Người Định Mệnh Của Tôi Là Tinh Linh Mạnh Nhất

Chương 50: Mỗi người mỗi suy nghĩ


trướctiếp

Tiệc mừng thọ của nguyên soái Bách Nhĩ đã kết thúc, mỗi gia tộc đều có suy nghĩ riêng của mình. An Khiết lão sư thấy Khương Đồng chuẩn bị ra về, liền gọi cậu, không hết lời khen.

“Trung giai cấp 5, uy lực đã có thể so sánh với Cao giai cấp 2. Cháu đúng là thiên tài hiếm có đấy!”

“Gặp vận may thôi ạ” – Khương Đồng khiêm tốn đáp lời. Từ đây đến khi xuất phát đến RiO còn một tháng, cậu phải nhanh chóng tăng ma năng của cơ thể lên bậc 6. Như vậy càng có nhiều lợi thế hơn trên sân của La gia.

“Cháu làm ta nhớ đến học trò của mình đấy. Năm đó Khương Nhân cũng là một pháp sư cực kì giỏi. Nếu cháu cũng tu không gian hệ, chắc ta đã có rằng cháu là con trai của em ấy” – An Khiết như lâm vào hồi ức trước đây, nét mặt có chút buồn và hoài niệm.

Khương Đồng mỉm cười, thật tâm nói “Trong lòng em cũng vô cùng kính ngưỡng ngài ấy, nguyên soái Khương Nhân!”

Bách Nhĩ đang đi đến gần nghe thấy cậu nói như vậy, nét mặt cũng vô cùng hài lòng. Ông đến đến vỗ vai chàng pháp sư trẻ tuổi, hỏi nhỏ “Trước khi đến RiO, cháu có kế hoạch gì không?”

“Cháu muốn xin phép học viện được ra ngoài rèn luyện ạ, ở học viện cũng rất tốt, nhưng cháu muốn ra ngoài để gia tăng khả năng chiến đấu hơn” – Khương Đồng suy nghĩ rồi trả lời.

Khương Đồng đã có kế hoạch cho điều này. Học viện cũng tốt, tuy nhiên vẫn rất hạn chế vì không thể chiến đấu hết khả năng được. Lần này đến RiO chắc chắn sẽ có rất nhiều vấn đề, và cũng rất nhiều tinh anh từ các học viện khác tham gia. Cậu phải tìm được cơ hội đến địa cầu cổ.

“Tôi sẽ duyệt cho em” – An Viễn, hiệu trưởng học viện Olad đột nhiên lên tiếng. Ông cũng nhận thấy vị pháp sư này càng sẽ có nhiều cơ hội khai phá sức mạnh và phát triển hơn ở bên ngoài học viện.

An Phỉ mạnh dạn đi đến, ôm cánh tay Khương Đồng nói “Hay là cậu cho tôi theo với được không?”

Chỉ là không đợi Khương Đồng từ chối, An Viễn đã nghiêm khắc răn dạy con gái mình “Không được xằng bậy như vậy, với trình độ của con ra ngoài chỉ có gây sự thôi”

An Phỉ bĩu môi đi về chỗ cha mình. Gia đình cô không có con trai, cô là người thừa kế duy nhất sau này nếu Hyouka chọn cô. Cha cô không muốn con gái ra ngoài mạo hiểm là vậy. Hơn nữa, An Viễn cũng biết, cậu pháp sư này không đơn giản như vậy, có lẽ chỉ muốn đơn độc đi rèn luyện mà thôi.

“Cám ơn mọi người, cháu dự định đi một mình thôi ạ, sẽ trở lại học viện trước khi đến RiO” – Khương Đồng mỉm cười đảm bảo.

“Cho cậu” – Liễu Vân Trạch rất cảm phục vị pháp sư mạnh mẽ này. Saki cũng rất thích cậu ấy, chỉ như vậy, Liễu gia tương lai cũng sẽ đồng hành hỗ trợ cậu. Anh đưa một tấm thẻ cho Khương Đồng rồi giải thích.



“Đây là thẻ vip dành cho khách quý của Liễu thị, sau này cậu có thể dùng các dịch vụ mà tôi đang kinh doanh miễn phí. Cám ơn cậu đã đồng ý với Saki”

“Cám ơn anh, cám ơn Saki” – Khương Đồng vốn định từ chối, nhưng nghĩ lại cậu cũng không có quá nhiều tiền trong người. Saki là tinh linh mà Alivera đã giao phó, có qua có lại. Cậu nhất định sẽ giúp đưa hạt giống ma đằng đến chỗ Heros.

Bách Trì đi đến khoác vai Khương Đồng, hỏi thẳng “Với thực lực của cậu, vào quân dự bị không quá khó, nhưng tôi vẫn hy vọng cậu có thể cân nhắc Hỏa Long đoàn Bách gia chúng tôi”

Khương Đồng cười cười, không cự tuyệt cũng không đồng ý. Một lần nữa chào tất cả mọi người rồi trở về kí túc xá. Nhìn xe bay đã rời đi, người có vẻ buồn nhất hẳn là Liễu Y Nhiên. An Phỉ đi đến ôm tay cô bạn của mình.

“Nhiên Nhiên, cậu sao nãy giờ không nói gì thế?”

“Tớ không sao” – Liễu Y Nhiên lắc đầu rồi cùng gia đình mình đi về. An Phỉ biết bạn mình thích Khương Đồng, nhưng cô lại không có cách nào cả vì cậu ấy gần như thể hiện rõ rằng bản thân không có hứng thú với tình cảm. Ít nhất, chưa từng thấy cậu ấy thân thiết với học viên nào là nữ cả.

La gia

La Hưng Thịnh đang mắng đứa cháu trai gây chuyện của mình, La Vi Hiển. Trước lúc ra về, ông còn phải nghe lời nói mang ý trách cứ của lão Bách Nhĩ vì thằng cháu không biết phép tắc cản trở khách quan trọng của họ. Đã gây chuyện còn gây đến trên đầu lão Bách đó, thằng cháu này muốn làm ông tức chết.

“Ai cho cháu cái gan gây chuyện ở chỗ Bách gia hả? Không coi mặt mũi gia tộc ra gì nữa có đúng không?”

La Vi Hiển trở về cùng ông mình cũng biết chắc mình sẽ bị trách mắng. Nhất là khi Khương Đồng thể hiện màn chiến đấu đẹp như thế ở Bách gia. Thực quá rõ ràng, thực lực của hắn không cách nào so sánh với cậu được. Sự ganh ghét trong lòng hắn ngày một lớn không cách nào kiềm chế được. Hắn nắm chặt đôi tay của mình lại, cuối đầu tiếp tục bị ông trách mắng.

La Hưng Thịnh mắng đủ cũng không muốn nhìn thấy đứa cháu này nữa liền đuổi hẳn trở về. Ông ngồi dựa lên ghế, suy ngẫm về La gia. Ông ta chỉ có hai người con, đứa con lớn đã lên làm đại tướng quân, giúp ông ta coi quản Thiên Hải đoàn, quyền hành trong tay cũng không phải nhỏ, thế nhưng năng lực lại không có gì nổi trội. Đứa con còn lại là niềm kiêu hãnh của ông ta, nhưng lại một lòng ngưỡng mộ người bạn đồng trang lứa của mình rồi đầu quân cho Cổ Lang đoàn. Mãi xa cách ông!

Ông ta vẫn nhớ đến La Bác, trong mắt ông ấy, đứa con này vẫn xứng đáng trở thành người thừa kế tiếp theo của La gia hơn bất cứ ai khác. Nhưng nó lại thiếu lòng tham, thiếu đi sự ích kỷ cho gia tộc, càng khiến ông lo âu. Quả nhiên, sau khi trở về từ địa cầu cổ, nó đã âm thầm điều tra chính gia tộc mẹ đẻ của mình rồi khi nhận ra những điều ông làm, nó đã rời bỏ gia tộc này.

La Hưng Thịnh ông chưa từng hối hận về những gì mình làm, càng không có gì nuối tiếc cho những kẻ đã ra đi. Để La gia có vị thế quyền lực cao nhất, ông không ngại càng để lòng tham bành trướng trong con người mình. Những gì ông đang làm là vì gia tộc này, như cách Hoàng tộc Mã Tư đã lên nắm quyền Liên Bang này mà thôi.

Tiếng thở gấp của ông vang lên trong không gian tĩnh mịch rồi dần bình tĩnh lại. Frong đứng phía sau ông, nhìn cái bóng già cõi đầy cô đớn trên ghế. Cô lạnh lùng cụp mắt, rồi nhớ lại hình ảnh vị pháp sư hỏa hệ hôm nay. Đôi mắt của cô như nhìn thấy lại hình bóng của ai đó, người mà cô vừa yêu vừa hận!

trướctiếp