"Cảm ơn vì đã nhận tôi. Ngày mai tôi sẽ đến đúng giờ."
Trình Lục Lục thành khẩn cúi đầu cảm ơn quản lý của khách sạn. Đối phương
thấy cô thành thật, dù sao công việc dọn phòng trong khách sạn không có
yêu cầu về ngoại hình, chỉ cần nghiêm túc làm việc, không có thói trộm
cắp là được liền mỉm cười xua tay ý nói không cần câu nệ.
Lại nói hai mẹ con Trình Lục Lục sau lần đó đã rời khỏi Giang thành ngay
lập tức, chạy tới Khương thành nằm cách nó một thành phố, nghĩ bắt đầu
lại từ đầu.
Phải nói nếu biết
trở lại Giang thành liền sẽ đụng phải Mạch Ngôn, Trình Lục Lục nhất định sẽ không trở về. Cô nghĩ rằng đã lâu như vậy, đến cô còn không nhớ đến
hắn, nghĩ trở lại cố thổ để an cư thôi.
Có lẽ cô thật sự không hợp với Giang thành.
Từ nhỏ đã sinh sống ở đây nhưng nơi này liệu có để lại cho cô được mấy tốt đẹp, hay chỉ là khốn khổ.
Làm một người không có bằng cấp, Trình Lục Lục chỉ có thể đi xin những công việc bán thời gian hoặc là lao động tay chân. Công việc ở siêu thị kia
là cái tốt nhất, bởi vì nó còn có bảo hiểm lao động, bảo hiểm xã hội,
biên chế tốt.
Nhưng không có nó cũng không sao, Trình Lục Lục lạc quan nghĩ.
Vấn đề bây giờ khiến cô bận tâm là công việc cô vừa xin khá tốn thời gian.
Nếu cô muốn có lương nhiều hơn thì càng phải bỏ ra càng nhiều. Nhưng mà
cô còn có Trình Tiểu Ngôn, sao cô có thể để nó ở nhà một mình cả ngày
được.
"Con thật sự có thể ở nhà một mình."
Trình Tiểu Ngôn khuôn mặt nhỏ trang nghiêm trịnh trọng khẳng định.
"Không được đâu."
Trình Lục Lục giọng điệu không cứng rắn nhưng nghiêm túc thương lượng cùng
con trai. Ai nhìn vô nào nghĩ cô đang nói chuyện với một đứa bé chưa tới bốn tuổi chứ.
Nhưng Trình Lục Lục cứ là trang nghiêm như vậy: "Con không thể tự mình nấu cơm, giải quyết hai bữa được."
"Mẹ có thể nấu ăn cho con trước, sau đó con sẽ ăn chúng trong lúc mẹ không có ở nhà."
"Không được. Đồ ăn nguội ăn không tốt cho dạ dày."
Khuôn mặt sau chiếc kính cận và lớp tóc mái quê mùa của Trình Lục Lục vô cùng nghiêm nghị bác bỏ lời nói của con trai.
Nếu là lúc họ còn ở Giang thành, có dì chủ nhà tốt bụng cô còn có thể đem
con gửi cho dì. Tiểu Ngôn rất ngoan, hơn ba tuổi đã có thể tự ăn cơm
không cần người chăm, biết tự chơi, hoàn toàn không đáng lo. Nhưng mà
hiện tại chỗ ở mới của họ còn chưa kịp làm quen, hàng xóm cũng chưa gặp
được mấy người, chủ nhà lại không ở cùng họ, cô sao dám đem con giao cho người xa lạ không có đảm bảo nào được.
"Không thì..."
Trình Tiểu Ngôn không phải đứa bé ngang ngược, lại còn nhỏ, chưa có sự cứng
rắn như người lớn, rối rắm một hồi nó mới nói: "Không thì mẹ con mình đi xin người ta, cho mẹ đúng giờ về nấu cơm cho con. Không nữa con có thể
đi làm cùng mẹ."
"Không."
Trình Lục Lục lắc đầu ngay lập tức.
Một mình cô chịu khổ đủ rồi, sao có thể mang theo đứa nhỏ cùng chịu khổ
chịu tủi nhục. Chưa nói chỗ làm có nơi nghỉ ngơi, cô vẫn không muốn con
mình vất vưởng ở đó, càng không muốn Trình Tiểu Ngôn bị người ta nhìn
với ánh mắt thương hại.
"Thật ra mẹ để con ở nhà một mình, cho dù giữa chừng có về nấu cơm cũng sẽ không hoàn toàn an tâm đúng không?"
Trình Tiểu Ngôn nghiêm túc phân tích cho Trình Lục Lục nghe. Đôi mắt đứa nhỏ
chân thành thấu đáo như ông cụ non, nói đến Trình Lục Lục á khẩu.
Cô đầy mặt rối rắm.
Trình Tiểu Ngôn tiếp tục xông tới: "Con ở nhà hay ở chỗ nào cũng không khác
nhau, ở bên cạnh mẹ còn có thể an tâm hơn. Con có thể mang theo vở đến
đó, lúc mẹ làm việc con có thể học viết chữ."
Trình Lục Lục không nói được nên lời.
So với rất nhiều thứ, an nguy của Trình Tiểu Ngôn trong lòng Trình Lục Lục quan trọng hơn hẳn.
Cho nên một hồi cô không tránh khỏi bị con trai mới hơn ba tuổi thuyết phục rồi.
...Mặc dù này phải nói là do Trình Lục Lục vốn không phải người cứng rắn, thậm chí là yếu đuối không có chủ kiến, hơn hết là trước nay cô chưa từng
cãi thắng Trình Tiểu Ngôn.
Cứ như vậy việc Trình Tiểu Ngôn theo cô đi làm đã được định ra.
...
Buổi tối, lúc ba người Mạch Ngôn rời khỏi quán bar thì Ngô Phong đã xỉn đến chân trái đã chân phải.
Lúc xỉn hắn liền nói năng không cố kỵ, khoác vai Mạch Ngôn oanh oanh tỏ vẻ: "Bạn bè tôi đây chỉ có thể giúp cậu thoát kiếp FA thôi, cho nên cậu
đừng phụ lòng tôi đấy... Ợ!"
"Tôi biết..."
Hắn dựa hết vào người Mạch Ngôn, bước chân loạng choạng không vững còn ráng vung tay loạn nói: "Cậu vẫn canh cánh chuyện Tiêm Ninh không nghĩ cho
cậu đã kiên quyết đi nước ngoài. Nhưng mà chúng ta đều là người trưởng
thành rồi, tự nói cách làm năm xưa không tính là quá đáng. Cậu thật sự
thích Tiêm Ninh tôi biết, đừng để chuyện năm xưa làm lỡ mất tương
lai..."
"Được rồi cậu đừng nói nữa. Tôi đưa cậu về. Xe cậu tạm thời để ở đây đi."
Mạch Ngôn không nói được hay không, càng không nhìn Ngô Tiêm Ninh đang đi bên cạnh mà lạnh nhạt tỏ vẻ.