Đóa Hồng Kiều Diễm Của Đại Lão Hào Môn

Chương 12


trướctiếp

Tống Quắc phát hiện dạo này Thẩm Kiều bắt đầu liên lạc lại với mình.

Thanh niên kia giống như một chú ốc sên nấp kín trong vỏ, sau nhiều ngày bị gõ, cuối cùng cũng chịu chui ra cho hắn thấy.

Chỉ là tính cậu thật sự quá nhát, dù hắn có thuyết phục cỡ nào cũng không chịu gặp hắn.

Nhưng thắng lợi đã ở ngay trước mắt nên Tống đại thiếu gia cũng không tức giận.

Hắn không chơi bóng nữa mà cầm điện thoại ngồi trong ký túc xá, tìm đủ truyện cười trên mạng kể cho cậu nghe.

Bạn cùng phòng trở về, thấy bộ dạng hào hứng của hắn thì kinh ngạc thốt lên. “Tống ca đang tâm sự với crush hả? Sao cười tươi thế.”

Tống Quắc cầm điện thoại, cũng chẳng phủ nhận.

Bạn cùng phòng xuýt xoa, “Xem ra Tống đại thiếu gia của chúng ta muốn làm lãng tử quay đầu rồi nhỉ.”

Tống Quắc dỗ dành người ở đầu dây bên kia gọi video với mình, nghe vậy thì cười nói, “Chưa đến mức quay đầu đâu, tại tớ thấy một món đồ chơi khá thú vị thôi.”

Nếu bảo hắn sống hết đời với cậu thì còn lâu mới có khả năng này.

Một là dù hắn có chơi bời cỡ nào thì thiếu phu nhân cưới về nhà họ Tống bắt buộc phải là một cô gái môn đăng hộ đối. Hai là......

Hắn nghĩ đến đôi chân chẳng có cảm giác gì của thanh niên trên xe lăn, đáy mắt lộ ra vẻ mỉa mai.

Người như vậy mà cũng xứng sao?

Nhưng gương mặt thanh niên kia thật sự quá đẹp.

Hệt như một đóa hồng nở rộ, nhìn thì mong manh yếu đuối nhưng thật ra toàn thân phủ đầy gai nhọn. Không ăn được cậu vào bụng, hắn thực sự không cam tâm.

Trước sự nỗ lực không ngừng nghỉ của Tống Quắc, rốt cuộc Thẩm Kiều cũng chịu gọi video với hắn.

Góc màn hình nhỏ hẹp hiện ra một khuôn mặt thanh tú động lòng người, rõ ràng quay bằng camera trước rất dễ lộ góc chết nhưng cậu vẫn cân được. Ánh đèn trên đỉnh đầu tựa như một lớp kính lọc. Cậu đưa tay vén mái tóc dài che khuất đôi mắt ra, hình như rất ít khi gọi video nên ánh mắt ngại ngùng lảng tránh, mím môi nở nụ cười nhẹ.

Hơi thở Tống Quắc bên kia màn hình lập tức rối loạn.

Hắn ra ban công châm điếu thuốc, mùi khói cay nồng hòa với gió lạnh bên ngoài khiến những ý nghĩ trêu chọc của hắn trỗi dậy.

Hắn cúi đầu nhìn gương mặt trên màn hình điện thoại rồi khàn giọng hỏi, “Không thể đi thật sao?”

Thẩm Kiều lắc đầu rồi nhẹ giọng nói, “Không được, ít nhất không phải bây giờ.”

Tống Quắc chưa từng biết khi nói chuyện mềm mỏng giọng cậu lại hay như vậy, hệt như cây bàn chải nhỏ lướt dọc sống lưng hắn, tê tê dại dại.

Hắn cầm điếu thuốc dựa vào lan can, “Anh nói vậy có tính là nhận lời tôi không?”

Thẩm Kiều nói, “Cho tôi suy nghĩ thêm hai ngày nữa được không?”

Tống Quắc không hiểu chuyện này có gì phải suy nghĩ, nhưng nhìn vẻ mặt như sắp khóc của thanh niên, hắn vứt điếu thuốc xuống đất rồi giẫm chân lên.

“Được, vậy thì hai ngày, hai ngày nữa tôi muốn biết kết quả.”

Dù sao kết quả cũng chỉ có một mà thôi.

Nhưng hắn hoàn toàn không ngờ cuối cùng mình vẫn mắc mưu thanh niên.

Hôm đó hắn đang học ở giảng đường thì nhận được tin nhắn của Thẩm Kiều, tưởng cậu đã suy nghĩ kỹ nên háo hức mở ra xem.

【 Tống Quắc, xin lỗi, tôi không thể đi với cậu được. Sau khi cậu từ chối Tiểu Ngọc, nó uống rượu say mèm rồi khóc trong nhà ba ngày liền. Tôi là anh nó nên không thể làm chuyện có lỗi với nó được, mong cậu hãy nghĩ đến nó, đừng dây dưa với tôi nữa.】

Theo sau là tin tức được thám tử gửi đến.

Tống Quắc sầm mặt ra khỏi lớp bằng cửa sau.

Hắn lười đọc mớ tài liệu kia nên trực tiếp gọi điện.



“Nói đi.”

Giọng một người đàn ông trẻ tuổi vang lên ở đầu dây bên kia.

“Nhà họ Thẩm này cũng khá thú vị.”

“Nhà bọn họ là công ty gia đình chuyên sản xuất nước hoa, mà công thức nước hoa này chỉ truyền cho nữ chứ không truyền cho nam, vì vậy người đứng đầu gia đình luôn là nữ.”

“Mẹ Thẩm Kiều là Thẩm Thu Hòa có một người chị và một em gái, chị bà ta thông minh tài giỏi hơn bà ta, còn em gái thì hiền lành thùy mị hơn bà ta. Bà ta bị kẹp ở giữa, không trên không dưới, hết sức khó xử.”

“Vì vậy bà ta vội vã tìm người kết hôn khi chỉ mới hai mươi bốn tuổi, tranh thủ sinh một đứa con gái trước hai chị em mình để củng cố địa vị.”

“Kết hôn năm thứ hai bà ta mang thai, lúc đó còn đút lót cho bệnh viện để xác định giới tính thai nhi.”

“Chẳng biết nhìn lầm hay sao mà bác sĩ nói bà ta mang thai con gái. Tin này làm bà ta mừng như điên, lập tức báo cho mọi người trong nhà, thậm chí còn đặt sẵn tên Thẩm Kiều.”

“Ai ngờ lại sinh ra một đứa con trai.”

“Thẩm Thu Hòa tức điên lên. Nhưng dù gì cũng tự mình sinh, tự mình giữ thai nên chẳng trách được ai. Vì vậy bà ta luôn ghét bỏ Thẩm Kiều.”

“Nếu chỉ có vậy thì chẳng có gì để nói, dù sao lỗi cũng thuộc về bác sĩ khám cho họ. Nhưng mấy năm trước nhà họ Thẩm xảy ra chuyện lớn. Mẹ Thẩm Thu Hòa đang yên đang lành bỗng dưng té xuống cầu thang, suýt nữa thành người mất trí. Trùng hợp là cùng ngày hôm đó công ty của bọn họ gặp sự cố.”

“Gia đình này khá mê tín nên vội tìm đại sư tính mệnh. Đại sư kia dạo quanh biệt thự nhà họ Thẩm một vòng, sau đó hỏi ngày sinh tháng đẻ của mỗi người, cuối cùng chọn ra Thẩm Kiều, nói cậu ấy có mệnh sát, người nhà họ Thẩm càng ở lâu với cậu ấy thì việc làm ăn sẽ càng lụn bại.”

“Thế là hôm sau gia đình Thẩm Thu Hòa lập tức dọn ra khỏi nhà họ Thẩm, Thẩm Thu Hòa cũng từ vị trí chủ chốt trong công ty bị điều động đi chỗ khác.”

“Bản thân bà ta vốn chẳng có đầu óc kinh doanh gì, bao năm nay toàn sống nhờ cái mác Nhị tiểu thư nhà họ Thẩm. Sau khi bị điều đi, năng lực làm việc của bà ta lập tức lộ rõ, mọi dự án qua tay bà ta đều hỏng bét. Nhưng bà ta chưa bao giờ nghĩ vấn đề nằm ở mình mà cứ khăng khăng đổ thừa Thẩm Kiều khắc mình.”

“Từ đó bà ta đối xử với cậu ấy tệ hơn, cộng thêm chuyện cậu ấy bị gãy chân vì cứu người, chẳng khác nào trong nhà nuôi thêm một kẻ tàn phế. Vì vậy thái độ của bà ta càng thêm ác liệt, có thể gọi là căm hận.”

“Nhưng......”

Đầu dây bên kia vang lên tiếng cười mờ ám, hắn từng thấy ảnh của Thẩm Kiều nên cũng đoán được tại sao Tống Quắc thuê mình điều tra.

“Thẩm Kiều này sống rất thảm, nhưng khuôn mặt cậu ấy......”

Hắn dừng một lát rồi nói tiếp, “Chẳng phải người như vậy chỉ cần cậu cho chút ngon ngọt thì sẽ bám dai như đỉa hay sao?”

Tống Quắc cúp máy rồi cười lạnh.

Cho chút ngon ngọt thì sẽ đeo bám? Hắn lại không thấy vậy.

Nhưng từ lúc nào Tống Quắc hắn lại bị người khác đùa bỡn nhiều lần thế chứ?

Hắn cầm điện thoại đứng trên hành lang ngoài phòng học, ánh mắt tối tăm không rõ cảm xúc.

Cảm thấy có lỗi với em gái mình?

Hắn nhếch môi, lại mở điện thoại ra bấm một dãy số.

Bên kia nghe máy rất nhanh, giọng nữ rụt rè lọt vào tai hắn, “Tống...... Tống Quắc?”

Ngô đồng ngoài cửa sổ lao xao trong gió, Tống Quắc nhìn bầu trời cao vời vợi, thờ ơ cười nói, “Chẳng phải cậu muốn làm bạn gái tôi à? Tôi cho cậu một cơ hội nhé?”



Tống Quắc đã hẹn hò với Thẩm Ngọc.

Buổi tối Thẩm Ngọc công bố tin này trên bàn ăn.

Có lẽ vì tâm trạng ả đang rất vui, cũng có thể là vì ả nóng lòng muốn cho Thẩm Kiều biết tin này.

Thế là Thẩm Kiều bị nhốt trong phòng hai ngày rốt cuộc cũng được phép ra ngoài ăn cơm.

Ánh mắt Thẩm Ngọc âm thầm đảo qua mu bàn tay thanh niên, thấy vết bỏng được bôi thuốc có vẻ sắp lành thì bực bội cau mày, nhưng nghĩ đến cuộc điện thoại lúc nãy, niềm vui sướng lập tức át đi nỗi bực dọc.

“Thấy chưa? Tôi đã nói Tống Quắc là của tôi rồi mà, dù có thế nào cậu ấy cũng sẽ hẹn hò với tôi thôi. Tôi khuyên anh đừng si tâm vọng tưởng nữa, một phế vật như anh sao có thể lọt vào mắt cậu ấy được.”



Thanh niên im lặng cúi đầu gắp đồ ăn, không nói lời nào.

Thẩm Thu Hòa lo lắng hỏi, “Con có chắc không đấy? Chẳng phải hai ngày trước cậu ta còn mắng con à, sao tự dưng lại hẹn hò chứ?”

“Đương nhiên là chắc rồi! Cậu ấy đích thân gọi điện cho con mà, chẳng lẽ là giả hay sao? Hai ngày trước cậu ấy mắng con chỉ vì đang cáu thôi, cậu ấy xin lỗi con rồi.”

Nhìn gương mặt không giấu được nụ cười của ả, Thẩm Thu Hòa cứ thấy có gì đó sai sai.

Thẩm Ngọc gắp đồ ăn vào chén mụ, “Mẹ đừng lo nữa mà, Tống Quắc không đùa giỡn với con đâu. Cậu ấy còn nói ngày mai sẽ đến thăm nhà mình nữa cơ.”

Thẩm Thu Hòa sửng sốt, “Muốn gặp người lớn nhanh vậy à?”

Thẩm Ngọc đắc ý hừ một tiếng, “Chứng tỏ cậu ấy xem trọng con chứ sao. Cậu ấy nói đã hẹn hò với con thì cũng nên gặp người nhà sớm một chút.”

“Chuyện này......”

Thẩm Thu Hòa hơi do dự, nhưng Thẩm Ngọc không quản được nhiều như vậy, “Quyết định thế nhé, mai con sẽ dẫn cậu ấy về, mẹ ở nhà nấu cơm chờ sẵn đi.”

Hôm sau Thẩm Ngọc dẫn Tống Quắc về thật.

Thẩm Thu Hòa đã chờ sẵn trong nhà, vì gặp hắn nên Quý Thành Miên cũng xin nghỉ dạy.

Ngay cả Thẩm Kiều cũng bị bắt mặc đồ chỉn chu để gặp em rể tương lai.

Đây là lần đầu tiên sau một thời gian dài biệt thự Thẩm gia rộn ràng như vậy.

Ánh hoàng hôn dần tắt, Thẩm Ngọc thông báo trong nhóm chat mình đã đi tới đâu. Thẩm Kiều ngồi trên xe lăn, nhìn Thẩm Thu Hòa và dì Vương bàn nhau tối nay làm món gì.

Từ đầu đến cuối cậu luôn hờ hững cụp mắt như người ngoài cuộc chẳng liên quan đến bất cứ chuyện gì, cho tới khi điện thoại trong ngực cậu rung lên.

Là người phụ trách ký hợp đồng livestream với cậu.

【 Xin lỗi, xét thành tích livestream của bạn trong thời gian qua, công ty quyết định chấm dứt hợp đồng với bạn.】

Thẩm Kiều cầm điện thoại đọc đi đọc lại tin nhắn, cuối cùng chán nản thả tay xuống.

Cuối cùng ngay cả nơi cậu dựa vào để sinh tồn cũng bỏ rơi cậu.

Từ đầu đến cuối chưa từng có người nào hay chỗ nào chịu tiếp nhận cậu.

Mùi xào nấu xuyên qua gian bếp xộc vào mũi cậu, hòa với ánh đèn trên đầu tạo thành một bức tranh ấm áp tươi sáng. Thanh niên trên xe lăn hơi cúi đầu, lặng lẽ nhìn vầng trăng mờ nhạt nhô lên cuối trời.

Rõ ràng khung cảnh rất yên bình ấm áp nhưng cậu lại thấy cô đơn cùng cực.

Một khắc này, cậu như người chìm xuống biển sâu.

Nước biển đen ngòm nhấn chìm cậu, chẳng những cậu không kêu cứu mà còn nhắm mắt để mặc mình chìm xuống.

Thẩm Ngọc lại gọi tới nói mười phút nữa ả và Tống Quắc sẽ về.

Thẩm Thu Hòa cúp máy rồi đi ra khỏi bếp nhìn Thẩm Kiều, “Tiểu Ngọc sắp về rồi, không cần biết lần trước mày và Tống Quắc xảy ra chuyện gì, nhưng tao mong mày biết mình nên nói gì và không nên nói gì.”

“Phải rồi......”

Mụ nhìn xuống cậu từ trên cao, không hề che giấu vẻ căm ghét trong mắt, “Tiểu Ngọc đã nói Tống Quắc có hứng thú với mặt mày thì mày cũng nên làm gì đó để cậu ta mất hứng thú đi.”

Thẩm Kiều hỏi mụ, “Mẹ? Trong lòng mẹ, con có phải là con mẹ không?”

Thẩm Thu Hòa đáp, “Nếu lúc đó biết mình mang thai con trai thì tao đã phá ngay rồi.”

Nói xong mụ quay lưng vào bếp rồi đóng cửa lại như muốn chia cách hai thế giới.

Cuối cùng......

Khúc gỗ nổi duy nhất của cậu cũng đã vỡ vụn.

trướctiếp