Nhìn thấy hai người vừa bước vào, gương mặt vẫn luôn lạnh lùng của người phụ nữ thoáng chau lại.
Tử Hi thất thần mất một lúc, người phụ nữ này dường như chỉ mới ngoài tứ
tuần, gương mặt phúc hậu lại rất diễm lệ, cả người toát lên phong thái
quý phái khó tả. Nhưng điều làm cô thắc mắc là đường nét này sao lại có
chút quen mắt…
Như nhớ đến gì đó, cô bất ngờ nhìn sang người đàn
ông đang yên tĩnh ngồi ở trong góc, khuôn mặt hài hòa thanh tú, chỉ là
đường nét lại có chút sắc lạnh.
Lục Hàn Đông so với người phụ nữ đang bình thản ngồi ở kia chính là giống nhau như đúc!
“Mẹ.”
Lục Bách Phàm đột nhiên gọi một tiếng, mà tiếng “mẹ” này đã đâm thẳng vào
điểm chí mạng của Tử Hi, hai chân cô như mất sức mà mềm nhũn, vẻ mặt
hoảng sợ đến trắng bệch.
Lạc Ngọc Đào “ừ” nhẹ một tiếng đáp lại
con trai rồi thản nhiên như không có chuyện gì mà đưa mắt nhìn cô gái
đang sợ sệt đứng ở cửa.
Người con gái có dáng người nhỏ nhắn
nhưng rất cân đối, làn da trắng sáng cùng mái tóc đen dài được thắt hai
bên làm cô như trẻ đi vài tuổi.
Một điều khiến bà phải kinh ngạc
đấy chính là cô gái này rất đẹp, thật sự rất đẹp! Nhưng không phải vẻ
đẹp “hoa nhường nguyệt thẹn” như những cô gái bà đã từng gặp.
Mà
chính là vẻ đẹp của Đắc Kỷ - yêu phi hại nước hại dân, chỉ một cái liếc
mắt liền có thể câu hồn đoạt phách, điên đảo chúng sinh.
Lục Hàn
Đông trông thấy mẹ mình như bị vẻ đẹp trước mắt hớp hồn thì nhanh chống
lên tiếng: “Mẹ, con đâu có lừa mẹ, anh Hai thật sự là đang yêu đương,
chẳng phải mẹ muốn gặp chị dâu sao? Đây chính là chị dâu!”
Lạc Ngọc Đào bị câu nói của con trai làm cho sực tỉnh, bà cẩn thận nhìn lại cô gái đang luống cuống đứng bên cạnh Lục Bách Phàm.
Cô gái này…nhìn tới nhìn lui kiểu gì cũng giống học sinh vừa lên Đại học.
Bà không cấm con trai yêu đương, nhưng cái này…có phải được gọi là “trâu già gặm cỏ non” không nhỉ?
Lục Bách Phàm sa sầm mặt, anh biết rõ mẹ mình đang nghĩ gì: “Cô ấy đã hai mươi lăm tuổi rồi!"
Bị con trai đọc thấu suy nghĩ, Lạc Ngọc Đào cũng không mấy ngạc nhiên, dù sao chuyện này cũng rất thường xảy ra.
Trong vài giây ngắn ngủi, bà thu lại vẻ mặt lạnh lùng vốn có, quay sang nắm
lấy tay Tạ Mạnh, sau đó tiến đến khoác tay Tử Hi rồi ung dung tươi cười
mà dẫn hai người ra xe.
“Nào, mẹ dẫn hai đứa đi ăn, hai đứa muốn ăn gì? Có muốn ăn hải sản không?”
“Hay thôi đi, muộn thế này ăn vào sẽ lạnh bụng mất, chúng ta ăn thịt nhé!”
"Sau đó thì đi mua sắm, hai đứa muốn đến nơi nào trước?”
Lạc Ngọc Đào kích động không thôi, hai thằng con trai quanh năm vùi đầu vào công việc của bà cuối cùng cũng chịu yêu đương. Thế nào mà hai người
con dâu của bà lại xinh đẹp động lòng người đến thế này, mấy vị phu nhân khác mà biết được chắc sẽ ghen tị chết mất.
“Ha ha ha…”
Vừa nghĩ tới thôi, Lục phu nhân đã không thể kìm chế mà cười thành tiếng.
Tử Hi vẫn ngây người mặc bà dẫn đi, Tạ Mạnh đã sớm thích nghi mà cùng bà nói được mấy câu.
Ba người cứ như thế tay trong tay cùng ngồi vào xe.
Lục Bách Phàm và Lục Hàn Đông vẫn đang ngây người ở phòng khách, đưa nhìn
người phụ nữ trái phải hai tay ôm ấp người đẹp mà bất lực không nói nên
lời.
Lục phu nhân đợi mãi không thấy hai thằng con trai đâu thì
mở cửa xe nói vọng vào: “Còn không nhanh lên, đừng để hai con dâu yêu
quý của mẹ phải đợi!”
Bình thường xử lý công việc không phải rất nhanh gọn hay sao, sao đến lúc này lại lề mề vậy không biết!
Giọng nói nghiêm khắc của Lục phu nhân truyền tới khiến hai người đàn ông khẽ giật mình, nhanh chân đi ra xe.
Chỉ là, còn chưa kịp đến phòng ăn thì trên xe lúc này lại xảy ra chuyện…
“Bách Phàm, con lái xe đi.” Lục phu nhân vui vẻ ngồi ở ghế sau, luyên thuyên nói chuyện cùng hai người bên cạnh.
Mà, người được giao phó trọng trách lái xe lúc này lại không chút kiêng dè
ngồi vào ghế lái phụ. Lục Hàn Đông nhìn hành động của anh mình, khó hiểu lên tiếng: “Anh Hai, anh học được chiêu lái xe khi ngồi ở ghế phụ khi
nào vậy?”
Đùa hả! Đây là lần đầu tiên cậu ta thấy người có cái bản lĩnh này đấy, không hổ danh là anh của cậu ta nha!
“Lái xe.” Lục Bách Phàm nhìn em trai, chậm rãi nói ra hai chữ.
Lục Hàn Đông cũng không chậm trễ, nhanh chóng ngồi vào ghế lái: “Được rồi anh, biểu diễn đi!”
Qua một lúc, giọng nói có chút thiếu kiên nhẫn của Lục phu nhân vang lên: “Bảo hai đứa lái xe, sao vẫn còn không đi vậy?”
Lục Hàn Đông cũng ở bên cạnh phụ họa: “Mẹ bảo anh nhanh lên kìa, anh còn
ngồi im nữa không chừng chúng ta sẽ không gặp được vợ nữa đâu!”
Lục Hàn Đông sao có thể không hiểu mẹ mình, nếu còn chậm trễ nữa bà sẽ bắt chị dâu và vợ cậu ta bay sang nước ngoài mất!
Trái với vẻ sốt ruột của em, Lục Bách Phàm lại rất bình thản nói: “Anh nói em, lái xe.”