Vừa Thoát Khỏi Game Giải Đố Lại Bị Kéo Vào Trò Chơi Sinh Tồn

Chương 48: Hòn đảo đối kháng trăm người


trướctiếp

“Du Du, anh biết em rất mạnh nhưng anh vẫn kiềm lòng không được muốn bảo vệ em chu toàn.”

Câu nói ngày hôm đó của Cố Lãng vẫn in sâu trong lòng Tạ Hoài Du, cho đến trước ngày vào phó bản cậu vẫn nhớ như in lời hắn nói.

“Các cậu chuẩn bị tốt tinh thần chiến đấu vào ngày mai chưa?” Tạ Hoài Du xác nhận trạng thái tinh thần các đồng đội của mình trước khi cả bọn cùng bị kéo vào phó bản lúc nửa đêm.

“Ừm, tôi thăng cấp hết mức có thể rồi, điểm chả còn bao nhiêu, vật phẩm cũng mua vài thứ, chỉ có đồ ăn là mua không được.” Lý Tư Niên mở cửa hàng hệ thống cho mọi người xem một hàng vật phẩm bổ sung thể lực như thức ăn, nước uống đều bị biến thành màu xám.

Tạ Hoài Du hiểu ý anh, ngay lập tức nói: “Cho nên cậu nghĩ phó bản này có liên quan đến sinh tồn ở một nơi có ít thức ăn, có đúng không?”

Lý Tư Niên gật đầu, những người khác cũng có suy nghĩ tương tự.

Cố Lãng nhỏ giọng nói bên tai Tạ Hoài Du: “Du Du, anh có đặc quyền người chơi No1, có thể mua táo cho em.”

Tạ Hoài Du xoa xoa lỗ tai đang từ từ đỏ lên của mình, cậu đẩy hắn ra xa mới nói với mọi người: “Cố Lãng có đặc quyền của người chơi No1, phó bản thường chỉ diễn ra trong vài ngày thôi, chúng ta ăn táo anh ấy mua sống qua ngày là được.”

Võ Minh Hạo nghe vậy lập tức đi đến vỗ vỗ vai hắn: “Người anh em, anh được lắm đấy!”

Cố Lãng lạnh nhạt nhìn hắn ta “ừm” một tiếng cho có lệ, xong thấy thái độ của mình không đúng lắm hắn mới nói thêm mấy câu: “Không có gì, chỉ là chút việc nhỏ.”

Khóe môi mọi người khi nghe hắn nói vậy đều giật giật.

Tên này nói chuyện đúng là thiếu đánh quá mà.

Từ Nguyệt Hi quăng cho hắn một cái liếc mắt xem thường.

Sao không thử nói chuyện như vậy với anh Tạ của cô nhóc đi, thể hiện cho bọn này xem làm cái gì.

Tạ Hoài Du nhỏ giọng cười, nhưng rất nhanh cậu đã nghiêm túc trở lại, cẩn thận nhắc nhở bọn họ: “Vì chúng ta là tổ đội cùng tiến vào phó bản nên lợi thế cũng có, nhược điểm cũng rất nhiều. Hi vọng mọi người tuyệt đối không được mất cảnh giác trong mọi tình huống, giữ vững liên lạc. Nếu có vô tình bị tách ra, phải thường xuyên báo bình an cho những thành viên còn lại.”

“Đã rõ, đội trưởng Tạ.”

Tạ Hoài Du nghe vậy khóe môi lại khẽ nhếch, bảo bọn họ mau về phòng nghỉ ngơi trước khi bị kéo vào phó bản.

Cố Lãng thấy mọi người đi hết mới đi đến nắm nhẹ vạt áo cậu lại, nói: “Du Du, vào phó bản nhất định không được tách khỏi anh.”

Không nghe Tạ Hoài Du nói gì nên hắn liền đem thêm lí do chính đáng vào: “Chắc chắn sẽ có rất nhiều người trong công hội lớn muốn xử lý em tại phó bản này. Ở cạnh anh, em sẽ dễ phát huy ưu điểm sức mạnh của mình hơn.” Thật ra hắn muốn nói, có hắn ở bên cạnh có thể bảo vệ cậu thật tốt nhưng Du Du của hắn không thích dựa dẫm vào người khác, nói vậy cậu nhất định lại không thèm để ý tới hắn cho xem.

“Ừ, anh ngủ sớm đi, tôi biết rồi.” Tạ Hoài Du xoay người đi lên phòng, bỏ lại ai đó đang ngơ ngác dưới lầu.

“Sao mình giống người ngốc thế nhỉ?” Cố Lãng tự vỗ vào trán mình một cái, mắng bản thân ngốc.

Hình tượng của hắn đã sớm nát tan rồi, đổi lại có thể làm Du Du vui vẻ cười nhiều một chút cũng được.

Tạ Hoài Du thu lại nụ cười trên môi, trong mắt cậu lộ ra vài phần lo lắng mà bản thân không để lộ ra trước mặt các đồng đội của mình.

“Lần này, hi vọng bọn người kia chỉ nhắm vào mỗi mình thôi là tốt rồi.”

Cậu lên giường cố nhắm mắt nghỉ ngơi một chút trước khi vào cuộc chiến, nhưng nằm mãi cũng chả thể nào đi vào giấc ngủ. Đột nhiên có người gõ cửa phòng cậu liên tục, Tạ Hoài Du có linh cảm không lành, nhanh chóng đi ra mở cửa.

Chưa kịp để cậu nói gì Trần Vĩnh Lâm vừa thấy cậu liền khóc.



“Cậu sao vậy? Nín khóc rồi nói tôi nghe có chuyện gì nào!”

Trần Vĩnh Lâm bất ngờ ôm cậu khóc nức nở: “Hoài Du à! Cậu làm tôi sợ chết đi được, tôi sợ quá… hức tôi thấy cậu cả người đầy máu… chân còn bị gãy… Một đám người đuổi theo cậu… huhu… phó bản này phải làm sao đây… làm sao bọn tôi mới có thể cứu cậu… hức năng lực tiên tri chỉ cho tôi biết một chút hình ảnh… trong tương lai, nó không chỉ tôi cách thay đổi.”

Sắc mặt Tạ Hoài Du thoáng thay đổi sau đó nhanh chóng quay về bộ mặt điềm tĩnh ngày thường, vỗ vỗ vai an ủi đối phương: “Cậu yên tâm, tôi sẽ tự thay đổi tương lai cậu nhìn thấy, đừng khóc nữa, cũng đừng lo lắng gì cả. Cậu còn ở đây tên kia lại ghen lung tung đấy!”

Mặt Trần Vĩnh Lâm ngay lập tức nóng lên dễ dàng bị cậu chuyển sự chú ý sang chuyện khác, nhỏ giọng hỏi: “Sao, sao cậu biết?”

“Hai cậu biểu hiện chưa rõ sao? Về với chồng cậu nhanh đi nào.”

Trần Vĩnh Lâm sắp biến mình thành quả cà chua sống luôn rồi, cậu ấy dặn đi dặn lại khi vào phó bản cậu phải cẩn thận mới vội vàng trở về bên cạnh Võ Minh Hạo.

Cánh cửa phòng bên cạnh Tạ Hoài Du không phát ra chút tiếng động lặng lẽ đóng lại. Cố Lãng vừa mở hé cửa phòng bên cạnh nghe lén lời hai người nói mà cõi lòng nặng trĩu.

Du Du vẫn sẽ bị thương kể cả khi hắn ở bên cạnh bảo vệ cậu sao?

Hắn không cam tâm, ông trời không thể thật sự muốn tuyệt đường sống của một người tốt đẹp như vậy chứ!

Hắn sẽ bảo vệ cậu… cho đến hơi thở cuối cùng.

Người hắn yêu đáng yêu, xinh đẹp biết bao. Cậu đáng lẽ nên được ông trời ưu ái bảo bọc suốt đời, chứ không phải là một cậu nhóc luôn gặp nhiều bất hạnh, xui xẻo.

Tạ Hoài Du nằm trên giường tỉnh táo đến lạ.

Bị truy sát sao? Chuyện này cậu cũng chẳng lạ lẫm gì nhưng lần này quả thật có chút lo lắng.

Vì cậu còn đồng đội, còn người luôn đợi mình cho anh ấy một câu trả lời ư?

Tạ Hoài Du cười khổ, lúc trước không vướng bận tốt biết bao, giờ lại vướng phải một đống mối quan hệ tình cảm rối ren này…thật là.

Kim đồng hồ đến đúng vị trí 0 giờ, cả 6 người đồng loạt biến mất, cùng tiến vào phó bản mới.

Chào mừng người chơi Tạ Hoài Du đã tiến vào phó bản [Hòn đảo đối kháng trăm người].

Số lượng người chơi: 200.

Bối cảnh: Đảo không người (Nguy hiểm không chỉ đến từ đối thủ của bạn, mà nó còn có thể đến từ mọi sinh vật trên hòn đảo này).

Nhiệm vụ chính 1: Tìm được 1/5 mảnh vỡ lục địa của thần. (Khi tìm được 1/5 mảnh trực tiếp qua màn, gợi ý 3/5 mảnh vỡ nằm trên người chơi No13, chúc người chơi nhanh chóng tìm thấy cậu ta.)

Nhiệm vụ chính 2: Trở thành 20 người sống sót đến cuối cùng.

Chọn làm một trong hai nhiệm vụ.

Cửa hàng hệ thống người chơi tạm đóng, kĩ năng của người chơi sẽ được khóa toàn bộ, đạo cụ hiện có người chơi có quyền sử dụng thoải mái.

Phó bản diễn ra trong vòng 3 ngày

Phần thưởng sẽ nhận được khi hoàn thành phó bản.

Người chơi xin chú ý sống sót.



Chết tiệt!! Tìm cái đầu mày á!

Tạ Hoài Du từ từ mở mắt, bị dịch chuyển vào phó bản nhiều lần hơn khiến cậu cũng quen dần với cảm giác choáng váng sau mỗi lần truyền tống.

Phòng livestream 4444 đã được mở, đang có 52813 người xem.

[Mẹ ơi, sao lại là phó bản tập thể vậy?]

[Nghe nói hệ thống lấy ngẫu nhiên 200 người chơi trong top 1000 đó.]

[Lần này cậu ta tiêu chắc rồi, tôi vừa thấy chị yêu cũng có trong phó bản.]

[Lầu trên cút về với chị yêu của mày đi, Du Du sẽ dẹp sạch bọn người này.]

[Fan tên này lạ nhờ, người mới leo lên bảng xếp hạng không lâu mà kiêu ngạo thế!!]

[Du Du mới vượt qua phó bản cấp S bị lãng quên đó đấy nhé! Đồng đội cậu ấy cũng qua cả rồi, còn có tên No1 họ Cố nào đó bảo hộ, mấy người kia làm gì được cậu ấy.]

[Các người cứ tự tin đi, để rồi bị một đám đại lão top đầu đuổi giết để xem cậu ta có còn ổn không hahaha.]

[Tôi tin Du Du sẽ giải quyết mọi thứ tốt thôi… hi vọng là vậy, thật sự có hơi lo.]

[Trong 20 hạng đầu có ai không?]

[Có đó, Hạng 1 phe ta rồi, hạng 3 Liễu Ngọc, hạng 7 Kha Bắc Nguyệt, hạng 8 Từ Lam, hạng 11 Trần Tranh, hạng 15 Đinh Mộc, hạng 19 Lê Nguyên.]

[Sao mà nhiều người lợi hại vậy? Tôi đổ mồ hôi hột thay anh Tạ của bọn mình rồi.]

[Tặng ảnh nhiều nhiều điểm đi.]

[Yes, tặng nhiều vào, bảo vệ cục cưng của tụi mình.]

[Cửa hàng hệ thống đóng rồi.]

[Xong phim.]

[Chúng ta vẫn cứ tặng, cho anh ấy vui là được.]

[… đã thưởng 1000 điểm tích lũy.]

[Phụng Tư đã thưởng 500 điểm tích lũy.]

[…]

Ngoài âm thanh thông báo nhiệm vụ lần này của hệ thống, cậu còn nghe được hàng trăm âm thanh ồn ào bên tai.

Cậu hình như đủ quyền hạng xem bình luận phòng livestream rồi.

Tác giả có lời muốn nói.

Du Du thật sự rung động với lão Cố rồi, chỉ là cậu ấy không muốn bản thân lún quá sâu để rồi không cách nào thoát ra được mà thôi.

trướctiếp