"Dự án này có hơi phức tạp rường rà chứ không hề khó nhằn, yêu cầu thời gian dài một tí thôi."
Ngô Phong làm người tính tình hào sảng, mặc dù không thiếu quỷ kế nhưng
cũng không đặc biệt để tâm, bị Mạch Ngôn lái một cái liền không nhắc lại chuyện trước đó nữa: "Đương nhiên tôi vẫn có thời gian tụ tập với cậu."
"Khương thành đặc sắc nhất là hải sản, cậu đến đây hai ta nhất định phải làm một bữa hải sản nướng."
"Tùy cậu sắp xếp."
Mạch Ngôn không từ chối.
Mặc dù hắn chưa biết mình sẽ ở lại Khương thành bao lâu...
Thật ra quyết định chạy đến Khương thành đến hiện tại Mạch Ngôn vẫn chưa rõ
ràng nguyên nhân thật sự. Nếu chỉ vì một chút lấn cấn có từ bốn năm
trước thì trông có vẻ hơi nhỏ mọn. Nhưng khi nhận ra mình vừa bảo trợ lý sắp xếp công việc ổn thỏa đồng thời mua vé máy bay cho hắn đến Khương
thành, Mạch Ngôn im lặng một hồi cũng không có đính chính lại.
Kết quả là hắn chạy đến đây rồi.
Nếu đã đến, vậy thì giải quyết cho rõ ràng đi.
Hắn không phủ nhận, hắn muốn nhìn xem đứa con trai không biết từ đâu chui ra của Trình Lục Lục.
Trợ lý nói nó đã hơn ba tuổi, nếu là con ruột của Trình Lục Lục, vậy sau
khi cô nghỉ học rời khỏi Giang thành liền muốn lấy chồng sinh con. Nói
đùa gì vậy, lúc đó Trình Lục Lục mới có mười bảy.
Khi nghĩ tới đây, Mạch Ngôn không muốn nghĩ thêm nữa. Bởi vì hắn mơ hồ có
cảm giác ý nghĩ sau đó càng thêm khó mà chấp nhận được, lại không rõ cảm xúc của chính mình mà tự động trốn tránh.
Lại nói, Khương thành là một thành phố biển, nằm ở phía Đông, cách Giang
thành một thành phố. Nơi này phần lớn khách sạn đều tập trung ở gần bờ
biển. View càng gần biển, càng đẹp thì đánh giá càng cao, càng xa hoa.
Người như Mạch Ngôn, đến đâu cũng sẽ ở khách sạn năm sao, phòng Vip, cho nên việc hắn chọn khách sạn tốt nhất Khương thành để ở là chuyện rất
bình thường.
Cái không bình thường nhất là... Khách sạn nơi Trình Lục Lục làm việc chỉ cách khách sạn nơi Mạch Ngôn trụ lại một con đường.
Hai khách sạn nằm cùng một mặt, đều hướng ra biển. Cái khác biệt là khách
sạn của Mạch Ngôn rất lớn, rất cao, của Trình Lục Lục thì như ngươi lùn
đứng bên cạnh vậy.
Sự chênh lệch này làm cho người ta sâu sắc cảm nhận được sự khác biệt giữa hai người họ.
Vì một vài vấn đề, ngày đầu tiên khi đến đây Mạch Ngôn không có định đi
tìm Trình Lục Lục ngay. Nhưng hắn vừa đến khách sạn, còn chưa kịp ngã
cái lưng đã nghe thấy tiếng điện thoại của khách sạn.
"Alo, Mạch tiên sinh phải không?"
"Ừm."
Mạch Ngôn nhạt giọng hờ hửng ứng thanh một tiếng xong thì nghe tiếp tân
khách sạn nói: "Thưa ngài, bên dưới có một tiểu thư họ Ngô, anh có quen
không?"
Ngô Tiêm Ninh?
Mạch Ngôn niệm trong lòng, miệng đáp hờ: "Có quen."
Bên dưới quầy lễ tân, Ngô Tiêm Ninh hôm nay mặc một chiếc váy xẻ ngực còn
chiết éo vô cùng tinh xảo lại lộng lẫy đứng ở đó, khiến ai cũng kinh
diễm. Đặc biệt là trên người cô còn có một sự tự tin khiến cho cô càng
thêm chói mắt. Cô đứng ở đó, lúc nhìn thấy tiếp tân nói chuyện với Mạch
Ngôn lại bỗng nhiên quay qua nhìn mình một cái, dáng vẻ còn định cúp máy thì cho rằng Mạch Ngôn đã xác định mối quan hệ với cô rồi.
Quả thật khi Ngô Tiêm Ninh đến đây mà không chịu báo trước với Mạch Ngôn,
trong lòng cô nàng đã tự đại đến mức cho rằng Mạch Ngôn sẽ không để cho
cô mất mặt cho nên mới dám tự tin như vậy.
Ai biết đâu...
"Tôi có thể lên được chưa?"
Ngô Tiêm Ninh mãi lo dương dương tự đắc trong lòng không hề nhìn thấy
khoảnh khắc sau đó nụ cười trên môi tiếp tân khẽ cứng đờ, vẻ mặt có chút sượng rồi mới đặt điện thoại xuống.
Tiếp tân nghe cô hỏi, bất kể trong lòng nghĩ thế nào ngoài mặt vẫn bày ra
đầy đủ sự chuyên nghiệp mà cười nói với Ngô Tiêm Ninh: "Thưa cô, Mạch
tiên sinh bảo ngài ấy đang mệt, không tiện tiếp cô."
Lúc này nụ cười tiêu chuẩn của tiếp tân lại thành cười nhạo. Khóe môi tràn
ngập tự tin của Ngô Tiêm Ninh sượng trân ngay lập tức.
Tiếp tân cũng rất lúng túng nhưng không biết làm sao. Cũng may ngay sau đó
có khách đến tìm, cô nàng vội vàng cùng bạn quầy đăng ký cho người ta,
không nhìn Ngô Tiêm Ninh nữa.
Biết đứng ở đây nữa sẽ là trò cười, Ngô Tiêm Ninh tự thức thời mà rời đi.
Thế nhưng bóng lưng của cô nàng vẫn thật thảm hại vô cùng trong mắt
người khác.
Bất kể thân phận
địa vị của Ngô Tiêm Ninh có cao thế nào, đối với những người không quen
biết, hành vi tìm đến tận cửa phòng đàn ông nhưng lại bị chặn ở ngoài nó đặc biệt nhục nhã, chỉ có khiến người ta nhạo báng mà thôi.
Ngô Tiêm Ninh từ từ đi ra ngoài cửa khách sạn, đến khi cái nóng mang theo
khô hanh của Khương thành táp vào mặt cô nàng mới như giật mình lại từ
trong không thể tin được.