Khi Nào Gió Đông Đến

Chương 53: Bên Kia Thế Giới (1)


trướctiếp

Gió cát nơi nước U bay tán loạn, bầu trời mang theo một màu cam ảm đạm, nhiệt độ nóng đến mức khiến người ta cháy da bỏng thịt.

Thẩm Duyệt Thần đưa tay quệt mồ hôi trên trán, lo lắng nhìn số thuốc còn lại trong túi xách cứu trợ.

“Hình như chỗ này không đủ dùng.”

“Không đủ?”.

“Nhiều người bị thương quá, chúng ta phải quay về lều lấy thêm. Nhưng hiện tại tôi không đi được.”

“Vậy cậu ở đây, tôi đi lấy.”

“Như thế nguy hiểm lắm, chị…”

“Không sao, không chết được đâu.”

Cô gái với làn da hơi ngăm, mái tóc cắt ngắn cùng đôi mắt sáng ngời kiên quyết cắt ngang lời Thẩm Duyệt Thần. Cô nhanh chân chạy đến chiếc xe mô tô gần đó, thoăn thoắt khởi động xe rồi chạy ra khỏi khu cứu trợ hiện tại.

Thời gian Thẩm Duyệt Thần đến đây có lẽ cũng sắp được một năm, gần một năm anh cắt đứt mọi liên lạc với gia đình bạn bè. Ngày ngày phải chạy đi chạy lại ở nước U xa xôi, thay quân y cứu chữa cho những quân nhân bị thương nặng.

Thời gian đầu Thẩm Duyệt Thần còn không thích ứng được. Một đất nước nghèo nàn không có bất cứ thứ gì, dân cư lại càng thưa thớt. Hơn thế nơi đây vậy mà vẫn còn diễn ra chiến tranh triền miên. Mỗi ngày đều có thể thấy được người dân chết la liệt nằm trong đống đổ nát do bom đạn gây nên, không thì sẽ là những quân nhân cụt tay cụt chân gào thét trong quân doanh. Đã thế khí hậu lại vô cùng khắc nghiệt, bão cát thường xuyên xảy ra, mây mù bay tán loạn trong nhiều ngày liền. Khiến người ta vì thế mà nóng đến độ phát điên.

Người thành phố như Thẩm Duyệt Thần ăn no mặc ấm đã quen. Nhiều bác sĩ được điều đi như anh sớm đã không trụ nổi. Mỗi ngày đều la hét đòi về nước.

Đương nhiên Thẩm Duyệt Thần cũng nằm trong số đó, điều kiện sống tệ hại thế này làm sao có thể tiếp tục ở lại?



Nhưng rốt cuộc sau một vài chuyện, suy nghĩ trong anh liền thay đổi. Cũng xem như không làm trái với lời hứa năm đó sau khi tốt nghiệp mà mỗi bác sĩ phải tuyên thệ.



Chúc Dĩ lái xe lao như bay trên con đường đất gồ ghề. Tay cô siết chặt vào tay lái, nghiêng mình né tránh những chướng ngại vật lớn trên đường đi. Suốt cả chặng đường gió cát bay mù mịt, hơi nóng tàn nhẫn đập vào mặt cô. Chúc Dĩ cơ hồ còn có thể ngửi được mùi đất nồng bốc lên, lẫn mùi bánh xe do chà xát xuống mà toả ra khét lẹt.

Lâu lâu trên đường lại có tiếng la hét thất thanh, không thì là tiếng khóc rống đến mức thương tâm. Xen vào đó còn lẫn cả tiếng bom đạn vọng lại từ phía xa.

Không biết qua bao lâu, xe Chúc Dĩ dừng lại trước cổng quân doanh. Bên trong có người vừa thấy cô đã nhanh nhẹn chạy ra tiếp đón.

“Về sớm vậy? Không phải cô cùng Thần Thần đi cứu giúp mấy người ở khu vực xảy ra động đất sao?”

Chúc Dĩ nhảy xuống xe, thở dốc chạy về phía lều quân y: “Thiếu thuốc, tôi về lấy thuốc.” Dứt lời liền vẫy tay với đối phương, cũng không bận tâm đến ánh mắt của mấy người khác đang nhìn mình.

Người vừa hỏi nhìn Chúc Dĩ chạy đi chạy lại tìm thuốc thì hơi buồn cười. Cũng cảm thấy khá cảm kích. “Cô ấy rõ ràng có thể về nước, vậy mà lại nhường xuất cho người ta.”

“Về nước?”

“Phải.”

“Sao tôi không biết đến chuyện này? Tôi cũng muốn về.”

Đường Nhất bĩu môi, huých nhẹ vào vai đối phương: “Cậu về cái gì? Cô ấy không giống chúng ta, có phải quân nhân hay bác sĩ được điều đến đây đâu. Hơn tháng trước được người của nhóm Phương Hà cứu ra từ đám buôn người. Nghe đâu là nhiếp ảnh gia tự do, không ngờ lại lạc đến nơi nguy hiểm như này.”



Đường Nhất nói xong, cũng chẳng thèm đợi đối phương đáp lời đã quay đi. “Không nhiều lời với cậu nữa, tôi qua đó giúp một tay.”

Anh đi vòng qua người kia, sau đó nhanh nhẹn chạy đến lều quân y giúp Chúc Dĩ tìm thuốc.

Chúc Dĩ theo lời Thẩm Duyệt Thần, cuối cùng tìm được số thuốc mà anh cần. Chỉ là số lượng còn lại không nhiều. Sợ đem đi rồi sẽ không đủ cho quân nhân bị thương dùng.

Đường Nhất ở bên cạnh nhìn một lúc, bỗng nhiên chậc một tiếng: “Cứ đem hết đi đi, một tuần nữa máy bay viện trợ đến, sẽ không thiếu thuốc đâu.”

Chúc Dĩ thở dài ngồi xuống đất, cuối cùng cũng theo lời Đường Nhất xếp toàn bộ số thuốc đó vào túi.

Anh thản nhiên đút tay vào túi quần nhìn xuống, cảm thán: “Cô cũng được việc ghê, không phải là nhiếp ảnh gia tự do à? Sao không thấy chụp gì hết thế?” Đường Nhất bâng quơ hỏi, cũng không mong Chúc Dĩ sẽ trả lời mình. Chỉ là anh hơi tò mò mà thôi.

So với nhiều cô gái thì tích cách Chúc Dĩ không những mạnh mẽ quyết đoán, mà còn có chút… Bạo lực.

Lần đó Đường Nhất theo đám người Phương Hà đi ứng cứu người bị bắt bởi một đám buôn người. Nói là vậy, nhưng lúc đến nơi đã thấy vài tên bị Chúc Dĩ hạ gục, đang nằm lăn quay ra đất, miệng gào thét vì đau.

Lúc ứng cứu thành công, Chúc Dĩ là người ra tay xử đẹp tên cầm đầu liền bị Phương Hà dò hỏi, sau đó cô đã đáp một câu khiến anh ta khiếp sợ đến tận bây giờ.

Đường Nhất tò mò muốn biết, lại bị Phương Hà toàn tập cự tuyệt. Cũng không biết khi đó hai người họ đã nói những gì.

Chỉ biết cô nhiếp ảnh gia tự do này đi vài đường võ cơ bản, đã giúp đám buôn người đó tháo khớp xương dẫn đến không còn lành lặn nữa. Vậy nên, nói cô bạo lực cũng chẳng sai.

“Đủ thuốc rồi, vậy tôi đi đây.” Chúc Dĩ đứng lên, cúi đầu chào Đường Nhất rồi đi lướt nhanh qua anh.

Một lát sau đã nghe tiếng xe mô tô nổ máy, khói bụi mịt mù dần che lấp đi thân ảnh nhanh thoăn thoắt của Chúc Dĩ. Đem cô hoà vào trong bão cát mờ ảo.

trướctiếp