Nữ Tôn Chi Sủng Phu

Chương 15: A Nguyễn lớn mật


trướctiếp

Ngụy Mẫn ngoài miệng tuy nói với A Nguyễn đừng thứ gì tốt cũng đều cho Ngụy Lạc ăn, nhưng mua thịt vẫn phân thành hai nửa tặng qua cho Ngụy Liên một phần.

Ngụy Liên hỏi tiền của nàng từ đâu ra, Ngụy Mẫn liền nói là ở trên phố viết thư nhà hộ, nhưng không hề đề cập chuyện đến bến tàu vác bao tải.

A Nguyễn làm cơm xong, chờ đến khi Ngụy Mẫn trở về thì lập tức múc từ trong nồi bưng ra, vừa lúc nóng hôi hổi.

Nấu một nồi mì đơn giản, đập một cái trứng gà, lại xào thêm một đĩa nấm hương, sắc hương vẹn toàn đủ vị.

Sau cơn mưa hai ngày, Tôn thị lên núi hái nấm hương, loại nấm này bất luận là dùng để nấu canh hay là xào rau, hương vị ăn vào đều vô cùng tươi ngon.

A Nguyễn hầu như đều cho hết trứng gà vào trong chén của Ngụy Mẫn, bưng đến trước mặt nàng.

“Đại phu nói chàng quá gầy, trứng gà này đều cho chàng ăn.” Ngụy Mẫn có chút mệt, khuôn mặt mang theo chút mỏi mệt bưng chén cơm lên trước mặt A Nguyễn, cứ như vậy cúi đầu ăn.

A Nguyễn thấy Ngụy Mẫn dường như đói đến nỗi có chút nóng nảy, cũng không đẩy cái chén đựng đầy trứng gà đẩy cho nàng nữa, khi ăn cơm đôi mắt lặng lẽ nhìn nàng rất nhiều lần.

Ngụy Mẫn liên tiếp ăn hai chén cơm mới dừng lại thở một hơi, A Nguyễn tiếp nhận chén trong tay nàng, vừa đi đến bên cạnh nồi thì nghe nàng nói: “Bới thêm nửa chén nữa là được.”

A Nguyễn gật đầu, sau khi bưng cơm đến cho Ngụy Mẫn, mới giơ tay “Hỏi” nàng:

—— hôm nay cơm rất ngon sao?

Ngụy Mẫn vươn tay gắp đồ ăn.

A Nguyễn hơi hơi cau mày nhìn nàng, mím môi, lại khoa tay múa chân nói:

—— tối hôm nay nàng ăn nhiều hơn ngày thường, có phải giữa trưa không ăn cơm không?

Ngụy Mẫn không dấu vết thu hồi đũa, cúi đầu chọc hai lần trong chén cơm, mới cười ngẩng đầu nhìn hắn, “Là A Nguyễn hôm nay làm đồ ăn rất ngon, chàng làm món gì cũng đều ngon.”

A Nguyễn bị một câu trêu đùa sơ sài này của Ngụy Mẫn chọc đến nỗi tâm thần có chút nhộn nhạo, ánh mắt khinh phiêu phiêu nghiêng giận liếc mắt nhìn nàng một cái, cũng không hỏi lại nữa.

Sau khi ăn cơm xong, thời điểm A Nguyễn bưng chén đũa đi rửa, Ngụy Mẫn hiếm thấy không đi cùng. Ngày thường nàng đều đi theo bên cạnh mình.

A Nguyễn mím môi, cầm chén phải rửa trong tay, thở dài một tiếng nhỏ đến không thể phát hiện được, rũ xuống mí mắt che khuất một tia đau lòng trong đáy mắt.

Thời điểm A Nguyễn lại bưng nước ấm tiến buồng trong, Ngụy Mẫn đã nửa dựa vào đầu giường ngủ mất, mặt mày mỏi mệt dù thế nào cũng không giấu được.

A Nguyễn không tự giác thả nhẹ tiếng bước chân, đem chậu nước đặt ở một bên, tẩm khăn lông ướt vắt khô, đem qua nhẹ nhàng chấm trên mặt nàng.

Ngụy Mẫn mí mắt giật giật, mơ màng kêu một tiếng, “A Nguyễn?”

A Nguyễn nghe vậy thò người ra, lấy khăn lông trên mặt Ngụy Mẫn ra, cúi đầu khẽ hôn lên trán nàng một cái, ý bảo nàng ngủ đi, hắn rửa mặt cho nàng.

Ngụy Mẫn nháy mắt thả lỏng thân thể, nửa nhắm mí mắt tùy ý để A Nguyễn lau mặt cho nàng. Chờ đến khi lau tay, nàng mới lắc đầu nói: “Lúc nãy ta đã rửa qua rồi.”

A Nguyễn cũng không cưỡng cầu, ngược lại bưng chậu nước xuống dưới, ngồi xổm bên chân cởi giày cho nàng, đỡ chân nàng vào trong bồn.



Bàn chân mỏi mệt được ngâm vào nước ấm, thoải mái đến nỗi cơ mặt Ngụy Mẫn nhịn không được mà giãn ra, cả người đều thả lỏng.

A Nguyễn dường như biết được hai bàn chân này của Ngụy Mẫn hôm nay rất mệt, sức lực trên tay điều chỉnh không nặng không nhẹ mát xa lòng bàn chân nàng.

Ngụy Mẫn được hắn hầu hạ đến bay bổng cả người như vậy, thoải mái nhắm mắt lại, không bao lâu sao đã chìm vào giấc ngủ.

A Nguyễn đỡ bả vai Ngụy Mẫn để nàng nằm xuống giường, đem bàn chân nàng rũ ở mép giường kéo lên, tay chân nhẹ nhàng cởi áo ngoài trên người nàng ra.

A Nguyễn thấy Ngụy Mẫn ngủ, lúc này mới nhẹ nhàng gỡ lòng bàn tay nắm chặt của nàng, liếc mắt một cái liền nhìn thấy những bọng nước lớn nhỏ trong tay nàng, hốc mắt nháy mắt liền đỏ lên.

Động tác của hắn quá mức với thuận theo tự nhiên, thẳng đến khi Ngụy Mẫn cảm giác được trong lòng bàn tay ướt lạnh, mới mở to mắt, “A Nguyễn?”

A Nguyễn cúi đầu, chỉ chừa cho nàng một cái đỉnh đầu, thấy không rõ thần sắc trên mặt, tay nhẹ nhàng cầm miếng bông dính nước thuốc thoa vào lòng bàn tay nàng.

Ngụy Mẫn nửa ngồi dậy, dùng cái tay kia sờ sờ khóe mắt A Nguyễn, thấy hắn không khóc nữa mới thở dài nhẹ nhõm một hơi, tay lướt qua gương mặt vòng đến sau cổ hắn, ôm lấy cổ hắn đem người vây lấy trong lòng ngực, cằm cọ vào đỉnh đầu hắn, thanh âm thấp thấp nhẹ nhàng, “Không sao đâu, qua hai ngày sẽ khỏi thôi.”

A Nguyễn nghẹn ngào chôn mặt vào trong lòng ngực nàng, cái trán tựa vào xương quai xanh nàng.

“Cũng không phải rất đau,“ tay Ngụy Mẫn vuốt ve sau lưng A Nguyễn, nói: “Cả ngày hôm nay ta thật sự là viết hộ thư cho người khác, đến tối mới đến bến tàu chuyển bao tải một lát.”

A Nguyễn không thể nói chuyện, rất nhiều chuyện làm hắn từng cái hỏi nàng quá mức với phiền toái, cho nên Ngụy Mẫn dưỡng thành mọi việc trước cùng hắn giải thích công đạo thói quen.

A Nguyễn trong lòng ẩn đau, phảng phất cứ như những bọng nước kia là mọc trên tay hắn. Hắn khó chịu nhìn Ngụy Mẫn mà đau lòng.

Ngụy Mẫn hôn từng chút từng chút rồi dừng lại ở đỉnh đầu hắn, nói: “Sau này ta sẽ không đi nữa.”

A Nguyễn nghe thấy câu nói này mới ngẩng đầu, trên mặt hắn không có nước mắt, nhưng đuôi mắt thấm ướt, hốc mắt cũng có chút hồng, nhấp môi cùng nàng nghiêm túc khoa tay múa chân nói:

—— Thê Chủ là người phải làm chuyện lớn, về sau đừng đi làm mấy việc nặng đó nữa. Ta không thích ăn thịt, cũng không thích ăn điểm tâm.

A Nguyễn nói, Ngụy Mẫn một câu cũng không tin. Thời điểm vừa đem điểm tâm mới vừa lấy về tới, nàng cầm một khối đưa tới bên miệng A Nguyễn đã thấy mắt hắn cong cong, cả người đều tản ra sự vui vẻ nồng đậm.

Ngụy Mẫn nhẹ nhàng giơ tay bảo đảm với hắn, “Về sau ta sẽ không làm mấy công việc khiến chàng đau lòng thế này nữa.”

A Nguyễn lúc này mới buông tha nàng, cởi ra giày vớ bò lên trên giường, để Ngụy Mẫn nằm trên đùi hắn, bản thân thì duỗi tay xoa bả vai cho nàng.

Chờ sau khi Ngụy Mẫn lại ngủ say thêm lần nữa, A Nguyễn mới chậm rãi dừng tay, rũ mắt nhìn Thê Chủ đang gối lên đùi mình, đáy mắt một mảnh nhu hòa.

Tay dán lên mặt nàng, A Nguyễn cúi đầu, hôn lên môi nàng một cái, dường như là cảm thấy không đủ, lại hôn ở chóp mũi, trán và mấy chổ khác thêm một lần.

Từ khi A Nguyễn sinh bệnh thì chưa từng làm qua chuyện đó, hiện tại Ngụy Mẫn mệt ngủ say, càng không có khả năng bò dậy.

Trạng thái nằm lên giường đắp lên chăn liền ngủ này liên tiếp duy trì rất nhiều ngày, nhiều đến nỗi A Nguyễn trong lòng đều có chút bất an.

Nếu là một ngày hai ngày như vậy, A Nguyễn có lẽ sẽ thật sự không phát hiện, nhưng thời gian lâu như vậy, A Nguyễn liền cảm thấy có chút kỳ quái.

Thê Chủ mỗi ngày trừ ở thư viện thì chính là ở nhà, đối xử với hắn cũng không có gì khác ngày thường, ngoại trừ không có làm chuyện đó ra, những chuyện còn lại đều giống như trước đây.



Nhưng hai người đều là người từng nếm qua cảm giác ngọt ngào của da thịt mang lại, giống như mèo đã từng nếm qua mùi vị của cá, sao có thể nói bỏ là bỏ được?

A Nguyễn lúc trước còn cảm thấy Thê Chủ đòi làm quá nhiều, làm hắn có chút chịu không nổi. Nhưng hiện giờ lúc Ngụy Mẫn ôm hắn ngủ, tay chân quy quy củ củ cái gì đều không làm, hắn lại có chút ngủ không được.

Thê Chủ gần đây chẳng lẽ là bởi vì kỳ thi mùa thu, cấm dục?

Việc này A Nguyễn không nghĩ ra, cũng đơn giản không nghĩ nữa.

Buổi tối, sau khi ăn xong Ngụy Mẫn thắp đèn dầu ngồi ở trước bàn cơm đọc sách, A Nguyễn mới vừa tắm xong, trên người chỉ mặc trung y, đầu tóc rối loạn nửa khô nửa ướt, cầm thước dây chậm rì rì đi tới, đứng bên cạnh nàng trong chốc lát.

Ngụy Mẫn thấy hắn không có ý muốn gọi mình, liền chủ động quay đầu hỏi hắn, “Sao lại không đi ngủ?”

Ngón tay A Nguyễn nhéo nhéo thước dây, giơ tay khoa tay múa chân:

—— ta muốn làm cho nàng một kiện thu sam*, cần phải đo kích thước của nàng, gần đây ta thấy nàng gầy đi, nên có lẽ cần phải đo đạc lại.

thu sam*: đồ mùa thu

Ngụy Mẫn cười mỉm quay đầu lại, mặt đối diện với sách, không chút nào để ý nói: “Quần áo của ta chắp vá lại vẫn còn mặc được, nếu có vải dệt thì chàng cứ tự làm cho bản thân một kiện quần áo mới đi.”

“......” A Nguyễn thấy kế hoạch của mình không thể thực hiện được, đôi mắt nhìn xung quanh trong chốc lát, cuối cùng lại chuyển tới trên người Ngụy Mẫn, thấy nàng chuyên tâm đọc sách, lúc này mới uể oải cúi đầu, nhấp nhấp môi.

—— vậy nàng cũng đừng học quá muộn, đi ngủ sớm một chút.

Khoa tay múa chân xong những lời này, A Nguyễn thuận thế duỗi tay sờ sờ bụng ấm trà trên bàn, thấy nước bên trong còn nóng, lúc này mới xoay người đi vào buồng trong.

Dáng ngồi của Ngụy Mẫn bất động, nghe thấy tiếng bước chân A Nguyễn rời đi, ngón tay thon dài thưởng thức bút trong tay, rũ xuống mí mắt không tiếng động nhoẻn miệng cười.

Nàng còn cho rằng A Nguyễn sẽ lại kiên trì thêm một chút nữa.

Sắc dụ còn chưa làm đã thất bại A Nguyễn trở lại buồng trong, cầm thước dây ném vào sọt tre, trừng mắt nhìn liếc nó một cái.

—— vô dụng.

Cũng không biết là nói với thước dây, hay là nói với bản thân mình.

A Nguyễn vốn định dựa vào cớ đo người, thời điểm cùng Thê Chủ tiếp xúc tứ chi tiếp xúc tiện thể ôm ôm ấp ấp.

Hắn mới vừa tắm rửa, trên người còn có nhiệt độ cùng hơi nước ướt át, cách Thê Chủ gần như vậy, tóc hắn lại quy củ xõa ở sau lưng, cố ý vô tình lộ ra chiếc cổ trắng nõn thon dài với nàng, vừa vặn thuận tiện cho nàng cúi đầu hôn môi và cổ hắn......

A Nguyễn hiện tại ngồi xuống ngẫm lại, cũng vì kế hoạch của mình mà xấu hổ cả mặt đỏ bừng, cơ hồ muốn bốc khói đến nơi.

Hắn giống như muốn trốn đi trèo lên trên giường, kéo chăn che cả người mình lại.

Buồng trong an an tĩnh tĩnh, A Nguyễn cũng không biết Ngụy Mẫn tiến vào từ khi nào, chỉ cảm thấy trên người đột nhiên nặng hơn, đã bị nàng ôm cả chăn và người vào trong lòng ngực.

Tác giả có lời muốn nói: cứ theo tình tiết này, hãy mong chờ ngày mai nhé~

trướctiếp