Trên con đường trở về nhà, Tuyên Quân cảm nhận được Vĩ Văn cứ ngần ngại
và muốn hỏi nhiều thứ về câu chuyện ban nãy. Anh không biết lúc đó Vĩ
Văn đã nghe thấy những gì? Khi liếc nhìn khuôn mặt đang cố sức kìm chế
sự tò mò trong lòng, anh liền thở dài.
Chưa kịp hé môi hỏi anh
mình, đã bị Vĩ Văn chen ngang hỏi tới tấp về ban nãy. Dáng vẻ hớn hở
cùng gương mặt như hoa nở vì nhắc đến Lam Chi của Vĩ Văn thoáng hiện
trên gương mặt. Nhưng nào có dễ mà anh trả lời ngay câu hỏi của cậu.
Thay vào đó anh chỉ cười mỉm, xoay vòng vòng hỏi về việc Vĩ Văn có thích Lam Chi hay không. Mà cái hỏi ngược này cũng rất hiệu quả, giúp anh né
tránh khéo léo câu hỏi hóc búa kia.
Vĩ Văn cứ luôn miệng tấm tắc
khen Lam Chi đủ kiểu, nào là xinh đẹp, học thức, gia đình giàu có, lại
là một bóng hồng mà biết bao nhiêu chàng trai hằng mơ ước được làm
chồng. Giữa lúc cậu đang say sưa ca ngợi, Tuyên Quân bỗng thoáng buồn,
gương mặt xinh đẹp hiện lên một nỗi buồn lạ thường.
Trông thấy
bóng hình quen thuộc kia buồn rười rượi ngoảnh mặt đi, anh cuống cuồng,
chẳng kịp suy nghĩ, vội chộp lấy đôi tay ấm áp, kéo người về phía mình,
giọng nói khẩn thiết: “Em… Em đã nhận lời tỏ tình của Lam Chi”
Đôi mắt mở to kinh ngạc, Vĩ Văn như hóa đá, lắp bắp hỏi lại thêm một lần
nữa, muốn chắc chắn bản thân mình có nghe đúng những gì Tuyên Quân vừa
nói ra hay không. “Thật… Thật sao? Em đã chấp nhận rồ rồi?”
Tuyên Quân chẳng hé môi nói tiếng nào, chỉ khẽ gật đầu tỏ ý đúng sự thật. Anh đứng đó nhưng không hề biết suy nghĩ của Vĩ Văn như thế nào. Chỉ thấy
Vĩ Văn khẽ mỉm cười rồi “chúc hạnh phúc” thôi.
Tuyên Quân siết
chặt lấy vòng tay đang nắm lấy tay Vĩ Văn. “Anh chấp nhận chuyện tình
cảm này của em và Lam Chi sao?”, cảm giác này thật khó tả, Tuyên Quân
vừa muốn nghe câu trả lời, vừa muốn mãi không đào sâu hơn.
“Đồng ý chứ sao không đồng ý được? Chứ em trai mình có bạn gái thì anh trai
phải chúc mừng chứ? đó là chuyện rất là bình thường”, Vĩ Văn bình tĩnh
trả lời câu hỏi khó từ Tuyên Quân.
“Anh hai, anh đang nói dối
đấy, cơ thể anh đang run rẩy”, Tuyên Quân nổi cơn thịnh nộ, hai tay nắm
chặt lấy vai cậu. Cảm nhận sự run rẩy từ cơ thể cậu, Tuyên Quân càng trở nên mất kiểm soát và siết chặt hơn.
Hành động này khiến cho thân thể cậu đau đớn, ánh mắt cậu lộ rõ sự kinh hoàng. Tuyên Quân mặc cho
cậu vùng vẫy, cố gắng thoát khỏi sự kìm kẹp của mình. Thân hình cậu ngày càng run rẩy dữ dội, hơi thở trở nên khó khăn.
“Không có, em suy nghĩ nhiều rồi chỉ là thời tiết hơi lạnh anh mặc áo hơi mỏng nên có
chút…”, Vĩ Văn gạt bỏ hai cánh tay của Tuyên Quân sang một bên. Cúi gầm
mặt không dám ngước lên đối diện với khuôn mặt của anh.
“Anh
Hai!”. Đôi bàn tay của anh khẽ đưa lên khuôn mặt Vĩ Văn, nhẹ nhàng nâng
khuôn mặt cậu lên đối diện với mình. Anh bàng hoàng trước cảnh tượng
trước mắt, khóe mắt của cậu hiện tại đang ứa nước mắt. Trong khoảng thời gian ở cùng với cậu từ nhỏ, anh chưa bao giờ thấy đôi mắt của cậu có
một giọt nước mắt nào.
Bởi vì, trong ký ức của anh, Vĩ Văn là một chàng trai mạnh mẽ và đầy bản lĩnh, cho dù có gặp phải chuyện gì khó
khăn thì cậu cũng không bao giờ rơi nước mắt. Anh cảm thấy rất đau lòng
khi nhìn thấy cảnh tượng này, anh đưa tay lên lau những giọt nước mắt
trên khóe mắt cậu, nhẹ nhàng hỏi: “Có chuyện gì vậy…?”
Tuyên Quân hoảng hốt ôm chầm lấy cậu, “Anh hai, em xin lỗi không phải như anh nghĩ đâu, em… em… em. Thật ra em và Lam chi không có mối quan hệ nào hết. Ở
quá khứ hiện tại và tương lai đều không là gì của nhau cả”
Buổi
chiều, anh đang miệt mài soạn bài trong căn phòng yên tĩnh. Tiếng chuông điện thoại bất ngờ vang lên cắt ngang sự tập trung của anh. Theo phản
xạ tự nhiên, anh đứng dậy, đi đến giá sách nơi đặt điện thoại. Sau khi
lấy điện thoại, anh trở lại ghế học của mình, từ từ mở ra để kiểm tra.
Khi nhìn thấy tin nhắn từ cô gái hay làm phiền mình, anh cảm thấy vô cùng
khó chịu. Không muốn trả lời, anh ném điện thoại sang một góc bàn, không muốn để nó làm gián đoạn quá trình học tập của mình.
Cô gái này
thường xuyên liên lạc với anh, nhưng anh không có bất kỳ tình cảm nào
dành cho cô ấy. Anh thấy phiền toái và mệt mỏi với những tin nhắn liên
tục của cô ấy. Vì vậy, anh quyết định phớt lờ và không để cô ấy ảnh
hưởng đến tâm trạng cũng như việc học của mình ở hiện tại.
Anh
tiếp tục tập trung vào bài tập, cố gắng quên đi sự tồn tại của tin nhắn
làm phiền kia. Tuy nhiên, trong thâm tâm, anh vẫn cảm thấy bực bội vì sự làm phiền vô lý của cô gái. Anh tự hỏi tại sao cô ấy lại kiên trì như
vậy, mặc dù biết rằng anh không có hứng thú với cô ấy.
Nhưng Lam
Chi thì liên tục gửi tin nhắn cho Tuyên Quân, không một giây nào ngừng
im lặng: “Quân Quân cậu rảnh không?”, " Tôi có vài chuyện muốn nói với
cậu", “Tôi muốn nói chuyện với cậu, ở ngoài á”, “Chúng ta gặp nhau ở
công viên gần trước được không?”, “Nè Quân Quân, cậu có đang online
không? trả lời tin nhắn của tôi đi”
Cảm thấy vô cùng khó chịu và
phiền toái, Tuyên Quân đưa mắt nhìn chiếc điện thoại đáng thương của
mình. Trong đầu anh thầm chửi rủa cô gái đã gửi tin nhắn kia. Đỉnh điểm
là khi anh không thể làm ngơ được nữa, anh miễn cưỡng cầm điện thoại
lên, trả lời vài câu cho có lệ: “Đừng gọi tên tôi thân thiết quá, tôi và cậu chỉ là bạn bè cùng lớp, hãy gọi tôi là Tuyên Quân!”
…To be continued…
Cuộc Gặp Định Mệnh.
Thể loại: LGBT
Tác giả: Tv.mgk.
Ngày Viết: Thứ 4 ngày 19 tháng 3 năm 2024.
Ngày Phát Hành Truyện: 19:00 ngày 25 tháng 03 năm 2024.
Ngày Phát Hành Chương 26: 19:00 ngày 01 tháng 05 năm 2024.