Vừa Thoát Khỏi Game Giải Đố Lại Bị Kéo Vào Trò Chơi Sinh Tồn

Chương 43: Ảo cảnh vô tận


trướctiếp

Cố Lãng lo lắng nhìn sang Tạ Hoài Du, hắn vẽ nhanh vào tay cậu một đạo phù chú kì lạ, chỉ thấy cậu thiếu niên nhìn hắn gật đầu nhẹ cười, rồi lên bảng. Cậu đứng rất gần nữ giáo viên vẫn luôn dùng chiếc đầu đã đứt lìa được níu lại bởi một lớp da trên cổ của mình nhìn đăm đăm vào cậu.

Các bạn học khác khẽ nuốt nước bọt cầu nguyện thay cho học thần trường họ. Sống lưng Tạ Hoài Du vẫn thẳng tắp chẳng hề bị bộ dạng đáng sợ của cô giáo dọa, khi cậu định đặt bút làm bài thì phát hiện đề bài có một điểm nhỏ khác so với đề gốc trong sách.

Đây là cố ý gài cậu, cho đề sai???

Tạ Hoài Du nghĩ một chút rồi hơi do dự viết bảy chữ lên bảng.

“Đề bài sai, không có đáp án.”

Phòng livestream 4444 đang có 91201 người xem.

[What? Sai chỗ nào đâu, cậu ta chán sống rồi à?]

[Đừng nghi ngờ anh Tạ, anh ấy nói sai chắc chắn là sai.]

[Phải tin tưởng nhóc con nhà mình.]

[Mấy người giờ thành một đám fan mù quáng hết rồi hả?]

[Ờ, thích đó, ai biểu Du Du đáng yêu quá làm chi.]

[Có một bé đáng yêu đã thưởng 400 tích phân.]

[Âm dương cách biệt đã thưởng 200 tích phân.]

[Lầu trên làm ơn đổi cái tên dùm cái, nhìn sợ dùm Du Du.]

[…]

Các bạn học bên dưới nhìn chằm chằm bảy chữ trên bảng, không dám chớp mắt sợ giây kế tiếp lớp trưởng của họ sẽ vì đắc tội giáo viên mà đầu, thân mỗi thứ một nơi.

Nữ quỷ chỉ nhìn cậu không mấy hài lòng phất tay cho cậu về chỗ, rồi sửa lại đề bài, mời một bạn học xấu số khác lên bảng tiếp tục giải đề.

Tạ Hoài Du thầm thở phào một hơi trong lòng, cậu cũng chỉ chắc 60% bản thân viết vậy sẽ không bị nữ quỷ giết, vì hệ thống có nói giáo viên là nguyên tắc.

Cãi lại giáo viên là thứ không được phép nhất.

Đề bài lúc nãy do giáo viên giao nếu theo nguyên tắc cậu nhất định phải giải dù cho nó sai, hoặc là nói ra điểm sai để cô ta sửa đề, còn lại là giải theo đề bài đúng trong sách.

Nhưng cậu lại không làm như vậy bởi trực tiếp nói đề bài cô ta sai rất có thể bị phán định là làm trái ý giáo viên, cậu sẽ bị cô ta dễ dàng dùng nguyên tắc giết chết.

Còn việc giải theo đề bài đúng cũng có thể bị phán định vi phạm nguyên tắc tương tự, nên cậu mới chọn viết bảy chữ đó ra như thế!

Nói sai trực tiếp không được thì nói sai gián tiếp chắc được mà nhỉ?

Con hàng này rất thích cắt câu lấy nghĩa mà.

Thật may, cậu đoán đúng ý đồ của hệ thống rồi.

Cậu bạn bị mời lên bảng sau Tạ Hoài Du là một học sinh kém xếp hạng 40 của lớp, thành tích môn toán luôn xếp từ dưới đếm lên thì làm sao cậu ta có thể giải bài toán này được cơ chứ.

Cậu ấy run rẩy cầm viên phấn lên nhưng lại do dự đứng mãi không đặt phấn viết.



Nữ quỷ trong thân phận giáo viên bên cạnh không kiên nhẫn thúc giục: “Em không làm được?”

Cậu bạn nghe được giọng nói lạnh lẽo ngay cạnh tai mình thì càng hoảng sợ hơn, nhưng cậu ta thật sự không biết nên giải bài toán này như thế nào. Cầm phấn viết không được, bỏ xuống cũng không xong.

Cậu ta chỉ có thể dùng ánh mắt cầu cứu nhìn những người bạn thân quen của mình, nhưng tuyệt nhiên chả một ai muốn giúp cậu ta cả.

Ai biết giáo viên có phạt họ vì giúp đỡ cậu ta không chứ?

Tạ Hoài Du nhìn thấy trong mắt nữ quỷ hiện lên một chút… đồng cảm?

Không lẽ cô ta cũng từng trải qua sự việc tương tự?

Tạ Hoài Du nhìn cậu trai kia bất lực sợ hãi đến bật khóc nhưng lại không một ai chủ động đứng ra giúp đỡ. Dù giáo viên có vẻ chả quan tâm họ có giúp cậu ta hay không.

“Đừng ra mặt.” Cố Lãng giữ chặt tay cậu, nhỏ giọng nói. Không phải hắn tâm địa sắt đá có thể thản nhiên nhìn một người vô tội chết đi mà vốn dĩ quỷ quái tại cái nơi quái dị này sớm đã vượt qua mức độ nguy hiểm mà hắn từng tiếp xúc.

Hắn không muốn người khó khăn hắn mới gặp được lại có thể vì một người khác mạo hiểm tính mạng của mình.

Tạ Hoài Du cũng biết bản thân hiện tại chả giúp được gì, đạo cụ, kĩ năng, chỉ số sức mạnh, một cái cậu cũng không còn, đừng nói là giúp người ta, có khi cậu còn bị kéo theo chết cùng.

“A” Chỉ vừa dời mắt đi được một chút nhưng cậu bạn ban nãy còn đứng trên bục giảng đã trở thành hai phần cơ thể tách biệt.

“Aaaaaa” một bạn nữ vì ám ảnh bởi cái chết của các bạn học của mình mà tự đâm đầu vào tường tự sát.

Những người khác cũng dùng đôi mắt tràn đầy tuyệt vọng nhìn bạn học vừa bị nữ quỷ dùng 1 cây thước nhẹ nhàng chém bay đầu.

“Bạn ấy có vẻ không làm bài này được rồi, mời người khác nào…”

[Số lượng người chơi hiện tại còn 268.]

[Số lượng người chơi hiện tại còn 266.]

[Số lượng người chơi hiện tại còn 260.]

Âm thanh số lượng người chơi giảm liên tục ở các lớp đồng loạt vang lên.

[Ting: Người chơi Lý Nam Bâng nhận được 10 điểm tích lũy từ giáo viên toán.]

Lý Nam Bâng làm xong bài toán một cách chính xác nhất có thể khiến các bạn học còn lại thở phào một hơi. Nếu bà ta còn mời ngay mấy bạn không biết làm nữa thì cái lớp này chắc không còn ai mất.

Bạn học Lý Nam Bâng trên bục giảng không hề bình tĩnh như họ nghĩ, tay chân anh mềm nhũn, mỗi khi nữ quỷ bên cạnh thúc giục, viên phấn cũng vì tay quá run mà gãy tận mấy lần.

Lý Nam Bâng cảm thấy bản thân có hơi may mắn, may mà anh đã hỏi lớp trưởng bài nâng cao này vào cuối giờ hôm qua, cậu ấy giảng cho anh nghe mãi cho đến khi anh hiểu mới thôi. Nếu không chắc bản thân anh cũng thân một nơi, đầu một nẻo rồi.

Anh không về chỗ ngồi ngay mà nhìn về phía người ngồi ở bàn đầu tiên cúi đầu chân thành cảm ơn rồi mới cố gắng hít sâu một hơi về lại chỗ ngồi của mình.

“Cậu ấy đang cúi đầu chào tôi đấy à?” Tạ Hoài Du người được cảm ơn nhưng lại chả hiểu gì.

Nãy giờ cậu có giúp cậu ta khi nào hả?

Phòng livestream 4444 đang có 91378 người xem.

[Con hàng này bình thường thông minh sao nay lại mau quên như vậy?]



[Mi không nhớ phó bản nói đây là kí ức mi quên hả?]

[Tính ra với tính cách của con hàng nhà mình thì trong quá khứ mỗi ngày làm một lớp trưởng gương mẫu hay giúp đỡ các bạn cũng rất có khả năng.]

[Xấu tính lên coi, sống vậy sao tôi muốn coi ẻm chết cho nổi nữa.]

[…]

Cậu không biết, Cố Lãng sao có thể biết, nhưng hắn vẫn nhẹ nhàng xoa xoa đầu bạn nhỏ nói: “Rất có thể nhóc đã làm việc tốt vào lúc nào đấy mà không nhớ thôi.”

Tạ Hoài Du nghe vậy mới nhớ ra, đây là kí ức không có trong não bộ của cậu, cậu chỉ “ờ” một tiếng rồi xoay đầu đi không cho hắn xoa xoa nữa.

Người này thật thích chiếm tiện nghi của cậu.

Sau khi có người giải xong bài toán đó, tiết toán tiếp tục được diễn ra với một bầu không khí vô cùng “bình thường” cô giáo quỷ rất nghiêm túc giảng bài với cái đầu đứt lìa vắt vẻo trên cổ mình và xác chết của một đám bạn học chất đống ngay bục giảng cạnh cô ta.

Học sinh bên dưới dù cho bình thường ghét học hay thích học, học giỏi hay học kém đều không hẹn cùng tập trung hết mức có thể vào bài giảng, dù khung cảnh trên đó có đáng sợ như thế nào.

Nếu cô ta lại bất ngờ hỏi câu hỏi nào đấy mà họ không biết thì lúc đó càng đáng sợ hơn.

May mà cô ta thật sự chỉ nghiêm túc giảng dạy chứ chả gọi ai lên bảng để xử tử tại chỗ nữa…

Tiếng trống giải lao quen thuộc vang lên, Tạ Hoài Du cùng Cố Lãng tranh thủ thời gian 30 phút này đi tìm manh mối.

“Lỡ như đến phòng hồ sơ bị phát hiện thì phải làm sao?” Tạ Hoài Du giả vờ hỏi, tuy cậu thừa biết người này sẽ trông coi giúp mình.

Cố Lãng đi bên cạnh nghe cậu nói chuyện với mình mới vui vẻ ôm cổ, bá vai cậu đáp lời: “Nhóc yên tâm anh sẽ canh cho nhóc, nhóc cứ tìm thứ nhóc muốn là được.”

“Nhóc, cái gì mà nhóc, tôi có tên, có tuổi đàng hoàng.” Tạ Hoài Du lạnh mặt giận dỗi, cái tên này đúng là giấu giỏi lắm, tương lai thì suốt ngày tỏ vẻ ôn nhu, dịu dàng với cậu thì ra chỉ toàn là giả dối, lưu manh, thích chiếm tiện nghi mới là bản chất thật sự của anh ta.

Đúng là không nên nhìn nhận một người qua ấn tượng đầu mà.

Cố Lãng thấy cậu giận dỗi thì trái tim sắp không chịu đựng nổi.

Em ấy có thể đừng đáng yêu như vậy có được không?

Thật muốn cắn một cái, muốn giữ chặt em ấy bên người mãi mãi.

Tạ Hoài Du thấy hắn vẫn ngốc ngốc không hiểu ý mình thì cũng không thèm quan tâm tới hắn nữa.

“Anh biết tên nhóc mà” Đột nhiên người bên cạnh lại lên tiếng.

Tạ Hoài Du ngay lập tức nhìn sang hắn với ánh mắt ngạc nhiên, biểu cảm này thật hiếm thấy trên mặt cậu: “Anh biết tên tôi?”

“Du Du, em quên dây chuyền trên cổ là ai tặng em rồi sao?”

Tạ Hoài Du đang chạy xém nữa vấp chân mình té ngã, may mắn thay Cố lãng đã kịp thời đưa tay tới ôm lấy eo cậu kéo cậu lại, Tạ Hoài Du bị câu hỏi của hắn làm cho ngơ ngác bật ra một chữ không đầu không đuôi: “Hả?”

Tác giả có lời muốn nói:

Cố Lãng hồi nhỏ: “Sao mình có thể thích con trai?”

Cũng là Cố Lãng: “Du Du, em quên anh rồi à?” giọng điệu ủy khuất vô cùng.

trướctiếp