Nghe xong câu nói đó
của người đàn ông, Liêu Tử Diệp chẳng những không cảm động mà còn cảm
thấy buồn cười trước nét mặt nghiêm túc của anh ta.
"Tôi đâu có bị liệt mà cần anh lo."
"Liêu Tử Diệp, em có thôi bướng bỉnh đi không?"
Ngô Quân Kỳ bắt đầu nổi cáu một cách vô lý, nhưng cô của bây giờ cũng đâu có sợ gì anh.
"Vậy anh có thôi ngang ngược được không? Chúng ta đã không liên quan gì đến
nhau sáu năm rồi, dù thật sự chưa ly hôn nhưng khoảng cách tồn tại là
thật. Anh đừng lúc nào cũng giở cái giọng chủ tịch ra với tôi mà sai
khiến, vì tôi không phải người làm của anh."
Nói xong, Liêu Tử
Diệp liền quay lưng định rời khỏi cục diện ngột ngạt này, nhưng người
đàn ông ấy lại ngăn cản bằng cách ôm lấy cô từ đằng sau.
"Nhưng em là vợ anh, anh yêu em!"
Đến giây phút này và câu nói ấy, mới khiến tâm tình Liêu Tử Diệp thực sự
dao động. Hơi thở của anh đang phả vào da thịt cô, vòng tay ấm áp ôm lấy vòng eo thon thả, mang theo chút nâng niu làm cô xao xuyến.
"Còn tôi thì mệt rồi, không muốn yêu đương gì trong khoảng thời gian này nữa."
Năm lần bảy lượt bị cự tuyệt tình cảm, Ngô Quân Kỳ như thể đã mất hết kiên
nhẫn. Thực tâm mà nói, anh ghét cái cảm giác yêu nhưng không được công
nhận, ghét nhất khoảnh khắc phải nhìn người mình yêu tiếp xúc với người
khác mà không thể làm được gì.
Buông tay ra, anh trầm giọng hỏi:
"Vậy em muốn gì? Nói đi, anh đáp ứng."
"Muốn sống một cuộc sống bình yên, giản dị qua ngày cùng các con."
"Anh thì sao?" Ngô Quân Kỳ thoáng nhíu mày.
"Cuộc sống này là của anh, đều tùy ý anh thôi."
"Được! Vậy từ giờ anh sẽ sống ở đây với mẹ con em. Em muốn gì, anh chiều đó.
Em muốn tự do, anh cho em tự do, muốn làm việc ở đâu cũng được, nhưng
tuyệt đối không được ngoại tình."
Nghe tới điều kiện cuối câu nói, Liêu Tử Diệp tuyệt nhiên không thể giấu đi biểu cảm dở khóc dở cười.
"Nói thế là anh định bắt tôi phải sống cả đời với người mình không yêu đó à?"
Lại một câu mang tính chất khiêu khích khiến nắm đấm nhanh chóng cuộn chặt
trong tay người đàn ông. Thế mà anh ta vẫn phải đè nén xuống, miệng cười nhã nhặn, rồi nói:
"Tất nhiên! Nếu em không thuộc về anh, thì cũng đừng hòng thuộc về ai khác."
"Được rồi! Mang trái cây ra phòng khách đi, lát rửa xong chén đũa, anh ra sau."
"Ai cho anh ăn, cái này là dành cho hai đứa nhỏ." Cô bĩu môi, nói xong liền bê đĩa trái cây đi thẳng ra ngoài.
Ngô Quân Kỳ đưa ánh mắt tràn đầy yêu thương nhìn theo bóng dáng mảnh khảnh
ấy, tới khi quay lại đóng chén đũa trong bồn rửa thì lại cau mày chán
nản.
Đường đường là một thiếu gia sinh ra đã ngậm thìa vàng, lớn
lên lại làm tổng tài cao cao tại thượng, thế mà giờ vì truy thê phải lao đầu vào bếp. Ngô Quân Kỳ anh cũng thật biết chịu khó ấy chứ.
Loay hoay một hồi cũng rửa xong đống chén, người đàn ông liền lao ngay vào
phòng ngủ. Vốn định quây quần bên ba mẹ con Tử Diệp để tình cảm thêm gần gũi, ấy thế mà vào tới nơi mới biết cô vợ của anh đã bị hai cậu nhóc ôm lấy. Cứ mỗi đứa một bên, còn anh chính thức trở thành kẻ thừa thải.
"Hai đứa nó nằm vậy, rồi anh nằm đâu?"
"Nếu anh muốn ở lại, thì chỉ còn mỗi phòng khách trống chỗ." Liêu Tử Diệp thản nhiên trả lời.
Nhìn hai đứa nhỏ ôm cô ngủ yên lành mà lòng anh càng thêm ấm ức. Nếu đã
không thể chen vào giữa phá rối giấc ngủ của hai con, thì anh đành chịu.
"Em đành lòng để anh ngủ bên ngoài thật à? Phòng khách vừa lạnh, sofa vừa
chật vừa cứng, sáng mai ngủ dậy chắc đau hết cả người."
"Có ai bắt anh ở lại đây không nhỉ?"
Ngô Quân Kỳ càng tỏ ra đáng thương, thì Liêu Tử Diệp càng hời hợt, khiến lòng anh cũng nguội lạnh mất rồi.
"Rồi biết rồi, ở đây tôi là người thừa."
Buồn chán không ai thương nói nốt một câu, song bất lực quay lưng đi ra
ngoài. Thế là xác định đêm nay anh làm bạn với sofa chăng?