Trên đỉnh núi Tuyệt có một nơi gọi là Trảm Tiên Đài, trên Trảm Tiên Đài có một cái cây.
Thông thường cây cối mọc trên núi cao không có gì là lạ, có điều tuy đỉnh núi này rất lớn nhưng lại trụi lủi như một cánh đồng trọc, giữa cánh đồng
trọc lại nghiễm nhiên có một cái cây cổ thụ sắp chết nên trông kỳ quái
vô cùng.
Khoảng chừng hai mươi năm về trước nơi này vẫn là một
ngọn núi xanh tươi tốt, không có gì bất thường. Về sau thôn dân ở thôn
Tuyệt Phong nhìn mãi cũng thành thói quen, mấy ông lão hay ngồi ở đầu
thôn thường bảo cơ sự này gọi là "núi độc có thể nuôi cây tiên", cây cổ
thụ nọ sống lâu thành tinh rồi thăng lên tiên, đã là bất tử đương nhiên
sẽ không chấp nhận sống cùng với các loài cây phàm cỏ tục, việc tất yếu
là nó sẽ muốn độc chiếm cả đỉnh núi.
Về việc tại sao cái cây miễn cưỡng gọi là "cây tiên" này lại sống dở chết dở thì xác thực cũng có
nguyên nhân. Hai mươi năm trước có rất nhiều đệ tử vô danh của các môn
phái đến điều tra về sự kỳ lạ trên đỉnh núi Tuyệt, trong lòng bọn họ
thấy kỳ lạ, muốn giết bỏ cây cổ thụ kia. Ai ngờ trong lúc hành sự đột
nhiên có mấy đạo thiên lôi giáng xuống như trời long đất lở, bọn người
đó hết thảy đều ôm một thân trọng thương chạy bạt mạng, từ bấy đến nay
cũng chẳng ai thiết tha muốn phá huỷ cây tiên đấy nữa.
Cũng kể từ ngày đó trên núi Tuyệt giống như có quỷ dựng tường, sương mù bao vây
trắng xoá. Thôn dân thỉnh thoảng có người đi lạc lên núi, có khi đi vòng vòng dưới chân núi cả canh giờ vẫn không tìm thấy đường ra nên hiện
chẳng một ai dám béng mảng lại gần nơi ma quái đó.
Tuy thế có một nhóm người vẫn chưa từ bỏ ý định, mỗi năm đều tìm đến núi Tuyệt một
lần. Mặc dù bọn họ chẳng dám đi lên núi nhưng sẽ thuê một vài thôn dân
gan dạ của thôn Tuyệt Phong, một đám người hì hục khuân đi những cái
rương bằng sắt đen nhánh mà họ mang theo đem chôn dưới chân núi. Số
rương đó vô cùng kỳ dị, nói là sắt cũng không phải sắt, bên ngoài dính
nhớp thứ chất lỏng sền sệt màu đen trông như cặn dầu, lại lúc nhúc như
có thể ngay lập tức sẽ tan ra thành một bãi nước đen.
Lúc chôn
những cái rương kỳ quái xuống đất, điều cấm kỵ là không được chạm tay
vào mà chỉ có thể dùng một loại xiên sắt đặc chế để đẩy rương vào hố.
Hôm nọ Ngô lão tam ở thôn Đông không cẩn thận chạm tay vào chúng, sau đó toàn bộ lòng bàn tay đã bị ăn mòn. Ngô lão tam từ đó trở thành Ngô một
tay.
Công việc có thù lao rất hậu hĩnh nhưng rất ít người nguyện ý làm, bởi vì có một vài người sau khi xuống núi đã trở nên đần độn ngu
ngốc. Thôn dân đồ rằng bọn họ bị bắt hồn, vào thời điểm này trong năm sẽ đóng kín cửa trốn trong nhà sợ bị đám tà ma ngoại đạo này bắt bớ, dù
tới mùa vụ cũng không dám đi. Tuy vậy vẫn có thôn dân vùng khác không
biết chuyện vô tình bị chộp được mà đi chuyển rương cho chúng.
Kể từ đó cây tiên dường như đã trở thành điều cấm kỵ, bọn họ cho rằng cái
cây kia là điềm gở, hại cả ngọn núi Tuyệt thành nơi tà ma. Nếu có trẻ
con không vâng lời, chúng thường bị người nhà dọa ném lên núi, lúc đó kể cả có là đứa cứng đầu cứng cổ tới đâu cũng sẽ sợ hãi tới mức chui tọt
ngay vào trong chăn không dám hé răng nửa chữ.
Mặc dù là thôn
nghèo nhưng do quanh năm làm lụng nên ai nấy đều khỏe mạnh, hầu hết đều
có thể sống thọ cho đến khi về già, duy chỉ có cô bé nhà thợ mộc họ Tiết ở thôn đông là luôn mang bệnh, thành thử hơi lạc lõng so với những đứa
trẻ cùng trang lứa trong thôn.
Vợ chồng họ Tiết kết hôn nhiều năm không có con, vất vả lắm sau hơn mười lăm năm mới sinh ra được một cô
con gái, đáng tiếc trời sinh nhiều bệnh, gió thổi một cái cũng có thể xô ngã. Hai vợ chồng đương nhiên coi con gái như châu bảo, đánh nhau với
ông trời giành giật lấy mạng sống nhỏ nhoi của nàng, đến mức cầm trên
tay sợ vỡ, ngậm trong miệng sợ tan.
Vợ của thợ mộc Tiết tên là
Xảo Liên đang muối củ cải, ngẩng đầu nhìn thấy con gái Nhiễm Nhiễm nhón
chân qua tường nhà nhìn đám trẻ đang đùa giỡn ngoài sân, vội vã chạy
sang đỡ lấy nàng, dịu giọng nói:
"Con gái à, mấy thằng nhóc đó
nghịch như quỷ, chơi với chúng không cẩn thận sẽ bị chúng xô ngã đấy.
Nếu như con buồn chán thì chốc nữa bảo cha con đưa ra sông câu cá có
được không?"
Ánh mắt Tiết Nhiễm Nhiễm vẫn nhìn đăm đắm sang đó,
khẽ nuốt ực một ngụm nước miếng, đôi mắt trong sáng như nước hồ thu khẽ
chớp, ngoan ngoãn nói:
"Mẹ ơi, con không còn là trẻ con nữa, không muốn ra ngoài chơi!"
Xảo Liên ngẩng đầu nhìn qua bức tường thấp, bỗng phát hiện thằng nhóc mập
họ Đinh cầm trong tay bánh hoa táo xốp giòn, trong lòng nhất thời sáng
tỏ. Nhiễm Nhiễm trời sinh ngoan ngoãn lại nghe lời, có điều tính hơi
tham ăn, nhất là đối với mấy thứ quà vặt linh tinh. Việc này lại vô tình tạo nên tính xấu, nếu như thấy người ta đang ăn uống nó có thể đứng
nhìn chằm chằm suốt cả buổi.
Đương nhiên cái bánh ngọt hảo hạng
tinh xảo kia chỉ có trẻ con nhà giàu mới được ăn, hại Nhiễm Nhiễm vừa
nhìn thấy đã thèm rỏ dãi.
Xảo Liên thấy thế cũng hơi khó xử, chỉ đành nói:
"Thứ đó chỉ bán ở huyện, chờ cha con làm xong việc cho ông chủ Đinh kiếm được tiền sẽ mua cho con ăn."
Nhiễm Nhiễm lúc này đã ngồi xuống ghế, mân mê hai búi tóc như hai cái bánh bao nhỏ vừa chải xong, lại tỏ ra hiểu chuyện nói:
"Cái bánh đó chắc là đắt lắm mẹ nhỉ? Ban nãy con ở dưới gió ngửi được, là
nhân táo đỏ sên đường, vỏ bánh là bột trộn với mỡ lợn nướng sáu phần
chín. Chờ đến mùa thu hái táo, mẹ mua cho con một ít đường bột con cũng
có thể làm."
Xảo Liên véo má nàng:
"Chẳng lẽ con là chó
nhỏ hay sao mà có thể ngửi một cái là biết ngay cách làm? Con nghe người khác nói qua rồi đem ra dọa mẹ đúng không?"
Nhiễm Nhiễm thấy mẹ
không tin cũng không nói thêm gì nữa, bước tới giúp mẹ bày củ cải ra
đĩa, nhân tiện nhón lấy một miếng bỏ vào miệng cắn một cái, nói:
"Tối nay chúng ta ăn củ cải hầm thịt vịt đi mẹ, hôm qua vẫn còn dư lại một miếng thịt vịt cha mua."
Xảo Liên giật miếng củ cải trong tay nàng, cằn nhằn:
"Không được ăn đồ sống, dạ dày con yếu dễ bị đau bụng, tối hầm xong thịt vịt không ai cản con ăn."
Người trong thôn vẫn luôn khó hiểu tại sao vợ chồng họ ai nấy đều khỏe mạnh
nhưng lại sinh ra một cô con gái yếu ớt, chỉ có người trong cuộc mới
biết rõ, thật ra Nhiễm Nhiễm là do mười sáu năm trước nàng nhặt được
dưới gốc cây khô trên đỉnh Tuyệt Sơn.
Xảo Liên cũng không nhớ rõ
chuyện xảy ra ngày hôm ấy, sau khi chợp mắt được nửa buổi trưa, lúc rời
giường bỗng nhiên nàng cảm thấy trong lòng bứt rứt. Xảo Liên không hiểu
tại sao mình lại đi lên núi Tuyệt, lại vô tình rơi vào sương mù, cuối
cùng lại không hiểu vì sao mình có thể leo đến đỉnh núi quỷ quái kia.
Từ phía xa xa, nàng nghe thấy tiếng khóc nỉ non của một đứa trẻ, lại gần
mới phát hiện có một cục tuyết nho nhỏ co ro nằm dưới gốc cây đang hé
mắt oa oa khóc. Nhìn thấy cảnh đó, trái tim của nàng liền thắt lại.
Không biết kẻ nào lại nhẫn tâm đem đứa bé đáng yêu này bỏ dưới gốc cây tiên,
có điều Xảo Liên lại cảm thấy là do trời cao thương xót vợ chồng họ
nhiều năm không có con nên mới ban cho nàng một cô con gái.
Tiết
Liên Quý cũng cảm thấy vợ mình nói đúng, bèn đối với đứa con gái từ trên trời rơi xuống mà nàng mang về rất yêu mến. Chỉ là về sau mới phát hiện đứa trẻ này bẩm sinh yếu ớt nhiều bệnh, vài ba ngày lại bệnh một lần,
nếu như không đi khám đại phu là mãi cũng không khỏi. Bởi thế hai vợ
chồng dường như quen mặt tất cả đại phu lân cận, hao tổn bao nhiêu tiền
thuốc mà đứa trẻ vẫn không thể khá hơn.
Về lâu về dài hai vợ
chồng xem như bệnh mãi thành thầy thuốc, vừa cầu cạnh tứ phương vừa tự
tìm tòi chữa bệnh, cuối cùng nuôi cô bé yếu như mèo bệnh ngày đó lớn đến chừng này.
Lúc mới nhặt được Nhiễm Nhiễm lòng bàn tay nàng có
một cái bớt màu đỏ, thợ mộc Tiết hỏi qua các tú tài trong thôn mới biết
đường vân của cái bớt này trông giống một chữ nhiễm, bởi thế nàng mới có tên là Tiết Nhiễm Nhiễm. Có điều đến khi nàng vừa tròn một tuổi, cái
bớt liền từ từ tan mất. Thật ra đây không phải chuyện gì kỳ quái, có rất nhiều đứa trẻ có bớt càng lớn sẽ càng nhạt dần nên hai vợ chồng cũng
không để tâm lắm, chỉ lo cặm cụi kiếm tiền nuôi con. Cuộc sống của họ
trong thôn cũng xem như là hạnh phúc.
Hai mẹ con đang trò chuyện bỗng nghe bên ngoài có tiếng người hô:
"Thím ơi, con có mua bánh ngọt cho Nhiễm Nhiễm nếm thử đây ạ!"
Xảo Liên dõi mắt ra thì thấy đó là cậu hai nhà họ Đinh, anh trai của nhóc
mập đang ăn bánh hoa táo. Họ Đinh là phú hộ trong làng, cậu hai nhà họ
lại đang theo học ở thư viện trấn trên để theo đuổi công danh nên rất có tiền đồ. Cậu ta có hôn ước với con gái của một cử nhân trong huyện,
nhưng thi thoảng lại về thôn trêu chọc Nhiễm Nhiễm.
Xảo Liên biết con gái mình mặc dù trông hơi gầy yếu nhưng gương mặt lại rất khả quan, đôi mày như làn nước thu, da trắng như tuyết, so qua với các cô nàng
mười lăm mười sáu tuổi trong làng thì nổi bật hơn hẳn. Đáng tiếc vóc
người mỏng như lá liễu của Nhiễm Nhiễm lại không được cánh nhà nông bọn
họ ưa chuộng, nếu như bọn họ muốn tìm vợ, sợ là sẽ tránh những phụ nhân
trông qua không thể làm được việc như nàng.
Có điều cậu hai Đinh
cũng đọc qua vài quyển sách, ánh mắt đương nhiên khác với những kẻ quanh năm chỉ biết tới ruộng đồng cày cấy, cậu ta chẳng khác gì một con ruồi
đuổi mãi không đi, suốt một năm nay đều có ý dây dưa với Nhiễm Nhiễm.
Sau đó Xảo Liên phát hiện hắn còn tung tin đồn về sau sẽ lấy nàng làm
thiếp.
Trong bụng Xảo Liên khinh thường bèn đánh tiếng với gã, ý
bảo họ không dám trèo cao, hy vọng cậu hai đi tìm những cô gái xinh đẹp
khác. Cậu ta bèn dựa vào bản tính ăn tham của Nhiễm Nhiễm, cứ dăm hôm
lại mang đồ ngon tới dụ dỗ, may là cô bé này không phải kẻ thiển cận,
mỗi lần nhác thấy gã từ xa liền vội vàng né tránh.
Vì vậy cậu hai Đinh hét ầm ĩ sau tường chỉ nhận được cái liếc mắt lạnh nhạt của thím
Tiết, sau đó nhìn thấy Nhiễm Nhiễm được nàng ta đưa ngay vào bếp nấu
cơm. Cậu hai Đinh tuy không cam tâm nhưng cũng chỉ có thể hậm hực mà rời khỏi.
Hôm nay thợ mộc Tiết ra ngoài đóng đồ nội thất nên về nhà
rất muộn, vừa bước một chân vào nhà đã khẩn trương chốt cửa lại, sau đó
lôi kéo Xảo Liên vào khuê phòng nhìn con gái một cái rồi đưa nàng về
phòng mình, nhỏ giọng hỏi:
"Nàng có nhớ ngày đưa Nhiễm Nhiễm về là ngày nào không?"
Xảo Liên nghi hoặc nhìn chồng, ngập ngừng nói:
"Ngày đó chàng nói muốn khiến nó thành con gái mình, phần sợ thôn dân bàn tán phần sợ đứa bé mất đi cha mẹ sẽ tìm về với nguồn cội nên bảo em trước
tiên trở về nhà mẹ giả vờ mang thai, sau đó hơn một năm bế con trở về.
Thế nên ngày nhặt được Nhiễm Nhiễm hẳn là... lùi lại mười sáu năm ba
tháng, là mùng chín tháng chín năm Khánh Canh!"
Thợ mộc Tiết vỗ đùi cái đét, lại hạ giọng đến mức thấp nhất nói:
"Nàng biết ta phát hiện ra cái gì không? Bọn hắc y nhân hung ác đó đi gõ cửa
từng nhà thôn bên cạnh, hỏi rằng có ai trông thấy đứa trẻ ở trên tiên
đài vào tháng chín năm Khánh Canh hay không?"
Xảo Liên nghe xong cũng hoảng hốt, lắp bắp:
"Không phải là... cha mẹ ruột của con bé đến đón nó chứ?"
Thợ mộc Tiết cũng vì lo lắng việc này nên hôm nay đã bỏ việc ở nhà ông chủ
Đinh vội vã trở về mà không thèm nhận tiền công. Việc liên quan đến con
gái, hắn cũng không thể nghĩ nhiều như vậy.
Xảo Liên rất nhanh đã bình tĩnh trở lại, nói như chém đinh chặt sắt:
"Dù sao cũng chẳng phải con mèo con chó mà muốn bỏ thì bỏ, muốn nhận thì
nhận, tháng chín trên đỉnh núi lạnh lẽo tới mức nào mà đứa bé ngay cả
một cái tả lót cũng không có bị bỏ mặc dưới gốc cây, thật là kẻ cầm thú
heo chó cũng không bằng. Tuy nhà ta không phải phường khá giả nhưng cũng xem nó như châu như ngọc, nó là mạng sống của ta, nếu muốn mang nó đi
trừ khi giết ta trước."
Thợ mộc Tiết lòng rối như tơ vò, hắn làm
người phúc hậu, vốn còn nghĩ nếu như cha mẹ Nhiễm Nhiễm muốn tìm lại
con, nếu như mình không cho khác nào chia cắt quan hệ máu mủ của họ?
Nhưng hôm nay nghe vợ mình nói vậy, hắn cảm thấy không phải là không có
lý. Ngày thường chỉ cần nghĩ tới con gái khoảng chừng hai năm nữa thôi
phải đi lấy chồng, hắn đã muốn rơi nước mắt, vợ chồng họ trăm đắng nghìn cay nuôi con gái lớn lên, há có thể nói trả thì trả?
Nhìn nhau
một lúc, hai vợ chồng lại trở về khuê phòng của con gái, lặng lẽ đứng
đầu giường ngắm nhìn nàng. Vài ngày nữa cô bé sẽ mười bảy, khuôn mặt
thanh tú của nàng trong lúc ngủ say không biết mơ thấy gì mà khoé miệng
khẽ mỉm cười.