Những Đứa Trẻ Chinh Phục Miền Đất Hoang
Phong Sâm kiềm chế tiếng tim đập thình thịch của mình, nín thở tập trung lắng nghe, ánh mắt cậu lướt qua chỗ mấy tên thuộc hạ, bất ngờ nhìn thấy một việc rất kỳ lạ.
A Đái đứng bên cạnh ngay sau Sở Thạch, trên
cánh tay ả bỗng nhiên có một vật gì đó nhô lên, nhìn thoáng qua rất
giống một con rắn.
Bề ngoài của con rắn cũng không được ổn định,
thỉnh thoảng sẽ trở nên lập lòe, giống như một hình chiếu 3D bị lỗi tín
hiệu, nhấp nháy mấy lần rồi lại khôi phục như lúc ban đầu.
Ngay khi Phong Sâm chỉ xem nó như một món đồ trang sức trên tay cô ả, con rắn kia lại bắt đầu chuyển động.
Nó trườn xuống dưới từ cánh tay của A Đái, uốn lượn trườn về phía trước,
thuận theo cẳng chân An Cách Sâm bò lên trên, bò thẳng tới ngực anh ta
thì dừng lại, sau đó nó nâng nửa người trên lên, cái đầu ngẩng cao, bắt
đầu thè lưỡi rắn đối diện với An Cách Sâm.
An Cách Sâm vẫn nói
chuyện một cách tự nhiên, dường như anh ta không hề nhìn thấy sự hiện
diện của con rắn ngay trước mắt mình, thậm chí anh ta còn cúi đầu châm
một điếu thuốc khác, phần trán gần như chạm hẳn đến đầu lưỡi của con rắn kia.
Cảnh tượng này thật sự có hơi quỷ dị, Phong Sâm chỉ cảm
thấy sau lưng lạnh toát. Cậu cúi đầu nhìn Nhan Bố Bố, nhóc con vẫn đang
ghé sát vào chỗ khe hở, cực kỳ chăm chú nhìn về trước, hoàn toàn không
phát hiện ra có điều gì lạ thường.
Cậu khẽ vỗ lên vai Nhan Bố Bố, đè giọng nói: “Đi.”
Nhan Bố Bố hơi gật đầu.
Hai người mới chỉ vừa dịch nửa bước chân sang bên cạnh, động tác rất nhẹ,
không hề phát ra bất kỳ một âm thanh nào, nhưng con rắn nửa mờ ảo kia
lại bất ngờ quay đầu, nhìn thẳng về phía tảng đá lớn mà bọn họ đang núp.
Cùng lúc đó, người phụ nữ đeo mặt nạ có tên A Đái kia cũng quay đầu sang nhìn theo.
Một người một rắn, hành động đồng đều một cách dị thường.
“Nói vậy, thứ đó có lẽ đã bị cậu chủ nhà họ Phong mang đi rồi.”
Sở Thạch vừa nói xong câu này thì liếc thấy động tác của A Đái, gã lập tức thuận theo ánh mắt ả ta nhìn qua.
Phong Sâm khựng người lại như bấm nút tạm dừng, đứng im không nhúc nhích,
theo bản năng nín thở0. Nhan Bố Bố cảm giác được bất thường, nhóc cũng
duy trì tư thế đứng yên.
Không gian yên tĩnh mất hai giây, con
rắn kia đột ngột phóng về phía tảng đá hai người đang trốn như một mũi
tên, A Đái cũng rút súng ra, không hề do dự bóp cò.
Viên đạn bắn
trúng tảng đá, mảnh vụn văng ra bay tứ tung, con ngươi của Phong Sâm co
rụt lại, túm lấy Nhan Bố Bố đang theo phản xạ muốn ôm đầu ngồi xổm
xuống, cậu xoay người chạy về hướng ngược lại.
Bóng đêm đen kịt
như một tấm khiên chắn, cậu lại chạy theo đường chữ S, nên mặc dù tiếng
súng vang lên liên tiếp, lại vẫn không thể nào bắn trúng hai người,
nhưng bên cạnh cậu liên tục xuất hiện những lỗ đen nhỏ sâu hoắm.
Tách!
Đèn xe sáng ngời chiếu thẳng đến, khiến toàn bộ khung cảnh phế tích không
một bóng người sáng rõ như ban ngày, cũng chiếu sáng bóng dáng của cả
hai.
Sau khi An Cách Sâm nhìn rõ bóng lưng của Phong Sâm, anh ta
chợt ném phăng điếu thuốc cháy dở trên tay đi, khàn giọng hét lớn: “Bắt
lấy nó mau, nó chính là con trai của Phong Tại Bình!”
A Đái rút
súng về, cùng con rắn kia đuổi theo hai người, Sở Thạch và An Cách Sâm
lập tức xoay người lên xe. Đằng trước có một khe nứt khá lớn, xe bánh
xích có thể lơ lửng trên không trung trong thời gian ngắn, tiếng máy xe
nổ vang, nó bay lên cao khoảng chừng 10cm, phóng vụt qua khe nứt rồi đáp xuống đất, sau đó lại lao vút về trước bám theo.
Phong Sâm sải
chân phóng băng băng qua những mảnh đất đá vỡ vụn nằm đầy trên mặt
đường, bên tai chỉ còn lại tiếng gió lao vun vút, ngoài ra còn có nhịp
đập đều đặn truyền đến từ huyệt Thái dương. Cậu nắm chặt lấy phần dây
chỗ quần yếm của Nhan Bố Bố, áo jacket bị gió thổi tung, trông như một
con báo linh hoạt mạnh mẽ.
Hiện tại cậu đạt tới một tốc độ và sức bật kinh người, gặp đất đá vượt đất đá, gặp ổ gà vượt ổ gà, mấy ụ đất
bình thường phải mượn lực bò lên, bây giờ chỉ cần nhảy một cái là qua.
Tuy trong tay cậu còn xách theo một Nhan Bố Bố, nhưng con rắn kia và A Đái
đuổi theo không bỏ phía sau lại không có cách nào rút ngắn khoảng cách
với Phong Sâm.
Trước mắt Nhan Bố Bố là cảnh tượng những hòn đá
bay vượt qua, thỉnh thoảng nhóc lại bay lên trời, cảm giác mất trọng lực vừa nhoáng lên, nhóc lại rơi xuống.
Nhóc biết mình đang bị người ta truy đuổi, trong lòng rất nôn nóng, nhưng lại không khống chế được
nhớ đến nội dung bộ phim hoạt hình, là khung cảnh Binunu bị treo ngược
trước đầu xe.
Rất chóng mặt…
Lúc đó Binunu nhất định cũng rất chóng mặt.
Pằng pằng!
Hai viên đạn được bắn ra từ chiếc xe bánh xích, xé tan màn đêm, bay thẳng đến chỗ Phong Sâm.
Cùng lúc Phong Sâm nghe tiếng súng nổ vang, cậu bất ngờ ngửa người ra sau,
hai đầu gối trượt dài trên đường, viên đạn bay sượt ngang qua ngay trên
đầu cậu.
“Oái!”
Nhan Bố Bố bỗng kêu to một tiếng.
Khi Phong Sâm ngửa mặt quay người, cánh tay cũng đi theo hạ xuống, trực tiếp làm Nhan Bố Bố tiếp xúc thân mật với mặt đất.
Mũi nhóc bị dập một cái đau nhói, nước mắt cũng nhanh chóng trào ra.
“Không sao chứ?” Phong Sâm giật mình.
“Không sao ạ.” Nhan Bố Bố ồm ồm trả lời.
Tốc độ của xe bay rất nhanh, Phong Sâm không dám dừng lại một giây nào, cậu cong eo nhổm dậy, nhanh chóng lao về phía Quân khu hai.
Cậu vốn
dĩ muốn trốn người của Tây Liên Quân, nhưng hiện tại không có cách nào
khác, nếu giờ cứ xông thẳng vào cửa doanh trại thì may ra còn có thể giữ được mạng sống. Song người trên xe rõ ràng hiểu được ý định của cậu,
bọn họ không ngừng nổ súng về phía bên phải, không cho Phong Sâm rẽ sang đó. Cậu chỉ có thể tiếp tục chạy thẳng về phía trước, càng ngày càng
lệch khỏi phương hướng đến chỗ doanh trại.
Trước mắt xuất hiện
một mặt sông phẳng lặng, dòng nước êm đềm chảy xuôi, ánh trăng phản
chiếu một ít gợn sóng lăn tăn, lúc này Phong Sâm mới phát giác ra, vậy
mà cậu lại chạy thẳng đến dòng sông Fethou.
Chỗ này đã cách doanh trại rất xa.
Trong lòng Phong Sâm thầm kêu khổ, xung quanh đây chẳng có người nào, địa
hình lại bằng phẳng, cho dù cậu có thể chạy đi nữa cũng không đọ lại xe
bay được. Huống hồ hai chân cậu đã mỏi rã rời, thể lực cũng nhanh chóng
hao hụt, sắp không thể chạy nổi nữa.
Nhan Bố Bố cảm nhận được tốc độ của Phong Sâm đang chậm dần, tiếng hít thở cũng ngày càng nặng nề
hơn, nhóc nghiêng đầu nhìn sang, nói: “Cậu chủ ơi, cậu thả em xuống đi,
em nặng lắm, cậu cứ chạy trước đi, mặc kệ em.”
Phong Sâm không để ý tới nhóc, quay đầu nhìn chiếc xe bay bám riết không buông ở đằng sau, còn có A Đái đang đuổi theo sát nút, cậu hơi cắn môi, tiếp tục chạy về
trước.
“Cậu, cậu chủ, cậu thả em xuống đi.” Nhan Bố Bố giãy giụa đòi xuống.
“Đừng giãy.” Phong Sâm nghiêm nghị quát to, “Nhóc đừng kiếm thêm chuyện cho tôi.”
Nghe cậu nói thế này là kiếm thêm chuyện, Nhan Bố Bố quả nhiên không dám động đậy nữa.
Xe bay dạng bánh xích không gặp trở ngại trên bãi cát nên bắt đầu tăng tốc nhanh chóng đuổi theo, rút ngắn khoảng cách với hai người chỉ còn
khoảng 100 mét nữa. An Cách Sâm thò đầu ra từ bên cửa sổ xe, cao giọng
nói: “Cậu Phong, đừng chạy nữa, có chuyện gì chúng ta có thể từ từ nói.”
Phong Sâm hoàn toàn không đếm xỉa đến lời nói của anh ta, cứ cắm đầu chạy về
trước, ngay khi xe bay suýt chút đuổi kịp hai người, cậu bắt đầu cân
nhắc đến việc có nên nhảy xuống sông không, bỗng Nhan Bố Bố kinh ngạc la lên: “Cậu chủ ơi, hạt cát, hạt cát đang chuyển động kìa.”
Phong Sâm không còn sức để ý đến lời nói của nhóc, sau khi tính toán tính khả thi xong, cậu đột ngột rẽ hướng về phía dòng sông. Nhưng Nhan Bố Bố bị
xách trên tay lại chẳng chịu giữ yên, cứ không ngừng lắc lư, suýt thì
kéo cậu ngã luôn xuống đất.
“Đã nói nhóc không được nhúc nhích mà.” Phong Sâm lảo đảo nửa bước, cậu vừa thở vừa tức mắng to.
“Em không có nhúc nhích.” Trong giọng nói của Nhan Bố Bố pha lẫn chút sợ
hãi, “Cậu chủ, là hạt cát, hạt cát đang chuyển động kìa.”
Hạt cát?
Lúc này Phong Sâm mới chú ý thấy phía bên trái bãi cát không ngừng nhấp
nhô, thỉnh thoảng chúng bị đẩy lên cao tạo thành một sườn dốc nhỏ, rồi
lập tức đổ sụp xuống, giống như bên dưới đang chôn một vật thể rất to
lớn nào đó, nó đang điên cuồng khuấy động mặt cát.
Cậu vô thức
dừng lại, mà nhóm người đang đuổi theo phía sau cũng đã chú ý đến chuyện bất thường này, xe bay không dám tiếp tục chạy tới đuổi theo, chậm rãi
dừng lại ngay ranh giới mặt cát, An Cách Sâm và Sở Thạch cùng ló đầu qua cửa sổ xe.
“Cậu chủ nhìn kìa, hạt cát đang chuyển động thật đó.” Nhan Bố Bố nói với Phong Sâm.
Nhưng ngay vào lúc này mặt cát lại bất ngờ khôi phục trạng thái yên tĩnh, giống như chưa từng có chuyện xảy ra.
A Đái và con rắn nọ cũng đuổi tới nơi, đứng lại bên cạnh xe bay. Cô ta
thấy lạ liếc nhìn Sở Thạch một cái, không rõ tại sao bọn họ lại dừng
lại, sau đó nhấc chân bước về phía Phong Sâm, vừa đi vừa giơ khẩu súng
đang cầm trên tay lên.
“Đừng đi!” Sở Thạch cảm thấy chỗ này rất kỳ quái, lập tức hét ra lệnh.
A Đái tiếp tục đi về trước: “Phó tế hãy yên tâm, tôi sẽ mang món đồ về cho ngài.”
Gió đêm nhẹ lướt qua mặt cát êm ả, tạo thành từng dòng sóng gợn lăn tăn,
bàn chân Phong Sâm dần lún xuống, mu bàn chân nhanh chóng bị cát lấp
đầy.
Cậu không dám chạy, chỉ nhấc chân lên rồi chậm chạp dịch sang bên cạnh.
Bên cạnh bãi cát có một cột điện bằng sắt cao mấy mét được cắm sâu dưới
lòng đất, không biết bị cái gì đập vào, thân cột bị uốn cong, vắt vẻo
nằm ngang trên mặt cát. Cậu vừa di chuyển đến chỗ cột điện, vừa cúi đầu
thì thầm: “Nhóc tuyệt đối không được nhúc nhích biết chưa hả.”
“Em không động đậy đâu.” Nhan Bố Bố vẫn bị cậu nắm dây áo từ phía sau, chân tay rủ xuống dưới, ánh mắt lại nhìn chằm chằm vào A Đái đang bước đến
gần, còn có họng súng đen ngòm trong tay cô ta.
Họng súng trên
tay A Đái dời xuống, chĩa thẳng về phía ngực Phong Sâm, Nhan Bố Bố trừng mắt nhìn cô ta, hô hấp của nhóc cũng trở nên dồn dập hơn.
Nhóc
muốn xông đến đẩy A Đái ra xa, rồi cắn một cái thật mạnh lên cổ tay của
cô ta, nhưng nhớ tới lời dặn của Phong Sâm, nhóc vẫn nhịn xuống không
nhúc nhích.
Tay phải A Đái cầm súng, tay trái duỗi về phía Phong
Sâm: “Cậu Phong, ngoan một chút, giao đồ ra đây, tôi sẽ giữ lại một cái
mạng cho cậu.”
Phong Sâm liếc nhanh xuống chỗ dưới chân cô ta,
bắt gặp phần cát bên dưới đang chìm dần xuống, cậu mở miệng nói: “Được
thôi, cô thả bọn tôi đi, tôi sẽ đưa nó cho cô.”
A Đái nở một nụ
cười ma mị, hệt như con rắn đang ngẩng cao đầu bên cạnh chân cô ả, lưỡi
rắn chậm rãi phun ra nuốt vào: “Cậu Phong đúng là rất hiểu chuyện…”
Rầm!
Bên dưới nền đất bỗng nhiên truyền đến một tiếng động trầm đục, dưới chân
cũng bắt đầu rung lắc dữ dội. A Đái sững sờ đứng tại chỗ, Phong Sâm nhân lúc này bổ nhào sang bên cạnh, chộp lấy cây cột điện nằm ngang kia.
Bãi cát trước mặt như bị côn trùng đào rỗng, một khe nứt to bất ngờ xuất
hiện, cắt ngang toàn bộ bãi cát, tất cả số cát hai bên bị kéo rơi ào ào
xuống khe nứt. Dưới chân A Đái trống rỗng, cô ta rơi thẳng xuống dưới,
con rắn bên cạnh chân cô ta lúc này này lại bất ngờ phóng lớn, đuôi rắn
quấn lấy eo cô ả, phần thân trên thì quấn lên cây cột điện gần đó, nhìn
từ ngoài vào cô ả như đang lơ lửng giữa không trung.
Đất cát dưới chân sụp xuống kêu ầm ầm, tay trái Phong Sâm bám chặt thân cột điện,
tay phải dùng lực ném Nhan Bố Bố lên trên, cậu quát lớn: “Ôm lấy.”
Nhan Bố Bố chỉ cảm thấy trời đất quay tròn một vòng, nhóc dùng cả tay lẫn chân ôm chặt lấy thân cột, chổng mông nằm phía trên.
Phong Sâm nhìn xuống phía bên dưới, cái khe nứt kia sâu không thấy đáy, hai
bên vách tường cát giống như có thứ gì đó đang chui ra chui vào, khiến
người nhìn không rét mà run.
Cậu cẩn thận nhìn kỹ, hóa ra đó là
những con cua có kích thước còn to hơn chậu rửa mặt, hai cái càng to rắn chắc như được làm bằng thép, trên thân mọc đầy gai nhọn sắc bén, tỏa ra ánh sáng đen lạnh lẽo dưới ánh trăng.
Nhan Bố Bố không rảnh nhìn ngó mấy cái khác, nhóc sốt ruột thúc giục Phong Sâm: “Cậu chủ mau trèo
lên đây đi, cậu chủ ơi, cậu mau lên đi.”
Trông thấy đám cua đang nhanh nhẹn men theo bức tường cát trèo lên trên, Phong Sâm cũng xoay người cưỡi lên thân cột điện.