không chắc về sự lãng mạn nhưng nó rất thoải mái."

"Đúnggg chớ ~? Nhưng Hội trưởng ơi. Đây có phải là thế giới cậu từng sống không?"

"Vâng. Nó trông như thế này."

"Hội trưởng thực sự ngoài sức tưởng tượng. Mị không bao giờ có thể đoán được rằng cậu đến từ một thế giới hoàn toàn khác."

Từ góc nhìn của Dorothy, việc cô ngạc nhiên rằng tôi đến từ một thế giới khác là điều dễ hiểu.

Nhưng đặt chuyện đó sang một bên...



"...Tiền bối, làm sao chị tìm được tôi?"

"Mị cảm nhận được mana của cậu. Mị đã tìm kiếm khắp nơi luôn đó. Mị đã có thể tìm thấy bằng cách tập trung toàn bộ sức mạnh của mình vào việc cảm nhận mana."

Một giai điệu yên tĩnh.

Trước đó cô đã đề cập rằng cô kiệt sức đến chết vì cố gắng hết sức để tìm thấy tôi.

Không lâu sau khi Thử Thách Sa Thạch bắt đầu, cô có lẽ đã phát hiện ra lượng mana nhỏ mà tôi đã giải phóng trong giây lát, do đó thu hẹp phạm vi tìm kiếm của cô sang Hàn Quốc.

Và nhờ vào [Băng Hoả] mà tôi đã kích hoạt được một thời gian, cô đã cảm nhận được lượng mana rất nhỏ và cuối cùng đã xác định được vị trí của tôi.

"..."

Nó làm tôi buồn bã. Tôi cảm thấy thực sự xin lỗi...

"Vậy thì! Hãy đánh giá tình hình."

Lúc đó, Dorothy vỗ tay như ra hiệu cho tôi chỉ tập trung vào cô và không nghĩ đến điều gì khác.

Khi làm vậy, cô dừng chân và nhìn lên bầu trời tràn ngập Nham mana.

"Trời Giáng với tốc độ này, mọi chuyện sẽ kết thúc trong vòng 3 ngày. Hội trưởng đã xám xịt như những người khác. Cậu không thể cảm nhận được bất cứ điều gì ngay cả khi chạm vào thứ gì đó và không cảm thấy như mình vẫn còn sống..."

'Ghê vãi—Sao em ấy lại đáng tin cậy đến vậy nhể?'

Dorothy thực sự đang đánh giá tình hình...!

Đây thực sự có phải là Dorothy bị chóng mặt chỉ vì dùng cái đầu một chút không?

"Hội trưởng, bây giờ, cậu biết đấy!"

Cô đã tìm được giải pháp chưa?

"Vâng."

Tôi nuốt khan và lắng nghe cẩn thận lời nói của cô.

"Chơi thôi."

...Cái gì cơ?

Ở một khía cạnh nào đó, đề xuất của Dorothy có giá trị.

Thử Thách Sa Thạch đã tạo ra thế giới này dựa trên những tổn thương của chính tôi.

Lý do khiến khung cảnh thế giới và cơ thể tôi bắt đầu chuyển sang màu xám chắc chắn là do cảm giác bị cô lập và xa lánh xã hội trong thời điểm này trở nên nghiêm trọng hơn.

Vì vậy, nếu chúng tôi chơi đùa và vui vẻ nhiều như chúng tôi muốn để khiến tôi cảm thấy dễ chịu hơn thì có khả năng tình trạng của tôi sẽ được cải thiện.

Như vậy...

"Tất cả các bài hát của thế giới này đều đang chờ đợi trong không gian chật hẹp này phải không?! Ồ, Hội trưởng nè? Hộp này là gì? Nó liên tục thay đổi phải không?!"

Chúng tôi đến quán karaoke xu.

Lý do là vì Dorothy, người đặc biệt yêu thích các bài hát, muốn tận hưởng trọn vẹn những gì thế giới này mang lại.

...Tuy nhiên, tôi có lý do hợp lý để nghi ngờ rằng có lẽ lời đề nghị của cô chỉ là vì cô muốn hát.

Khi bước vào gian hàng và nhìn thấy máy hát karaoke, Dorothy đã rất ngạc nhiên. Tôi có cảm giác như mình đã trở thành một người cha đưa con gái nhỏ của mình đi khám phá thế giới.

"Tiền bối, không phải chị không biết những bài hát này sao?"

"Mị đã nghe thấy thứ này thứ kia khi đang đi loanh quanh. Thật là hấp dẫn ~. Mị thích các bài hát ở đây!"

Việc nghe các bài hát khi đi bộ trên phố là điều khá bình thường.

Có vẻ như trong khi Dorothy đi khắp Hàn Quốc để tìm tôi, thỉnh thoảng cô đã dừng lại để thưởng thức nhiều bài hát khác nhau.

Nếu Dorothy là người Hàn Quốc, chắc chắn cô đã mơ ước trở thành ca sĩ.

Suy cho cùng, cô có khả năng ghi nhớ và tài năng phi thường trong ca hát.

"Cái cây gậy trông buồn cười này là gì vậy?"

"Đó là một chiếc micro. Ờmmm, một cái để thu âm."

"Á lồ—.

"Quaooo!"

Khi Dorothy cầm micro và phát ra một số âm thanh, giọng nói tuyệt vời của cô vang vọng trong không gian. Thật buồn cười khi thấy sự ngạc nhiên của cô ấy.

Dorothy và tôi ngồi cạnh nhau trong một gian hàng hẹp và trò chuyện.

Thật vui khi thấy Dorothy bị mê hoặc bởi văn hóa hiện đại.

"Aaa, Hội trưởng ơi. Cậu có biết bài hát này không?"

Dorothy hắng giọng và ngâm nga một âm tiết.

Tôi nhận ra ngay và nhấn nút điều khiển từ xa để chơi mạnh.

「Violet Fragrance – Kang Susie」

Khi nhạc bắt đầu nổi lên, tràn ngập gian hàng, Dorothy ngơ ngác đầu óc. Tuy nhiên, cô nhanh chóng trở nên phấn khích, đỏ mặt và mỉm cười rạng rỡ với tôi.

Cô lập tức đứng dậy, cầm mic bằng cả hai tay.

Trong phòng karaoke, bầu không khí ngượng ngùng thường tồn tại trong bài hát đầu tiên đã lan rộng.

Và máy karaoke bắt đầu phát một video nhạc ngẫu nhiên.

"Đó là cái gì vậy? Tại sao người và động vật lạ lại xuất hiện?"

"Cứ phớt lờ nó đi."

"O-Okay...!"

Cuối cùng, câu hát đầu tiên xuất hiện trên màn hình.

Dorothy có vẻ như không thể hiểu được lời bài hát hiển thị trên máy, nhưng điều đó đối với cô dường như không quan trọng.

Dorothy hít một hơi thật sâu và nhắm mắt mỉm cười.

Sau đó... 3, 2, 1.

"Anh đến với em một cách nhẹ nhàng ~ như ánh tím sắc toả ~."

Quaooooo...!

Đột nhiên, tim tôi đập thình thịch khi nắm tay tôi siết chặt.

Khi giọng hát hay của Dorothy chuyển thành một giai điệu trôi chảy, thính giác của tôi có cảm giác vô cùng thỏa mãn.

Phù. Mặc dù tôi không có xúc giác nhưng thật nhẹ nhõm khi tôi vẫn có thể nhìn, nghe và ngửi...!

'Tai của mình đang được ban phước...!'

Húpp.

Tôi chặn miệng mình lại. Tôi có cảm giác như đang cảm động rơi nước mắt.

Suy cho cùng, cử chỉ của em ấy có thể lúng túng, nhưng em ấy xinh đẹp chết tiệt mà...!

"Anh đãaaa ~!! Người đã cho em ~ tình iu ~!"

Ngay cả những nốt cao của cô cũng hoàn hảo.

Khi tôi cổ vũ, Dorothy đưa tay về phía tôi, tạo dấu hiệu chữ V bằng ngón trỏ và ngón giữa.

Nụ cười bẽn lẽn của cô trông rất vui vẻ đến nỗi nó cũng nâng cao tinh thần của tôi.



Ngay sau đó, màn trình diễn 「Violet Fragrance – Kang Susie」 của Dorothy kết thúc và máy karaoke hiển thị số điểm 97 điểm.

Cái con máy xấc xược này dám chấm cho màn trình diễn của Dorothy chưa đến 100 điểm hoàn hảo sao?

Nó có thể đần độn và ngu ngốc đến mức nào?

"Nyahaha! Điều này thật thú vị!"

...Mi thật may mắn khi Dorothy hạnh phúc. Nhờ có em ấy, mi sẽ sống để nhìn thấy ngày mai.

"Tiền bối, tôi cũng sẽ hát."

"Hội trưởng, đây không phải là lần đầu tiên cậu hát trước mặt mị sao?"

"Tôi không quen với những bài hát từ thế giới đó. Tôi biết rõ những thứ này."

"Nihihi, okay!"

Tôi đứng dậy và hát bài 「Trip To Myself – Buzz」.

Tôi đã định hát tất cả những bài hát mà tôi đã nghe bất cứ khi nào tôi gặp khó khăn trong suốt cuộc đời học sinh dự bị của mình.

Tiếng bass quen thuộc.

Tiếp theo là tiếng trống nổ và tiếng guitar điện.

Bây giờ, 3, 2, 1.

"Nếu ngày ấy! Em chạy đến tận cùng biển xanh đóaaaaa ~!"

"Quaooo, Hội trưởng à! Ôi trời ơiiii ~!"

"Ở đằng đó có một chú ngựaaa ~!"

Đúng! Đây chính là nó!

Cảm giác ngột ngạt giống như bồn cầu bị tắc, vỡ òa khi được giải phóng khỏi những cảm xúc ngột ngạt của tôi.

Giống như tôi đã làm, Dorothy hào hứng di chuyển cơ thể lên xuống theo nhịp.

Và đến phần điệp khúc, khi tôi ôm bụng và hét lên với cử chỉ phấn khích quá mức, cô đã phá lên cười.

Hát xong câu lời tiên và chuyển sang lời thứ hai, cô hòa vào, ngay lập tức nắm bắt được tâm trạng của bài hát.

Chúng tôi đã nhảy cùng nhau và trong phần nổi bật, chúng tôi đã cùng nhau hét lên những nốt cao.

""Xa xa em là ánh dương của anh! Chúng ta đã ở bên nhau ~!!""

Tôi cười toe toét vì nó quá vui. Tôi lắng nghe tiếng cười của Dorothy hòa vào tiếng nhạc.

Và thế là chúng tôi dậm chân, nhảy lung tung như những kẻ mất trí.

Và như Dorothy, người bằng cách nào đó biết nhiều bài hát khác nhau, đã hát những bản hit nổi tiếng theo phong cách riêng của mình...

Tôi cũng đã hát tất cả những bài hát đã an ủi tôi trong suốt cuộc đời học sinh dự bị một cách thỏa mãn.

Vui quá trời luôn.

◆ ◆ ◆

Aaa, cổ họng mình đau quá.

Nhưng thôi, nó vẫn vui.

Mặc dù vậy, tôi không nên nói những điều như vậy khi đang ngắm nhìn khung cảnh tận thế.

"Vui quá trời! Hội trưởng nghĩ như nào? Đôi tai của cậu có được ban phước không?"

"Vâng. Tôi thực sự nghĩ rằng ngay cả khi tôi chết hôm nay, tôi cũng sẽ không hối hận."

"Tốt! Đó là một câu trả lời hoàn hảo!"

Mặc dù đã hát rất nhiều nốt cao nhưng giọng của Dorothy vẫn hoàn toàn ổn.

Tất nhiên là như vậy. Tại sao nó lại không như vậy? Liệu một nữ thần có bị mất giọng chỉ vì hát một bài hát do con người sáng tác không? Dĩ nhiên là không.

Chúng tôi đến công viên và ngồi cạnh nhau trên một chiếc ghế dài, ngắm nhìn Trời Giáng.

Cơ thể tôi lúc này khá cứng và nặng. Cảm giác như tôi không thể di chuyển tự do được nữa.

Có vẻ như quá trình hóa đá của cơ thể thật của tôi đã tiến triển rất nhiều.

"Hội trưởng nè."

"Vâng."

"Nếu hôm nay chết, cậu muốn làm gì?"

Điều đó thậm chí đến từ đâu...? Và đó là loại câu hỏi gì vậy...?

"Đó không phải là một câu hỏi không tốt chút nào sao....?"

Đừng báo trước một cách đáng ngại như vậy...

"Tuy nhiên, khung cảnh của tận thế như thế này không phải là thứ có thể dễ dàng nhìn thấy ở bất cứ đâu, phải không? Đắm chìm trong cảm xúc của mình vào thời điểm như thế này không phải là một ý tưởng tồi đâu."

"...Tiền bối muốn làm gì?"

"Ăn thịt gà trong khi nhìn thế giới đi đến hồi kết chăng?"

"Tại sao lại là gà?"

"Nó ngon."

Trước câu trả lời một chiều như vậy, tôi nhất thời không nói nên lời.

Tất nhiên, tôi đồng ý rằng thịt gà rất ngon.

"Còn Hội trưởng thì sao?"

"Tôi chưa nghĩ về điều đó. Dù sao thì tôi cũng chưa có ý định chết."

"...Cậu nhàm chán ghê."

Dorothy cười khúc khích nhưng không tiếp tục cuộc trò chuyện.

Chúng tôi ngồi im lặng một lúc.

Và đột nhiên, một thứ gì đó mềm mại và dẻo dai chui vào giữa những ngón tay tôi.

"...?"

Tôi quay đầu lại và nhìn về phía bàn tay đã có cảm giác như vậy.

Dorothy đang nắm tay tôi mà tôi đã đặt xuống băng ghế, những ngón tay của cả hai đan vào nhau.

Khi tôi ngơ ngác nhìn Dorothy, nụ cười rạng rỡ của cô, tỏa sáng như ánh sao, phản chiếu trong mắt tôi.

"Bây giờ cậu có thể cảm nhận được xúc giác, phải không? Mị chỉ thử nó như một thử nghiệm thôi."

"..."

"Hội trưởng, sắc màu của cậu đã trở lại."

Một thế giới nhuộm màu đen và trắng.

Trước khi tôi kịp nhận ra, cơ thể tôi, giống như Dorothy, đã lấy lại được màu sắc ban đầu.

Nhấn vote sao ⭐️và Follow ngay nếu không sẽ bị Yandere Luce nhốt vào lồng

ke-yeu-nhat-hoc-vien-lai-la-khac-tinh-cua-quy-123-0

trướctiếp